Sau khi Hoàng Xán cùng Cơ Huyền Ngọc lên xe, ngoại trừ hỏi địa chỉ nhà Hoàng Xán, một câu cô cũng không có nói.
Cơ Huyền Ngọc còn nhớ lần đầu phỏng vấn Hoàng Xán, cô muốn chính là phỏng vấn tìm nhân viên phòng nhân sự. Khi cô xem đến sơ yếu lý lịch của nàng, kỳ thực không thích cho lắm. Người này bốn năm thay đổi 4 công việc. Lần này phỏng vấn công ty của cô hẳn là lần thứ năm, cô nghĩ người này không có tư tưởng ổn định, muốn đánh cho nàng rớt.
Công việc phỏng vấn này đơn giản không cần cô đích thân làm, có người thực hiện công việc này nhưng vì Lâm bí thư về nhà sinh em bé, cô không thể làm gì khác hơn là đích thân tới xem một chút sẵn tiện xem coi có ai vừa mắt chọn làm thư ký riêng.
Bức ảnh của Hoàng Xán trong lý lịch không có gì nổi bật. Có chút mặt con nít, tóc để mái ngang, tóc đen thả xuống song song trước ngực, xem ra nhiều lắm là đáng yêu.
Cô đã từng thấy vô số mỹ nữ, ánh mắt đã sớm mệt nhọc. Nhìn thấy ảnh của Hoàng Xán đột nhiên dừng lại nhìn thêm vài lần, cô mặc dù là les, nhưng thời đại học cho đến nay chỉ hẹn hò với một học tỷ. Nhiều năm như vậy chính mình chưa từng nghĩ tới tìm đối tượng khác, cũng không phải là không tìm, mà là chưa có gặp người để cô động lòng.
Tình yêu chính là khả ngộ bất khả cầu, không phải mình muốn là được.
Thà thiếu không ẩu, cô chính là loại người như vậy, gần 10 năm nay dường như chưa gặp qua nữ nhân nào khiến cô động tâm, cho dù có hảo cảm một chút cũng chưa từng gặp.
Ngày ấy Hoàng Xán đi vào phòng phỏng vấn, cô không có chờ mong quá nhiều, càng không có ngẩng đầu lên nhìn nàng. Cho đến lúc nàng tự giới thiệu bản thân mình, giọng nói nghe như nước chảy trong veo, tinh tế dễ nghe, nghe tới cực kỳ thoải mái.
Khi giọng nói ấy vang lên, trái tim của cô bỗng nhiên rối loạn. Cô không tự chủ được ngẩng đầu lên nhìn nàng, người này chỉ nói chuyện liền hấp dẫn cô.
Vừa nhìn đến nàng một khắc ấy trái tim của cô ngưng nhịp. Đôi mắt to màu đen tuyền, gương mặt trắng nõn như em bé, mũi không quá cao, môi cong như trăng lưỡi liềm thật mê người.
Nhìn nàng ra dáng như một nữ sinh đáng yêu, cô lúc ấy liền rơi vào ái tình vạn trượng. Tướng mạo không thể là tuyệt diễm, thế nhưng khiến người ta nhìn cực kỳ thoải mái, như là trước đây rất lâu đã từng gặp qua. Trái tim cô dâng trào cảm xúc ngọt ngào ấm áp, nhẹ nhàng như dòng suối yên tĩnh chảy qua.
Cô vì phần tâm tình riêng này mà điều nàng làm thư ký bên cạnh. Nhiều lúc vì lượng công việc quá lớn làm tính khí trở nên nóng giận vậy mà từ khi nàng đến, bực bội cũng theo đó tan đi. Lúc nào trong lòng phát hỏa liền nhìn nàng một chút, hết thảy phiền muộn đều bị quét một cái sạch sành sanh.
Duyên phận, có lúc chúng ta không thể nào tin tưởng. Một khi người đó đến, bản thân chúng ta không cách nào ngăn được - một khi người đó ra đi, chúng ta cũng không cách nào giữ được.
Cô khi đó muốn theo đuổi nàng, thế nhưng nàng là người thẳng, cô sợ làm tổn thương nàng, không dám tiến tới, chỉ ở sau lưng yên lặng quan sát. Nàng là người thích cười, tính tình dễ thương, thỉnh thoảng sẽ thẹn thùng. Thỉng thoảng hay ngơ ngơ ngác ngác, thật thà, nàng sẽ không như những người khác sành đời hay lừa lọc. Nàng chân thật, không đi lấy lòng người khác để dựa hơi họ. Còn cô lại chán ghét những người a dua nịnh hót và những người suốt ngày thích người khác nịnh hót mình.
Sau khi gặp nàng, chính cô lại hy vọng nàng có thể đến lấy lòng cô một lần vậy cũng tốt rồi. Nhưng cô chờ thật lâu nàng cũng không đoái hoài đến. Đối với cô một mực lễ phép cư xử đúng chuẩn cấp trên cấp dưới. Cô buồn quá rồi nhưng lại cảm thấy nàng đáng yêu a.
Một người đối với bạn biểu hiện ra sự chân thật của mình, một là bạn không hề có địa vị gì trong lòng người đó, hai là người đó thật sự quan tâm đến bạn.
Nếu nói Hoàng Xán chú ý đến cô, cô sẽ không tin. Còn cô luôn quan tâm nàng, để ý nhất cử nhất động của nàng, quan tâm trong lòng nàng đối cô như thế nào, có thể thích cô một chút cũng tốt rồi phải không.
Cô điều tra biết nàng chưa có bạn trai, trong lòng vui sướng một hồi. Bất quá Hoàng Xán tựa hồ đối với luyến ái không có hứng thú như người khác, nàng yêu thích nấu ăn, đối với công việc nàng cũng chỉ làm trong mức hoàn thành .
Cô chờ đợi sắp 3 tháng rồi, vì thăm dò nàng mà hôm nay đột nhiên hôn nàng, nàng không có phản kháng, ngược lại còn đáp trả lại mình làm cô cho rằng nàng cũng thích cô.
Mà tối nay gặp mặt, quan hệ của hai người đột nhiên phát sinh thay đổi. Mà cái sự thay đổi này làm cho cảm cảm thấy nàng xa cách quá, cuối cùng là nguyên nhân gì, chính cô còn không biết.
Trong lòng hoảng loạn, lần đầu tiên trong cuộc đời cô sợ mất đi một người; cô biết để gặp được một người khiến mình rung động là chuyện khó khăn cỡ nào; lần đầu tiên bị người mình yêu lạnh lùng, cô đau lòng.
Đến khu nhà của Hoàng Xán, Hoàng Xán cười đối với cơ Huyền Ngọc nói: "Tổng giám đốc, cảm ơn cô đưa tôi về, tôi xuống xe nhé, ngài trên đường lái xe cẩn thận."
Hoàng Xán không biết mình nên làm gì để đối mặt cơ Huyền Ngọc bèn nở ra nụ cười cứng nhắc vô cùng máy móc. Giờ đã rõ thân phận của cô ấy, nhìn lại cảnh ngộ của mình, hai người làm sao có khả năng sẽ có phát triển, địa vị của người ấy quá cao, nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, làm sao có thể cùng người xứng đôi. Hôm nay người ấy hôn nàng, nàng lúc ấy não giật hay sao mà đi đáp lại.
Những tưởng yêu người ta là một điều hạnh phúc. Lúc biết thân phận của người, nhìn lại chính mình, nguyên lai liền biết hai người không cùng một thế giới, nếu cứ cố chấp tiến lên chắc chắn tự nàng sẽ đầm đìa máu tươi, tổn thương vô hạn.
Nghĩ đến kết cục của Xa Vân Hề năm đó nàng như nhìn ra được tương lai của nàng, hai người đều là hai thân phận khác nhau, trước sau đều có khoảng cách. Tình yêu là thứ có hạn kỳ, nhỡ như qua rồi nàng còn có thể còn lại cái gì, đặc biệt là hai người lại là phụ nữ. Còn nữa, nhà của nàng quá mức truyền thống, sẽ không tiếp thu chuyện đồng tính luyến ái.
"Ừ, lên lầu cẩn thận. Đến nhà rồi nhắn tin cho tôi có được không." Cơ Huyền Ngọc quay mặt lại cười cười, cô có rất nhiều lời muốn hỏi, lời chưa kịp ra khỏi miệng, lấp tức nuốt vào trong. Cô cảm thấy mình ngốc nghếch quá rồi.
Hoàng Xán mở cửa xe, chuẩn bị đi, lại bị cơ Huyền Ngọc kéo tay.
Xoay người ngồi trở lại, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Cơ Huyền Ngọc. Nàng không biết người này muốn làm cái gì, lẽ nào người ta có lời muốn nói?
"Tổng giám đốc" Hoàng Xán muốn xuống xe mà giờ đây xem ra là vô vọng rồi, liền mở miệng gọi Cơ Huyền Ngọc một tiếng.
"Xán, tôi... Tôi có lời muốn nói với cô." Cơ Huyền Ngọc có chút khẩn trương nắm tay Hoàng Xán, cô muốn nói cho người này biết là cô yêu nàng.
Hoàng Xán ngây người nhìn cái người từng ở trên thương trường hô phong gọi gió, giờ đây đang ngần ngại nắm lấy tay nàng. Cô ấy là đang khẩn trương sao? Nhưng là tại sao a? Chuyện gì có thể để cho người ta căng thẳng thành như vậy. Vào công ty làm việc ba tháng, nàng đầu tiên thấy cô thiếu tự tin.
"Tổng giám đốc, cô... cô có lời gì, cứ nói ra không sao." Hoàng Xán giờ khắc này nhìn Cơ Huyền Ngọc như thế trong lòng nàng chợt đau lòng. Cô ấy mạnh mẽ như vậy mà bây giờ cũng có thời khắc yếu đuối hay sao?
"Cô tối hôm nay tại sao đột nhiên... Đột nhiên lạnh nhạt." Thái độ lạnh nhạt ấy như một mũi kim đâm vào lòng cô, muốn tự rút ra cũng rút không được.
Cô ấy là vì mình mới biến thành như vậy sao? Nhưng là đây là tại sao a? Hoàng Xán hiện tại mù mờ không biết giữa hai người là quan hệ gì, sáng sớm hôm nay người ta còn bất ngờ hôn nàng, dù có vui vẻ nhưng không thể cưỡng cầu.
Cơ Huyền Ngọc đến cùng muốn nói điều gì, Hoàng Xán không biết nữa. Chính mình đối với người ta lạnh nhạt, người ta vì thế mà buồn sao? Hay là người ta quan tâm mình? Đồng tính, nàng không muốn đi vào con đường ấy, cho dù chính nàng thật sự yêu mến người ta, nhưng nàng cũng không thể để cho người trong nhà lo lắng.
Nhìn Cơ Huyền Ngọc khổ sở, Hoàng Xán mềm lòng rồi. Kỳ thực trong lòng nàng hy vọng người ta cũng yêu nàng, nhưng con đường này quá khó đi. Nàng không phải loại người tùy hứng, muốn chiếm hữu tất cả. Cõi đời này không có bao nhiêu chuyện có thể song toàn. Ái tình, tình thân, nàng lựa chọn chính là tình thân.
Tình yêu đối với nàng là thứ xa xỉ. Nếu như là một người đàn ông, nàng sẽ xem xét đoạn tình cảm này nhưng thực tế không phải vậy, hai nàng là nữ, vì lẽ đó chắc chắn nó không có kết quả tốt.
"Tổng giám đốc, xin lỗi, chắc là do tôi uống rượu hơi nhiều, đối với ngài thái độ hơi thất lễ." Nói xin lỗi, xem ra là cư xử khéo léo, nhưng trong mắt Cơ Huyền Ngọc những câu nói này lại làm cô tổn thương nhất.
Hoàng Xán đến cùng là làm sao, Cơ Huyền Ngọc trong lòng rối bời, cô muốn nhìn thấu trái tim người này, nhưng mà trái tim của nàng và nàng bề ngoài của nàng thật khác nhau. Nàng màng trái tim của chính mình giấu nơi nao thật kín không cho người khác tìm thấy, cô không đến gần được cũng không cách nào dò xét.
"Kỳ thực, tôi có lời muốn nói cùng cô." Cơ Huyền Ngọc dừng lại một thoáng,vừa chuẩn bị mở miệng nói thì Hoàng Xán nhanh cướp lời trước.
"Tổng giám đốc, thời gian cũng không còn sớm, ngài đi về trước đi. Tôi muốn đi lên, về trễ mẹ tôi sẽ phát giận." Hoàng Xán tựa hồ biết Cơ Huyền Ngọc sắp nói điều gì, liền chuyển qua chuyện khác.
Hoàng Xán nói xong buông tay Cơ Huyền Ngọc ra, vội vàng từ trong đi xuống chạy trối chết.
Nhìn Hoàng Xán chạy đi, Cơ Huyền Ngọc có chút không biết làm sao. Nàng sợ, sợ người này nếu đi về nhà lúc này, chính cô cũng sẽ không cách nào tiến vào lòng nàng nữa.
Hoang mang mở cửa xe, liền như vậy từ trong xe nhảy xuống, chạy đến ôm chặt sau lưng Hoàng Xán.
Cô sợ mất đi nàng, chính cô khổ sở đợi ba tháng. Sáng sớm hôm nay thật vất vả mới hôn được nàng, mới vừa qua có mấy tiếng, hai người trở nên xa lạ, so với người lạ còn xa lạ hơn.
Cơ Huyền Ngọc vì quan hệ của hai người mà cố gắng, đã biết người này có cảm tình với cô, tại sao nàng ấy lại lùi bước, nếu đã như vậy cô lập tức mang nàng đi. Cô sẽ vững vàng truy đuổi, nếu bỏ lỡ lần này có thể là lỡ cả đời.
"Xán, không cần đi có được không, tôi yêu cô, tôi yêu cô." Mang theo có chút thanh âm khàn khàn, nước mắt tràn mi. Câu nói này cô đã nhịn bao lâu rồi mới nói, chính mình cũng không nhớ nữa, mỗi ngày đều luyện tập, luyện tập để có thể hi vọng một ngày nào đó nói cùng nàng.
Hoàng Xán không biết Cơ Huyền Ngọc lại đột nhiên chạy tới ôm mình, hơn nữa còn như vậy bày tỏ với mình, khiến người ta cảm động không thôi. Lần đầu tiên có người bày tỏ, lần đầu tiên có người thâm tình ôm ấp mình, lần đầu tiên biết yêu một người dù không phải tất cả đều là hạnh phúc, cũng có đau lòng nhưng không có tồn tại bất kỳ vết thương nào.
Tình yêu lặng lẽđến, nó đến không hề thông báo trước, đến lúc phát hiện muốn tựmình thoát ra thì mới hay quá trễ rồi, bản thân đã không còn lý tríđược nữa
Lời Editor: Hôm nay tết đoan ngọ, sẽ up 4 chương 26, 27, 28, 29 gồm phiên ngoại của 2 cp phụ. Ta edit xong rồi còn phải tự Beta nên coi như là đọc bộ này 2 lần. Cả nhà mùng 5 tháng 5 vui vẻ nhé.