Phu Nhân, Xin Đi Thong Thả

Chương 88: Ai quyến rũ ai




Sự tình sau khi kết thúc, bốn người cho đến tối cũng không có nhiều điều để nói. Nói chính xác hơn là Xa Vân Hề và Quan Di Tình, Lục Nhĩ Nhã và Đường Mạc Dao, không biết do lúc trước ở thư phòng phát sinh chuyện khó xử, hay là bởi vì nguyên nhân khác. Xa Vân Hề cùng Lục Nhĩ Nhã bỗng nhiên trò chuyện không dứt, Đường Mạc Dao cùng Quan Di Tình mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó chỉ ngồi một bên nghe các nàng nói chuyện.
Trạng thái như thế này kéo dài đến hết tối, bốn người vội vã đi ngủ. Quan Di Tình không biết đây rốt cuộc là tình trạng gì, cô cảm nhận được Đường Mạc Dao có chút xa lánh Lục Nhĩ Nhã và mình, trong lòng thập phần lo lắng.
Nằm ở trên giường, Quan Di Tình lăn qua lộn lại ngủ không được. Nghĩ tới từ chiều tối đến giờ trong lòng hơi khó chịu khiến người ta đứng ngồi không yên. Lục Nhĩ Nhã khi nào thì cùng Xa Vân Hề quan hệ thân thiết như thế? Xa Vân Hề chẳng phải không thích cô gái kia sao, tại sao còn muốn cùng Nhĩ Nhã trò chuyện hợp gu như vậy?
Nghĩ đến mỗi ngày mình và Xa Vân Hề nói chuyện không đến 10 câu, từ lúc biết nàng đến nay đâu là lần đầu bị nàng quên lãng. Lẽ nào Xa Vân Hề thật sự thích Nhĩ Nhã? Hay là bởi vì hai người có nhiều đề tài để nói.
Quan Di Tình hiện tại chỉ muốn biết quan hệ hai người kia ra sao. Trước đây cô hi vọng Xa Vân Hề tìm được người con gái tốt hạnh phúc sống cùng nhau. Bây giờ có thể người đó đã xuất hiện, quan hệ của hai người còn hòa nhã như vậy, tại sao cô lại cảm thấy buồn bực đè nén.
Chiếu theo tính tình Đường Mạc Dao sẽ không để cho hai người đến với nhau, dù biết như vậy nhưng Quan Di Tình vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào. Đến cùng là lạ ở đâu? Xa Vân Hề tên kia trong chớp mắt trở nên ôn nhu với Nhĩ Nhã, hai người còn kề cận một chổ, nhưng nếu cận kề quá, dù không có chuyện cũng sẽ xảy ra chuyện.
Hiện tại Xa Vân Hề đang cùng Lục Nhĩ Nhã vui vẻ, cách nói chuyện của Xa Vân Hề dịu dàng như đang che chở tình nhân, Xa Vân Hề quan tâm Nhĩ Nhã có ăn cơm không, ăn có no không, Xa Vân Hề...
Trong đầu Quan Di Tình toàn là lời nói của Xa Vân Hề và dáng vẻ của nàng trước đây đối với cô. Nghĩ tới những điều ấy có một ngày không thuộc về mình nữa, Xa Vân Hề sẽ đem chúng trao cho cô gái khác, trong lòng Quan Di Tình như tan vỡ, đau không có cảm giác.
Quan Di Tình trằn trọc trở mình, Đường Mạc Dao cũng không tốt đẹp gì hơn. Bởi vì Âu Dương Tuyết Tự lẻo mép kia nói ra bí mật của mình, Lục Nhĩ Nhã hôm nay không có nói chuyện với cô. Mà hôm nay Mạc Dao lại thấy Xa Vân Hề cưng chìu cười với Lục Nhĩ Nhã. Lúc đó Đường Mạc Dao thật sự rất muốn xông ra đem Xa Vân Hề ném ra ngoài. Trong đầu liền loạn một nùi không có điểm dừng..
Nếu như Xa Vân Hề sánh vai bên Nhĩ Nhã, vậy Đường Mạc Dao mình phải làm sao đây? Nhiều năm nay chả lẽ mình lại từ bỏ? Nếu như không có tình yêu với Lục Nhĩ Nhã chống đỡ, có lẽ cuộc đời mình bao năm qua không có cái gì cả.
Buồn bực, phiền muộn, xoắn xuýt, Đường Mạc Dao ngồi trên giường nhìn trần nhà tối đen như mực, cảm giác buổi tối dài như một thế kỷ.
Quan Di Tình và Đường Mạc Dao bực bội một đêm, mà Xa Vân Hề và Lục Nhĩ Nhã lại ngủ say như heo.
"Hai người sao dậy sớm vậy?" Mới từ phòng ngủ ra, Xa Vân Hề thấy trên ghế salông có hai vị mỹ nhân đang uống trà, tâm trạng có chút kỳ quái. Nàng thức sớm làm điểm tâm, hai người này còn dậy sớm hơn.
"Ủa, đôi mắt của hai người đều có vành đen nha, có phải buổi tối ngủ không được ngon giấc? có chuyện phiền lòng hay sao?"
Lục Nhĩ Nhã cũng nhìn ra được đôi mắt gấu trúc của hai vị đang ngồi uống trà kia, mới sáu giờ sáng đã ngồi uống trà, ngộ thật nha?
"Không có, chỉ là tỉnh dậy hơi sớm, các cô làm điểm tâm sao?"
Đường Mạc Dao không muốn nói bản thân mình một buổi tối không ngủ, bốn giờ sáng liền xuống lầu pha chút trà muốn cho bản thân mình tỉnh táo đầu óc. Rất khéo chính là vị chủ nhân nhà này vừa hay cũng mò mẫm đi xuống, sau đó hai người rất có hiểu ngầm ngồi cùng một chỗ uống trà đến bây giờ.
"A, các cô giỏi nha, lại có thể dậy sớm như vậy. Buổi sáng uống ít trà thôi, không tốt."
Sáng sớm uống trà, đây là muốn tỉnh táo vực dậy tinh thần sao? Mọi người là uống sữa tươi, cà phê hoặc một thứ gì đó vào buổi sáng, hai người kia lại uống trà, là làm sao. Xa Vân Hề cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt hai người kia, luôn cảm giác không thích hợp.
"Chúng tôi làm điểm tâm, hai người nếu như mệt mỏi có thể đi nghỉ ngơi." Dù không biết nguyên nhân gì, Xa Vân Hề cũng không tiện hỏi, trước tiên đi nấu nướng rồi hả nói sau. Tâm tư của nữ nhân khó đoán nhất, giờ khắc này Xa Vân Hề đã sâu sắc cảm nhận được.
"Tôi cũng đi cùng." Lục Nhĩ Nhã theo sát phía sau Xa Vân Hề tiến vào nhà bếp.
"Quan tiểu thư, người kia của cô có phải là đã quá gần gũi với vị nhà tôi hay không?"
Đường Mạc Dao bây giờ nhìn đến dáng vẻ ôn nhu của Xa Vân Hề trong lòng muốn bùng cháy, cô sợ Lục Nhĩ Nhã thật sẽ chung đôi cùng Xa Vân Hề.
"Là do vị nhà của cô quấn quít lấy người của tôi thì có, người của tôi không phải loại người thay đổi thất thường."
Nghe giọng điệu Đường Mạc Dao nói Xa Vân Hề, Quan Di Tình rất không vui. Cái gì mà gần gũi với vị nhà tôi, rõ ràng Nhĩ Nhã quyến rũ Hề Hề thì có.
"Được, tôi nói sai. Cô không cảm thấy lạ ở đâu sao? Quan hệ các nàng làm sao trong chớp mắt trở nên thân thiết như vậy. Hai năm qua, Xa Vân Hề cho Nhĩ Nhã của tôi ăn không ít lạnh lùng, tự dưng đến đây quan hệ của hai người kịch liệt ấm lên, Nhĩ Nhã hôm qua không thèm nói chuyện với tôi luôn, đây vẫn là lần đầu."
Càng nói Đường Mạc Dao càng thấy oan ức, đột nhiên cảm giác lần này trở về tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt. Trước đây cảm thấy hai người họ sẽ không có kết quả, nhưng chiếu theo quan hệ hiện tại, các nàng không chừng sẽ tiến tới chuyện yêu đương.
"Tôi cũng không biết, hay là giữa các nàng có bí mật gì?" Tuy rằng không thể nhìn thấy, nhưng Quan Di Tình cũng có thể cảm nhận được quan hệ của hai người đã vượt quá tình bạn, quan hệ như vậy cách tình yêu không bao xa.
"Tôi làm sao biết, Xa Vân Hề của cô thì cô nên để ý chút đi. Bây giờ nguy hiểm liên lụy đến Nhĩ Nhã của tôi, cô định làm như thế nào?"
"Cô còn ở đây oán tôi? Các nàng đến với nhau tôi còn bớt đi phiền phức. Tôi muốn thoát còn thoát không được, Nhĩ Nhã sẵn dịp giúp tôi, tôi chẳng phải nên cảm kích hay sao?"
Quan Di Tình dùng ngữ khí khó chịu nói chuyện với Đường Mạc Dao, cái gì mà không để ý, cái gì mà người của mình quản không được, còn oán người khác, Đường Mạc Dao thực sự là rất keo kiệt.
"Cô... cô, tôi cho cô biết tôi tuyệt đối sẽ không để chuyện đó phát sinh. Tôi sẽ không giao Nhĩ Nhã cho ai hết, cô muốn đẩy Xa Vân Hề ra cũng đừng nên đẩy lên người Nhĩ Nhã của tôi."
Đường Mạc Dao tức giận giậm chân đùng đùng, Quan Di Tình rõ ràng muốn cùng cô đối đầu. Trong lòng vô cùng căm tức nhưng lại không thể tùy tiện nổi nóng, không thể làm gì khác hơn là nén lửa giận trong lòng.
Tâm tình Quan Di Tình cũng muộn phiền không ít, một đêm không ngủ, trong đầu hiện lên cảnh Lục Nhĩ Nhã và Xa Vân Hề ngọt ngào bên nhau. Ngoại trừ nén bực bội vẫn là nén bực bội, cuối cùng mới lĩnh hội được sự khó chịu của tình yêu nên xuống lầu uống trà.
"Cô cho rằng vị kia của cô chịu sao, thiên hạ nhiều nữ nhân như vậy, nàng lại vừa ý Xa Vân Hề của tôi, oán ai? Người con gái của mình, mình quản không được, cũng không thể oán tiểu Hề Hề của tôi nha."
"Cô cãi chày cãi cối, Nhĩ Nhã của tôi mới sẽ không thích Vân Hề nhà cô, nàng bởi vì bị người của cô mê hoặc mới sẽ như vậy, căn bản không phải yêu. Hanh..."
Đường Mạc Dao hai tay khoanh trước ngực dựa vào ghế salông, bộ mặt tức giận không thèm nhìn đến Quan Di Tình. Quan Di Tình bắt chéo hai chân, không muốn cãi lý với Đường Mạc Dao nữa. Hề Hề của cô bị nói như vậy, Quan Di Tình trong lòng càng lên cơn giận dữ, chuẩn bị bắt đầu quyết đấu vòng kế tiếp, chỉ là một giọng nói ôn nhu đánh tan hết thảy mùi thuốc súng.
"Ăn sáng nào, hai vị rửa mặt xong chưa?"
Xa Vân Hề bưng điểm tâm đi ra trông thấy mặt hai người đỏ bừng bừng, cũng không biết là sai cái gì, trên mặt các nàng như bị người ta thiếu nợ không chịu trả, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.
"Ân." Hai người đồng thanh đáp, giọng đáp này chỉnh tề như bộ đội nghiêm chỉnh luyện binh.
Đối với tình huống hai người kia như vậy, Xa Vân Hề thật kinh ngạc. Đây là tình huống gì thế, hai người kia bị tổ chát hả?
"Vân Hề, sao vậy?" Lục Nhĩ Nhã từ phòng bếp đi ra, Xa Vân Hề đang bất động ngốc nghếch, tâm trạng kỳ quái liền hỏi nàng.
"Há, không có gì, ăn sáng, hai người đến đây đi."
Bầu không khí quỷ dị này làm Xa Vân Hề cảm giác được có một mùi thuốc súng nồng đậm tựa hồ muốn đem bắn tan tành người ta.
Hai người vào nhà bếp, Lục Nhĩ Nhã hiếu kỳ hỏi Xa Vân Hề.
"Vân Hề, hai người họ bị sao vậy. Có phải các cô ấy đang giận dỗi?" Lục Nhĩ Nhã cũng cảm giác bên ngoài hai người kia đang đấu súng, mình lại không biết nguyên nhân, hi vọng Xa Vân Hề có thể trả lời cho mình.
"Tôi có biết gì đâu, lúc đi ra đã thấy như vậy. Các nàng có phải là đang đấu khí chứ? Nhưng hai người thức sớm như vậy hẳn là không phải vì cãi nhau, chắc còn nguyên nhân khác."
Đâu có ai trời vừa sáng đã tìm người cãi nhau, tối hôm qua trước khi ngủ bốn người đều bình thường, chuyện cãi nhau chắc là không có. Người ta một ngày bắt đầu bằng buổi sáng, buổi sáng nếu tâm tình không tốt, một ngày cũng sẽ rất tồi tệ. Hai người kia sẽ không ấu trĩ đến nỗi mới sáng sớm đi đấu võ mồm.
"Ân, chúng ta trước tiên ăn sáng đã, sau đó thì nói chuyện hai người âm binh kia."
Lục Nhĩ Nhã bưng hai món ăn cuối cùng ra ngoài.
Bốn người vây quanh trước bàn ăn sáng, Xa Vân Hề cố tình để Quan Di Tình một mình.
Bình thường ăn sáng là vừa nói vừa cười, nhưng hôm nay thật sự yên tĩnh đáng sợ. Xa Vân Hề cúi đầu, mắt liếc qua lại nhìn trên bàn ăn mỗi người một vẻ mặt biến hóa.
Quan Di Tình cúi đầu ăn, Đường Mạc Dao cũng thế. Lục Nhĩ Nhã cũng giống như nàng đưa mắt nhìn quanh, sau đó nhìn nàng một cái rồi cúi đầu ăn.
Cứ như vậy bầu không khí trở nên vi diệu, Xa Vân Hề biết hai người kia đang đè nén bực bội. Nhưng mà vì sao tức giận, đều là hơn ba mươi tuổi cả rồi, tức giận sẽ mau tàn phai nhan sắc nha.
Bữa cơm này, Xa Vân Hề và Lục Nhĩ Nhã cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo, khó chịu cực kỳ.
"Quan tổng, Di Tình, hôm nay tôi và Nhĩ Nhã muốn cùng ra ngoài, buổi trưa sẽ không về, hai người tự mình nấu cơm nha, nếu nấu không được thì gọi thức ăn bên ngoài."
"Em muốn đi đâu?" Nghe Xa Vân Hề nói xong Quan Di Tình ngẩng đầu lên, mặt hướng nơi phát ra âm thânh nói chuyện của Xa Vân Hề.
"Em và Du Nhiên, Hoàng Xán hẹn nhau buổi trưa ăn cơm, vừa vặn dẫn theo Nhĩ Nhã giới thiệu cho các nàng biết."
Nói tới hai người kia, Xa Vân Hề thật sự rất ước ao. Tình yêu khổ tận cam lai, các nàng so với mình hạnh phúc hơn nhiều.
"Lúc nào thì về?" Đường Mạc Dao vừa nghe Xa Vân Hề mang theo Lục Nhĩ Nhã ra ngoài, trong lòng càng bực, nói chuyện trở nên nghiêm túc.
"Không biết, hai người ở nhà tự lo cho mình nha, ăn cơm xong thì chúng tôi sẽ đi."
"Ừ "
Lại đồng thanh trả lời, Lục Nhĩ Nhã và Xa Vân Hề dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Quan Di Tình và Đường Mạc Dao. Hai người kia tâm linh tương thông quá rồi.
"Quan tổng, phiền cô quan tâm Di Tình một chút."
"Tôi không phải con nít, không cần làm phiền Đường tổng."
"Tôi cũng không nghĩ sẽ chăm sóc Quan tổng."
Xa Vân Hề mới vừa nói xong Quan Di Tình liền bộ mặt ghét bỏ trả lời, mà Đường Mạc Dao cũng không khách khí bốp chát lại.
"Hai người có phải là có chuyện gì hay không?" Lục Nhĩ Nhã thật tò mò hai người kia có phải là buổi sáng đã muốn bùng cháy, cách nói chuyện thật sự quá kỳ quái.
"Không có "
Lại một lần đồng thanh đáp, cuối cùng hai người không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn im miệng không nói lời nào.
Xa Vân Hề cùng Lục Nhĩ Nhã chỉ có thể mắt to mắt dẹt không rõ vì sao. Ăn cơm xong, hai người đi ra ngoài, trước khi đi cố gắng dặn dò hai người họ đừng cãi nhau. Khi thấy trên mặt hai người hoà nhã mới an tâm rời đi.