Phu Nhân, Xin Đi Thong Thả

Chương 22: Tình nghĩa bạn bè




Hoàng Xán nhíu mày suy nghĩ tất cả những chuyện liên quan đến Cơ Huyền Ngọc, trong đầu thoáng hiện một nụ cười, một cái nhíu mày của cô ấy đối với mình ôn nhu tha thiết.
Nàng ban đầu nguyên bản nhận lời mời không phải làm thư ký, nhưng mà cuối cùng không hiểu sao lại thành thư ký. Mặc dù có chút ủ rũ, nhưng lần đầu tiên gặp Cơ Huyền Ngọc, trái tim của nàng mất đi năng lực khống chế, ở trong ngực đập mạnh không ngớt, ban đầu còn tưởng rằng thấy anh chàng đẹp trai nên trong lòng phản ứng là chuyện bình thường.
Sau này tiếp xúc, quả tim đập rung động mỗi ngày một tăng lên. Biết rõ hai người là không có khả năng nhưng chính mình làm sao có thể quản được con tim.
Hôm nay Cơ Huyền Ngọc chủ động hôn nàng, vào lúc ấy, thời khắc ấy tim nàng ngừng đập rồi. Toàn bộ không khí tràn ngập mùi vị của cô ấy, loại hương thơm này nam nhân nhân không có, đúng là có chút hương thơm của người con gái.
Mùi vị của nữ nhân? Hoàng Xán nghĩ tới đây cái, tim đột ngột động đậy. Nàng sao lại có cảm giác với hương thơm của phụ nữ chứ, hóa ra nàng thích con gái sao?
Hai người nhìn Hoàng Xán trên vẻ mặt một hồi giãn ra, một hồi ngưng mi, một hồi kinh ngạc, một hồi kinh hoảng, thật không biết nàng đến cùng đang suy nghĩ gì.
"Tiểu Hoàng, bồ không sao chứ?" Xa Vân Hề sợ nha đầu này cố chấp nghĩ không thông.
Vốn là thẳng, đột nhiên biết người mình thích là cô gái, ai cũng không chịu được đả kích này a. Lúc Quan Di Tình biểu lộ với Xa Vân Hề, chính nàng còn khó tiếp thu, huống chi là Hoàng Xán trong tình huống như thế này, nếu như là nàng phỏng chừng cũng phải bị điên rồi.
"Tiểu Hề Hề, bồ nói xem mình có phải là thích phụ nữ hay không?" Hoàng Xán một lời hỏi Xa Vân Hề, nàng hiện tại không thể nào tiếp thu được hiện thực này. Trên mặt không biết làm sao, khiến người ta có chút đau lòng.
"Tiểu Hoàng, nếu như bồ chân tâm yêu cô ấy, thì dù cô ấy có là nữ hay nam cũng đâu phải vấn đề quan trọng. Bồ hãy lắng nghe con tim mình. Nếu như cô ấy cũng yêu bồ, bồ cảm thấy giữa hai người có tương lai thì nên cân nhắc. Bồ không thấy tỷ tỷ của mình sao? Năm đó bị mẹ mình đánh xém chút tàn phế, cuối cùng chị ấy vẫn là bảo vệ hạnh phúc của mình."
Xa Vân Hề lấy chuyện Xa Hựu Hề an ủi Hoàng Xán, ái tình nếu là gặp đúng lúc liền bất tri bất giác mà yêu, trái tim của mình đi theo đối phương lúc nào mình còn chẳng biết. Mà nàng ngồi giảng đạo lý ái tình cho Hoàng Xán nghe, không biết nàng ấy hiểu được bao nhiêu, y như giảng cho trâu nghe vậy, thật uổng phí khí lực
"Đúng vậy, miễn là bồ thích là được rồi. Tổng giám đốc của bồ yêu thích nữ nhân, hai người xứng đôi nha, bồ hiện tại chỉ cần lừa đem cô ấy lên giường bồ là tốt rồi. Nghe nói cô ấy là T nha, bồ mà muốn làm vạn niên thụ tuyệt đối có thể." Vu Du Nhiên dùng ngữ khí trêu chọc Hoàng Xán khiến cho bầu không khí dễ chịu.
Bởi vì chuyện của Cơ Huyền Ngọc, hiện tại căn phòng nhỏ có cảm giác buồn buồn.
"Vu Du Nhiên, tên khốn kiếp này, bồ cút đi cho mình nhờ, biến khỏi cuộc đời của mình đừng quay trở lại a." Nghe xong lời của tiển Nhiên, Hoàng Xán từ trên ghế sa lông nhảy lên, hướng về phía nàng rống to. Một tay đã nắm chặt y phục của nàng hành hung.
"Ai nha, tiểu Hoàng, bồ mau buông tay mình ra, bồ muốn hủy dung nhan của mình sao, mình nhờ nó để kiếm tiền đó a." Vu Du Nhiên bị Hoàng Xán đánh đấm không ngừng gào thét, còn thỉnh thoảng dùng tay che mặt của mình.
Du Nhiên dung mạo rất anh tuấn, có điều trên người nàng khí chất cùng Cơ Huyền Ngọc không giống nhau. Tuy có chút lưu manh nhưng lại đáng tin cậy, nàng thích xù lông, nhưng lại nhẹ dạ. Cát Tử Kỳ nắm được nhược điểm này của nàng mới triển khai thế tấn công, nhưng nàng cũng ngốc nghếch không thua gì Xa Vân Hề, bản thân không hề biết mình bị người khác để ý.
Nhìn hai người đùa giỡn, Xa Vân Hề thấy không khí bây giờ đã hòa hoãn rất hơn nhiều.
"Hai người mau mau ngồi xuống đây trò chuyện, bộ muốn sáng thứ hai vác cái mặt sưng chà bá đi làm hay sao?" Hai người ở chỗ này đuổi đánh, Xa Vân Hề cầm ly rượu đỏ bên miệng lung lay, cười hướng các nàng nói chuyện.
Tình bạn không giống tình yêu, so với tình yêu chân thực hơn nhiều.
"Được rồi, ngày hôm nay nể tình Hề Hề, mình tạm tha cho bồ, nếu như tái phạm lần nữa, mình tuyệt đối không tha." Hoàng Xán hai tay chống nạnh, hung tợn quay mặt về phía Du Nhiên quát. Nháo nhào một hồi, tâm tình phiền muộn đã sớm tan biến. Tuy rằng bây giờ nàng phát hiện người nàng thích là nữ nhân, chỉ cần bây giờ rút lui, không phát sinh chuyện gì thêm nữa, bất quá thì nghỉ việc.
Hoàng Xán nghĩ rất đơn giản, đối với lần đầu tiên biết thế nào là yêu, nàng thật thể quay đầu hay sao? Lúc Cơ Huyền Ngọc bước vào công ty, một khắc đó cô ấy liên tục nhìn chằm chằm vào nàng, nàng thật sự có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của cô ấy sao. Trãi qua ba tháng, nàng và cô ấy mới bắt đầu tiến tới, bây giời đột nhiên rút về có kịp nữa không. Hoàng Xán nghĩ tốt nhất nên cân nhắc lại chuyện của nàng và Cơ Huyền Ngọc.
Hai người ngồi xuống nhìn Xa Vân Hề, các nàng hẹn hôm nay ra chủ yếu là hỏi han một chút tình hình của Xa Vân Hề ở công ty. Lúc Hề Hề về nước cũng chỉ liên lạc với nhau có một lần rất vội vàng, lần này phải cặn kẽ hỏi han nàng mới được.
"Tiểu Hề Hề, bồ còn ở công ty đó sao? Công ty của bồ vừa đổi tổng giám đốc, nghe nói là Tổng tài phu nhân tự mình lãnh đạo. Người kia rất lợi hại, trước đây là một nhân vật có tiếng tăm trên thương trường."
Vu Du Nhiên hiểu rõ ít nhiều hoản cảnh của các công ty lớn, điều đó là cần thiết cho việc hợp tác làm ăn.
"Vẫn còn." Nói tới Quan Di Tình, Xa Vân Hề không biết nên dùng biểu cảm gì để trả lời.
Chuyện của Quan Di Tình và nàng, nàng còn chưa có biện pháp xử trí. Trốn tránh hoài cũng không phải là biện pháp, mà câu trả lời thì nhất định phải trả lời cho Di Tình, muốn có một câu trả lời tốt nhất không nên làm tổn thương Di Tình, nàng thật khó xữ.
Mặc kệ ra sao, tình cảm đến cuối cùng đều sẽ có người bị thương. Vừa nghĩ tới Quan Di Tình sẽ vì mình mà tổn thương, trong lòng nơi nào đó như bị xiết chặt, nhoi nhói cơn đau khiến người ta có cảm giác không biết cơn đau ấy đến từ đâu.
"Có thật không? Tổng giám đốc của bồ hình như là bạn tốt với tổng giám của mình và của Tiểu Hoàng nữa. Ba người bọn họ quan hệ phi thường tốt, mình được điều tới Tổng công ty mấy tháng nay nên chuyện các nàng mình có biết một ít."
Vu Du Nhiên ngày trước làm ở chi nhánh, mới được Công ty mẹ điều tới đây bởi vì giám đốc trước đây xin nghỉ về nhà sanh con. Nàng lúc ở chi nhánh đảm nhiệm chức tổng giám hai năm, có lần tổng giám đốc có đây đến thị sát, nàng đến giờ không hiểu vì sao bị điều tới Tổng công ty. Bất quá so với trước kia, nơi này không gian phát triển tốt hơn nhiều, nàng cũng không nghĩ đến chuyện này nữa.
"Thật sao?" Xa Vân Hề cùng Hoàng Xán lấy làm kinh hãi, ba người tổng giám của các nàng thật sự thân thiết sao? Này là điềm báo gì đây a? Hai trong lòng nảy lên, có một luồng dự cảm không tốt.
"Đương nhiên là thật sự, không tin, các bồ có thể đi tra internet." Nhìn hai người không tin mình nói, Vu Du Nhiên dùng tay vỗ vỗ lồng ngực, lấy đó bảo đảm.
"Được rồi, mình tin bồ." Xa Vân Hề vung vung tay, nàng biết Du Nhiên có mạng lưới tình báo rất lợi hại, bất quá ba người kia quan hệ tốt, còn vừa là thượng cấp của ba nàng, cái này gọi là duyên phận phải không?
"Tiểu Nhiên, tổng giám đốc nghe nói cũng là đại mỹ nữ?" Hoàng Xán kỳ thực tò mò về vị tổng giám đốc của tập đoàn Lãng Triều. Mọi người đều nói tổng giám đốc của Lãng Triều nhưng là một vị mỹ nữ tóc vàng, mẫu người cổ điển, không kiêu căng, sống chuẩn mực. Vu Du Nhiên không biết có gặp qua lần nào chưa.
"Tổng giám đốc của mình nói không phải khoa trương chứ xinh đẹp như búp bê. Rất nhiều người đều muốn truy nàng, bất quá mình không có để ý. Nàng xinh đẹp, mình cũng đâu thể cưới nàng, nên nhìn là tốt rồi, nếu như cô ấy là một anh chàng đẹp trai phỏng chừng mình đã động lòng." Cô ấy đặc biệt sao, Vu Du Nhiên cũng không mấy ấn tượng cho lắm.
Lúc ở công ty, nàng ngoại trừ làm việc ra thì xem một ít tin tài chánh, không có rãnh mà để ý xem tổng giám của mình có khả ái hay không. Nàng còn nhớ mọi người ở trước mặt nàng đều khen cô ấy đẹp. Nhưng bây giờ mà kêu nàng trần thuật lại xem tổng giám của nàng tốt đẹp thế nào, nàng trần thuật không được a. Nàng và cô ấy không có mỗi ngày gặp mặt, tình cờ chạm mặt cũng chỉ lễ phép đáp lễ hai câu.
Vu Du Nhiên còn có một cái bí mật mà nhiều người không biết, chính là đôi mắt cận thị độ rất cao, nếu bây giờ gỡ kính của nàng ấy ra phỏng chứng phải đem cái mặt của nàng ấy dán sát tới cái mặt của người ta thì nàng mới trông thấy rõ.
"Bồ xem cái dáng của bồ kìa, Chà chà, không trách, sống hai mươi sáu năm, không tìm được người đàn ông nào" Xa Vân Hề đầy vẻ khinh bỉ nhìn Vu Du Nhiên, trong tay uống một hơi hết ly rượu đỏ.
Vu Du Nhiên là người như thế nào Xa Vân Hề còn không rõ sao? Nếu như không có cái gì đó để cho nàng lưu tâm, cho dù người ta có xếp hàng dài đến Thiên Tiên Tự nàng cũng không để ý. Người như thế chính là cần một người đối với nàng theo đuổi đến cùng, dính chặt lấy làm cho nàng động tâm, bằng không đợi đến khi tóc trắng nàng mãi mãi không tìm thấy hạnh phúc.
"Xa Vân Hề, bồ còn dám nói một câu, mình ngày hôm nay bẻ gãy cổ bồ xuống làm ghế ngồi." Vừa nói xong, Du Nhiên liền ôm lấy đầu Xa Vân Hề xoa nắn không yên.
Xa Vân Hề vừa làm tóc nha, ngày hôm nay Du Nhiên làm cho nó rối loạn lên, Xa Vân Hề cũng vương trảo múa lung tung.
"Vu Du Nhiên, mình nói với bồ, hôm nay bồ làm rối tóc của mình, mình không để yên cho bồ đâu." Xa Vân Hề quay về hướng Du Nhiên rống to.
Hai người xoắn lại thành một khối, y phục trên người loạn thất bát tao.
Hai người lại bắt đầu đùa giỡn, Hoàng Xán ngồi xem cuộc vui. Hai người kia đánh mệt mỏi xong sẽ như bé ngoan dừng lại. Thời gian cứ trôi, tình bằng hữu này không phai nhạt theo năm tháng, chân tâm đều quý trọng lẫn nhau.
Hai người náo loạn một hồi rốt cục cũng ngừng lại, đã lâu hai người không có vận động, hôm nay lại nháo ra trò liền mệt mỏi thở ra hơi.
"Tiểu Hề Hề, bồ càng ngày càng yếu. Trước đây hai chúng ta có thể đánh nhau rất lâu." Vu Du Nhiên ôm cổ Xa Vân Hề cười nói nhắc lại chuyện hai người trước đây.
"Chúng ta già rồi." Xa Vân Hề cười cười nói một câu.
"Đúng đấy, chúng ta cũng đã hai mươi sáu, bây giờ còn chưa có đứa nào gả đi, oan ức quá mà. Đến bạn trai cũng không có, có phải thất bại lắm không." Hoàng Xán uống một hớp rượu, tựa trên ghế salông.
Ba người từ thời nhà trẻ bắt đầu biết nhau, cũng có hai mươi mấy năm, nhiều năm như vậy bọn họ cùng học tiểu học, trung học, cao trung, đại học, nơi nào cũng đều có nhau.
Ba người nói đến đúng là duyên phận kì lạ, đứa nào đối với tình yêu cũng nhàn nhạt, giản đơn, không có ý chí cầu tiến trong chuyện tình cảm, chỉ số tình yêu là cực thấp.
Có thể bởi vì tình yêu không cao nên các nàng được bù đắp cho tính cách khác, Vu Du Nhiên đối với con số rất thông minh, Xa Vân Hề có thiên phú về âm nhạc, Hoàng Xán lại nấu ăn giỏi, nàng có thể so với trình độ của bếp trưởng nha, chỉ là trong nhà không cho nàng làm công việc đó, nàng không thể làm gì khác hơn là ra ngoài làm việc.
Ba người cầm chén uống rượu, trên mặt mỗi người tựa hồ in dấu lại vết tích của năm tháng, những năm này mỗi người đều vì cuộc sống của mình mà bôn ba, đồng thời làm cho tình bằng hữu các nàng thêm sâu đậm.
Ba người cũng bất tri bất giác uống hai bình rượu đỏ, phòng riêng bây giờ phỏng chừng cũng đượm một màu đỏ ửng.
"Loảng xoảng" một tiếng, cửa phòng bị mở ra, ba người mơ mơ màng màng nhấc mặt nhìn tới, chỉ thấy một khuôn mặt cực kì ưa nhìn xuất hiện trong tầm mắt, ba người trong nháy mắt ngẩn người tại đó, không biết nên làm cái gì?
Trong này kinh ngạc nhất thuộc về Vu Du Nhiên, con mắt của nàng nhìn chăm chú vào gương mặt quen thuộc kia mà trong mắt người kia cũng kinh ngạc nhìn nàng. Tình huống này là sao, nàng vừa say rượu, vừa bị cận thị nặng vậy mà nàng có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt của người kia, này có phải là dấu hiệu của ái tình ?