Phu Nhân, Xin Đi Thong Thả

Chương 29: Phiên ngoại Du Nhiên - Tử Kỳ (2)






"Du Nhiên, tôi thích cô." Cát Tử Kỳ chính mình không tự chủ liền đem câu nói này nói ra.
Bản thân cô tựa hồ đang sợ điều gì, sợ nàng quay đi sẽ không bao giờ trở lại, không xuất hiện trước mặt mình nữa. Yêu quá mức mềm yếu, yêu quá mức thấp kém.
Vu Du Nhiên hoàn toàn bị Cát Tử Kỳ doạ muốn sinh bệnh tim rồi, cả người đóng băng tại chổ.
Nàng không biết mình có phải là bị lãng tai mà nghe lầm hay không, hoặc mình bị ảo giác, hoặc là người này đang cùng mình chơi đùa.
Xoay người mờ mịt nhìn Cát Tử Kỳ, nàng không hiểu cô ấy vì sao nói như vậy. Cô ấy tự nhiên nói thích như vậy sẽ gây cho người ta hiểu lầm.
"Du Nhiên, tôi thích cô, tôi không phải đùa giỡn." Cát Tử Kỳ trở nên hơi nghiêm túc, người này bây giờ lại biểu hiện dáng vẻ cực kỳ ôn nhu.
Vu Du Nhiên hiện tại đúng là thụ sủng nhược kinh, đường đường một tổng giám đốc hơn nữa còn là đại mỹ nữ, cô ấy nói thích mình, mình làm sao bây giờ?
Vu Du Nhiên hoảng sợ, mình bị trúng tà sao? mặc dù so với tửu lượng hàng ngày có nhiều hơn một tí nhưng còn chưa đến nỗi sinh ra ảo giác nha.Trái tim cũng chẳng biết vì sao đập thình thịch, ngồi một chổ còn nghe rõ. Đây là làm sao, người ta nói thích mình, trái tim của mình vì vậy mà nhảy lung tung cả lên. Lần đầu biết con tim mình rung động, mà rung động loại này là đến từ đâu, nàng mờ mịt không hiểu.
"Tổng giám đốc, cô nói đùa sao? Ha ha." Vu Du nhiên không tin tưởng chuyện như vậy, hai người tiếp xúc với nhau đếm trên đầu ngón tay, đột nhiên tỏ bày, rốt cuộc là ý gì, mình và vị Tổng tài đại nhân còn chưa đến nỗi quen thuộc.
"Tôi không phải đùa giỡn, tôi thật sự thích cô. Lần đầu gặp cô, tôi liền thích cô, không biết vì nguyên nhân gì, chính tôi cũng thấy rất lạ." Cát Tử Kỳ chính mình cũng bối rối, vì sao tâm hồn gần 30 năm lạnh lẽo, bỗng nhiên bị một người tiến vào.
Vu Du nhiên rất đẹp trai, rất rực rỡ, nàng soái cùng Cơ Huyền Ngọc không giống nhau. Có cảm giác thân thiết, nếu nhìn một lần thật sự ước mơ muốn gặp lần thứ hai. Lòng đang một khắc đó trùng xuống, cô biết là cô đã gặp được người xứng đáng để yêu thương, mặc dù trước đây cô không phải là người đồng tính, Quan Di Tình và Cơ Huyền Ngọc mới chân chính là đồng tính.
Cô trước đây không tin vào tình yêu nhất kiến chung tình, cảm thấy đó là do một phút say nắng, sau này nếu qua rồi sẽ không còn yêu nữa. Nhưng khi nàng ấy xoay bóng lưng, trong lòng sản sinh một loại khủng hoảng, cảm giác chới với, mất thăng bằng, tim như bị người ta bóp nghẹt. Tình yêu cứ như vậy bất ngờ ào tới, khắc sâu vào lòng cô, không cho cô kịp quay đầu.
Nghe Cát Tử Kỳ nói xong, Vu Du Nhiên ngồi ngây ngốc, một chân bên ngoài còn một trên bên trong xe. Nàng chớp chớp mắt nhìn cô, sau đó hoảng hồn nhắm mắt lại, này không phải nằm mộng nha. Đây là tình trạng gì, nàng thật sự rất muốn có người đến tự nói với mình. Ông trời đối với nàng tốt như vậy, mang cho nàng một mỹ nữ như cô ấy thật sao?
Cô ấy tuyệt vời như ánh mắt trời như thế nhưng mà nàng thích nam nhân, tự nhiên ban cho nàng một cô gái, này là muốn nàng cong vòng hay sao a? Nàng một chút tế bào đồng tính đều không có, đây rốt cuộc là sự tình gì?
"Tổng... Tổng giám đốc, cô đây là?" Vu Du Nhiên vẫn là không thể tin được, nàng cảm thấy ngày hôm nay không phải ngày tốt để ra ngoài, nàng hôm nay rối như sợi mì rồi.
Vu Du Nhiên hướng cổ về phía trước, âm thanh cố ý trầm xuống, mềm nhẹ nói: "Tổng giám đốc, cô thật sự thích tôi sao? Đừng nghĩ tôi say mà trêu đùa tôi nha. Ha ha, chuyện này không có vui." Trò này nàng mà chơi liệu có phải là chết không toàn thây hay không đây.
Người này làm sao không tin mình nói, đã nói hai lần, lẽ nào nàng một chút cũng không tin mình thích nàng? Cát Tử Kỳ nghi vấn tự hỏi. Đường đường là tổng giám đốc dường như một chút uy tín cũng không có trước mặt nhân viên.
"Vu Du nhiên, cô hiện tại nghe kỹ, những gì tôi nói đều thật lòng. Du Nhiên, tôi yêu cô." Lần đầu nói buồn nôn như vậy, Cát Tử Kỳ chính mình cũng cảm thấy thẹn thùng. Vì che giấu thẹn thùng, và để con người ngốc nghếch này tin tưởng cô, cô tiến lên khuynh thân hôn nàng.
Vu Du Nhiên cảm giác môi mình đã đầy mùi rượu bỗng chốc bị lấp đầy bởi một cái môi khác thấp thoáng hương vị hoa lài. Rất thoải mái, lại rất thích ý.
Hiện tại là tình trạng gì, Vu Du Nhiên trong lòng sóng gió ngổn ngang.
Nụ hôn đầu của nàng bị mất rồi aaaaa, hơn nữa còn là một cô gái, đây là chính mình nụ hôn đầu, nụ hôn đầu a. Tại sao lại bị một người phụ nữ cướp đi.
Trong lòng tự hỏi 10 ngàn cái tại sao, nhưng không có ai trả lời vấn đề của nàng, chỉ biết trừng mắt, bất động nơi đó. Chính mình hiện tại nên làm như thế nào, chẳng lẽ đẩy ra? Đây là tổng giám đốc nha, làm sao mà đẩy ra, đẩy ra thì bát cơm thật khó giữ?
Mình rốt làm gì chọc tới cô ta đâu, cô ta lại ăn hiếp mình. Nếu là anh chàng đẹp trai, mình sẽ cho hắn một tát, nhưng mà giờ là cô gái khả ái, xinh đẹp ôn nhu, làm sao mà nỡ ra tay.
Mới vừa đưa tay muốn đẩy, Cát Tử Kỳ đã rời ra trước.
"Cái này chính là việc đầu tiên tôi yêu cô." Cát Tử Kỳ cúi đầu nói, trên mặt chẳng biết lúc nào đã đỏ ửng. Mới vừa cùng Du Nhiên hôn môi, trái tim của cô như treo trên vách núi, động một chút có thể rớt xuống nha.
Vốn cho là nàng sẽ phản kháng nhưng mà nàng đứng đó không nói lời nào. Cô đối với nụ hôn này cũng thấp thỏm, căn bản chưa nghĩ tới sẽ kéo dài. Bất quá người này hương vị không sai, khóe miệng có lưu lại mùi rượu hồng hồng.
Việc đầu tiên khi yêu sao, Kỳ Kỳ đang nói cái gì a. Nàng chấp nhận việc hôn nhau bao giờ a? Cô ấy không cần hỏi qua ý kiến của mình sao? Tốt xấu gì thì nàng cảm giác nụ hôn này không tệ, nàng không hiểu vì sao mình không hề chán ghét.
Hiện tại đầu óc cảm giác thật loạn, hôm nay là ngày gì, một hồi bị người ta đòi đưa về nhà, một hồi lại tỏ tình, xong thì hôn mình luôn. Này liên tiếp gặp kích thích, cảm giác đầu óc muốn nổ tung, như thế nào đi nữa nói cũng là nụ hôn đầu của người ta, liền như thế đã không còn.
"Tổng giám đốc, cô..." Vu Du Nhiên hơi kinh ngạc không rõ nhìn Cát Tử Kỳ, người này hôm nay sinh bệnh rồi phải không hay do nàng uống nhiều quá nên nằm mơ.
Vu Du Nhiên sợ mình đang nằm mộng, đưa mu bàn tay của mình lên cắn một cái, cảm giác đau a. Điều này nói rõ nàng không có nằm mơ, không nằm mơ chính là hiện thực, vậy cô ấy đang tỏ tình với mình thật rồi.
OMG, Vu Du Nhiên cảm thấy ông trời ban tặng cho nàng lễ vật mà cái lễ vật này trực tiếp đập cho nàng đầu óc choáng váng.
"Cô thật sự thích tôi, tại sao cô lại thích tôi a." Vu Du Nhiên mang theo ánh mắt hiếu kỳ hỏi Cát Tử Kỳ, nàng kỳ thực là thật sự rất muốn biết nguyên nhân.
"Yêu chính là yêu, không có tại sao a." Cát Tử Kỳ khẽ ngẩng đầu cười cười, người này ngốc thật nha, chính mình cũng nói rõ ràng rồi cơ mà, nàng lại vì thế mà phản ứng. Còn hỏi mình vì sao lại thích nàng, phí lời.
Cát Tử Kỳ cảm giác mình gặp phải một người yêu ngốc nghếch nha, nàng có lẽ từ đó giờ chưa yêu nên đạm nhạt, chính cô chắc phải chạy marathon theo nàng. Đã kiên trì ba tháng, mấy ngày nay lẽ nào kiên trì không nổi?
Cát Tử Kỳ rất trịnh trọng trả lời vấn đề của nàng, Vu Du nhiên vẫn cảm thấy còn vấn đề gì đó. Nàng còn chưa có hẹn hò với ai, làm sao biết yêu thích có phải là cần lý do hay không.
Yêu thích một người thật sự không cần lý do sao? Vu Du Nhiên nghĩ một hồi, cảm thấy có thể không có lý do gì chứ? Chính mình từ xưa giờ không có yêu, cũng không có đối với ai động lòng, ai biết được?
"Há, là như vậy a. Vậy ta có thể đi rồi chưa?" Cát Tử Kỳ nói yêu thích chính mình, Vu Du Nhiên cứ như vậy tiếp thu. Cô ấy đối với nàng tuy có khẩn trương, nàng cũng có thể hiểu được, cũng không tính toán. Dù sao đã mất đi nụ hôn đầu, xác thực hi sinh quá lớn, bất quá chính mình cũng không thể nói cái gì a, người ta là tổng giám đốc, không thể đánh, không thể mắng.
Vu Du Nhiên lời mới vừa nói ra khỏi miệng, lần này đổi lại làm Cát Tử Kỳ ngây người há hốc mồm. Cô không biết Du Nhiên nói những lời đó chính nàng có hiểu được hết ý nghĩa của nó không, nàng hiện tại thản nhiên chấp nhận, lại như không có vấn đề gì phát sinh, chính mình nên làm như thế nào?
Lần đầu gặp phải nữ nhân khó đỡ như nàng, cô hiện tại hoài nghi Vu Du Nhiên có phải là người vô cảm hay không a. Chính mình hướng về nàng biểu lộ, lẽ nào nàng không biết hiện tại là tình trạng gì sao?
"Cô..." Cát Tử Kỳ thật sự rất muốn cạy đầu Vu Du Nhiên ra, muốn nhìn một chút trong đầu nàng đến cùng chứa cái gì.
"Tôi đã bày tỏ với cô, cô không thể cho tôi một lời giải thích hoặc trả lời chắc chắn sao?" Cát Tử Kỳ tức giận, tự mình nói lâu như vậy, nên nói nên làm đều đã làm, người này đến cùng có biết bản thân đang làm cái gì không?
"Trả lời chắc chắn?" Vu Du Nhiên nghiêng đầu nghĩ đến một hồi nói tiếp: "Tôi phải cho cô câu trả lời chắn chắc sao?"
Cát Tử Kỳ cảm giác trong lòng đúng là lên cơn giận dữ, người này căn bản không có biết yêu. Nào có ai cứ như vậy trả lời tình yêu của người khác. Cát Tử Kỳ nắm chặt song quyền, nhẫn nhịn muốn xông lên cho Vu Du Nhiên một trận.
"Tôi hiện tại thật lòng tỏ bày cùng cô, cô có thể trả lời là đồng ý hay không đồng ý?" Hiện tại Cát Tử Kỳ nói mỗi cái tiếng đều nghiến răng nghiến lợi mà ra, cô không hiểu mình vì sao đi yêu cái kẻ khù khờ này a.
"Cô nói như vậy mà tôi không có từ chối nghĩa là chấp nhận." Vu Du Nhiên hoàn toàn không hiểu rõ tình hình nhưng mà cùng cô ấy cũng tốt, tuy rằng thích anh chàng đẹp trai, gặp rất nhiều nhưng mà không có động lòng. Khác với lúc gặp Cát Tử Kỳ, trái tim của mình đập rộn ràng lắm, khả năng có phải là cũng thích cô ấy hay không?
Vu Du Nhiên căn cứ vào tình trạng con tim của mình mà xử lý quan hệ hai người, nàng cảm thấy có thể, hẳn là hẹn hò cũng tốt đi.
"Sao?" Cát Tử Kỳ nghe xong Vu Du Nhiên trả lời, ngây ngốc ở đó. Đầu óc của chính mình liền như vậy trong nháy mắt như bị điện giật.
Người này đồng ý mình sao? Không có từ chối. Cát Tử Kỳ cảm thấy chuyện vui này thật sự nên vui, nàng thật không phải là người bình thường mà?
"Tôi có thể đi rồi chưa? Muộn lắm rồi, cô về nhà đi, trên đường lái xe cẩn thận." Vu Du Nhiên đi xuống xe, còn quay lại cho Cát Tử Kỳ một nụ cười ôn nhu, xong xoay người rời đi
Cát Tử Kỳ nhìn bóng lưng của nàng trong nháy mắt không kiềm chế nằm nhoài người trên vô-lăng, không có hình tượng mà cười to.
Cô cảm thấy cái nàng khờ Du Nhiên này nếu cùng nhau sẽ rất vui, lần đầu gặp phải người làm cho nàng có hứng thú. Tình yêu đến rồi, nàng ấy đến rồi, hai trái tim từ từ sẽ gần nhau thêm, cuộc sống ngày càng mang màu sắc mới.