Tiệm mỳ được trang trí theo kiểu truyền thống. Bên ngoài hơi cũ kỹ nhưng bên trong khá ngăn nắp, sạch sẽ. Có vài khách ngồi rải rác trong tiệm. Hàn Tuyết đi thẳng vào cái bàn trong góc cạnh cửa sổ. Dường như cô khá quen thuộc nơi này. Lâm Cảnh Thần ngồi xuống đối diện cô.
Khi cô bé phục vụ đến, Hàn Tuyết không cần suy nghĩ , cũng không hỏi Lâm Cảnh Thần, cô gọi ngay hai bát mỳ trường thọ. Lâm Cảnh Thần thoáng chút ngạc nhiên. Hàn Tuyết tươi cười, chống cằm nhìn anh :
"Chúc mừng sinh nhật Lâm tổng. Cũng chúc mừng sinh nhật cho tôi. Thế nên tôi mới gọi hai bát mỳ."
Thì ra cô và anh ta đều sinh cùng một ngày. Lúc thu thập thông tin về Lâm Cảnh Thần, cô đã phát hiện điều này.
"Xem ra em bỏ không ít công sức để điều tra tôi." Lâm Cảnh Thần nhìn Hàn Tuyết với vẻ mặt dịu dàng, khác xa với sự lạnh lùng khi ở tập đoàn. Anh vừa nói vừa lấy đũa cho Hàn Tuyết.
"Cũng giống như Lâm tổng điều tra tôi thôi mà" giọng điệu Hàn Tuyết rất thản nhiên.
Cô bé phục vụ vừa bê hai tô mỳ đặt xuống bàn thì cánh cửa tiệm bị kéo mạnh cái rầm. Hai gã vệ sĩ áo đen mặt hầm hầm lao vào khiến mấy người khách kia giật mình. Lâm Cảnh Thần khẽ liếc mắt qua, phất tay ra hiệu cho họ ra ngoài.
Hàn Tuyết nheo mắt nói "Không hổ danh vệ sĩ của Lâm tổng, tìm ra nhanh thật."
"Bị em cắt đuôi được thì không có gì đáng khen"
"Nếu Lâm tổng cần tài xế thì có thể gọi tôi, nhưng phải tính thêm lương." Hàn Tuyết vừa gắp mỳ vừa buông câu trêu chọc.
Không biết bao lâu rồi Lâm Cảnh Thần mới đón sinh nhật. Từ khi nhận thức được đến lúc gánh trên vai trách nhiệm của cả tập đoàn, anh từ bỏ nhiều thói quen đời thường, tạo nên một lớp áo giáp dày khiến không ai dám lại gần.
Hàn Tuyết khi bước vào đại học cũng chỉ đón sinh nhật một mình. Cô không có bạn thân, các mối quan hệ chỉ dừng lại mức độ xã giao. Trong thế giới của cô tình cảm chính là điểm yếu chí mạng. Thế mà hôm nay, hai con người cô độc lại cùng ngồi ăn mỳ trường thọ, đón sinh nhật với nhau.
Cả hai ngồi ăn cùng nhau như những người bạn. Không khí khá thoải mái và vui vẻ. Hàn Tuyết mang đến cho Lâm Cảnh Thần cảm giác dễ chịu mà anh chưa hề có trước giờ. Trước mặt anh, cô không hề e dè hay sợ sệt, ngược lại còn khiến anh từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.
"Lâm tổng ăn mỳ có vừa miệng không?" Thấy Lâm Cảnh Thần buông đũa, Hàn Tuyết liền hỏi.
"Rất ngon" Lâm Cảnh Thần mỉm cười.
Ăn xong, Hàn Tuyết nhanh chóng đứng dậy đến quầy trả tiền. Mấy vị khách kia nhìn Lâm Cảnh Thần và Hàn Tuyết tưởng như là một cặp đôi hoàn mỹ. Dáng anh cao lớn , đứng đằng sau bao phủ lấy cô. Hàn Tuyết thì mảnh mai, mềm mại như nước.
Họ ra ngoài đã thấy Lục Đông đến từ lúc nào, đứng chờ bên chiếc xe thương vụ cùng mấy vệ sĩ.
Lâm Cảnh Thần cất giọng trầm ấm, dịu dàng :
"Chúc em sinh nhật vui vẻ."
Đông Vân đưa cho Cảnh Thần một cái hộp xinh xắn. Anh ta cầm lấy rồi đưa cho Hàn Tuyết.
"Quà sinh nhật của em."
Đôi mắt to tròn của Hàn Tuyết lấp lánh, hàng mi khẽ run lên.
"Lâm tổng cái này ... "
"Em không được từ chối." Lâm Cảnh Thần đặt hộp quà vào tay Hàn Tuyết rồi xoa đầu cô.
Lục Đông đứng bên cạnh trố mắt. Đại Ma Vương thay máu rồi sao? Hôm nay bắt anh ta chạy ngoài đường cả ngày tìm mua quà sinh nhật cho Hàn Tuyết, giờ còn bị cho ăn cẩu lương.
"Vậy tôi không khách sáo, cám ơn Lâm tổng nhiều" Hàn Tuyết nở nụ cười đẹp rạng ngời. Cô chào tạm biệt rồi đi về hướng xe của mình.
Chiếc xe thương vụ màu đen cũng từ từ chuyển bánh. Lâm Cảnh Thần lấy lại vẻ mặt lạnh lùng nói "Chuẩn bị sát hạch lại tài xế và vệ sĩ". Lục Đông và tài xế phía trước chợt rùng mình. Lúc nãy anh ta đã được nghe kể qua đám vệ sĩ bị cắt đuôi như thế nào. Giờ thì sóng gió ập tới thật rồi.