Phu Nhân, Xin Đi Thong Thả

Chương 94: Lấy thân mình mạo hiểm





Xa Vân Hề cảm thấy trước mắt một mảnh tối tăm, sau khi thoát khỏi những người do Quan Di Tình phái theo bảo vệ liền bị người khác ngăn lại, dùng mê dược rồi bắt đi. Lúc tỉnh lại, đầu óc còn choáng váng quay cuồng. Lắc đầu vài lần cố gắng mang ý thức trở về. Hai tay của nàng bị trói ngược vào ghế, miệng dán băng dính. Bắt cóc, nàng là lần đầu tiên bị người ta dùng phương pháp này mời đến nơi đây.
Xa Vân Hề quan sát xung quanh bốn phía một lượt, nơi này ngổn ngang hoang phế, vừa nhìn là biết đây là nhà xưởng hoặc là nhà kho bỏ hoang. Cách đó không xa có mấy người mặc tây trang màu đen, bắt cóc người ta còn ăn mặc lịch lãm như vậy cho thấy ông chủ của bọn họ quả thật lớn gan, trắng trợn thuê người bắt cóc mình, rõ là tự tin thái quá.
Lục Nhĩ Nhã bên cạnh vẫn chưa tỉnh lại, để cho Nhĩ Nhã chịu khổ với mình không biết là đúng hay sai? Năm đó Nhĩ Nhã đã từng bị bắt cóc một lần, lần này lại chịu vất vả rồi.
Xa Vân Hề dùng cánh tay huých huých Lục Nhĩ Nhã mấy lần, thấy nàng chậm rãi tỉnh lại, tâm trạng cũng yên tâm không ít.
Lục Nhĩ Nhã mở mắt ra nhìn Xa Vân Hề, lại nhìn chung quanh, bây giờ nàng mới biết bản thân bị bắt cóc. Muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại bị dán băng dính.
Xa Vân Hề thấy thế dùng chân đá tấm ván gỗ phía trước làm nó phát ra tiếng vang. Những người ở cách đó không xa nghe được âm thanh liền quay đầu lại nhìn. Thấy hai người tỉnh đã tỉnh lại lập tức đi tới.
"Các cô tỉnh rồi? Mấy ngày nay đành phải oan ức hai vị, sau khi mọi chuyện đàm luận xong sẽ an toàn đưa hai vị về nhà." Một gã đàn ông đeo kính mặc âu phục màu đen lên tiếng, nghe khẩu khí có lẽ là thủ lĩnh.
Xa Vân Hề "uhm..uhm.." vài tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho gã áo đen để hắn tháo băng dính trên miệng xuống.
Gã kia liền hiểu, hắn tháo băng dính trên miệng hai người xuống.
Cuối cùng có thể nói chuyện được, Xa Vân Hề nghe những người này nói chuyện cùng cách ăn mặc, cũng có thể đoán được họ là người người Trung Hoa, không phải người ngoại quốc.
"Ông chủ các anh tiêu tốn tâm lực làm những thứ này, thực sự là khổ cực bọn họ rồi." Ngoài miệng nụ cười vẫn bình tĩnh như cũ, tựa hồ như người bị bắt cóc không phải là nàng.
Mấy gã nam nhân ngạc nhiên nhìn Xa Vân Hề, nàng ta bị bắt cóc mà còn nói chuyện như vậy, hoàn toàn không hề sợ hãi hay khủng hoảng, dường như đã đoán trước tất cả những chuyện sẽ xảy ra.
"Tiểu thư, lẽ nào tiểu thư biết ông chủ sẽ bắt cóc cô?"
"Đúng vậy, ông ấy không cần ra mặt nói chuyện với tôi hay sao?"
Đã như vậy thì phải ngồi lại đàng hoàng nói chuyện, mặc kệ ra sao. Coi như hao tâm tổn phí công sức, dù gì cũng hạn chế lãng phí sức người sức của.
Gã đeo kính đen có phần không hiểu ý tứ trong lời nói của Xa Vân Hề. Một nữ nhân không quan tâm hơn thua, bình lặng như nước, quả thật không phải người bình thường.
"Tôi phải báo lại cho ông chủ mới có thể trả lời cho tiểu thư, ông chủ có nói chúng tôi chăm sóc tốt cho hai vị tiểu thư, mấy ngày nay hai vị vất vả rồi."
"Vất vả gì? Mục đích của ông ấy là gì tôi thừa biết, ông chủ của các anh nghĩ sẽ đạt được những gì ông ấy muốn hay sao?"
Gã đeo kính không biết kế hoạch của ông chủ là gì, hắn chỉ là người phụng mệnh hành sự.
"Chuyện này tôi không biết, tôi chỉ nghe theo lời ông chủ mà làm. Tiểu thư có lời gì muốn nói, có thể nói, chúng tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt."
"Quan lão gia tử nếu đã bắt được tôi, chẳng lẽ lại không muốn gặp gỡ tôi sao? Dù sao cũng là lần thứ hai gặp mặt, ông ấy dùng phương pháo này để gặp mặt, e rằng hậu quả thế nào, có lẽ ông ấy cũng không muốn."
Quan lão gia tử đã bày ra kế hoạch này, muốn quay đầu lại cũng không còn cơ hội. Còn về phần Đường đại thiếu, lần này chắc cũng không ai thế mạng cho hắn được.
Gã đeo kính đen nghe được Xa Vân Hề nói lập tức sững sờ, cô gái này biết ông chủ của mình, nói cách khác, nàng biết người bắt cóc mình là ai, hơn nữa còn biết rõ ông chủ của mình ở đâu.
"Tiểu thư, nếu đã biết ông chủ của tôi, hẳn tiểu thư phải biết mục đích của ông chủ là gì?"
"Những thứ ông ấy muốn ông ấy sẽ không đạt được đâu, ông ấy vẫn không biết hay sao? Đại thiếu gia Đường thị lần này phái người bắt cóc chúng tôi, các anh chẳng lẽ không biết hậu quả sao? Quan lão gia tử đi con đường này, ông ấy hẳn phải biết ông ấy sẽ mất đi cái gì. Còn đại thiếu gia Đường thị, lần này e rằng hắn sẽ không dễ dàng gì thoát tội."
Những khi Xa Vân Hề thận trọng cân nhắc đó chính là lúc nàng thấu hiểu lòng người. Nàng nếu đã muốn làm gì thì không có gì là không làm được. Xa Vân Hề nói chuyện không nhanh không chậm, khóe miệng mang theo ý cười, nụ cười này trong mắt người đối diện làm cho người ta có chút sợ hãi. Một nữ nhân gầy yếu vậy mà có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện, cho người ta cái cảm giác bị nhìn rõ ruột gan, đó là đáng sợ cỡ nào.
Lục Nhĩ Nhã ánh mắt không rời Xa Vân Hề, Xa Vân Hề hiện tại rất khác thường ngày. Bình tĩnh, thong dong. Nhớ đến dáng vẻ lúc trước Vân Hề cứu mình, nguyên lai chính là không ai có thể hiểu được Xa Vân Hề.
"Tiểu thư, nếu cô muốn gặp ông chủ của chúng tôi, tôi sẽ gọi điện thoại, cô còn gì muốn nói nữa không?"
Biết nữ nhân trước mặt không đơn giản, ánh mắt không sắc xảo, trái lại ôn nhu, ôn nhu khiến người ta không biết nội tâm của nàng đang nghĩ gì.
"Tôi chỉ muốn gặp ông ấy cùng nói chuyện mà thôi."
"Được " Gã đeo kính xoay người đi ra phía xa, cầm điện thoại lên không biết nói cái gì.
Hai phút sau hắn đi tới, lễ phép nói.
"Ông chủ đang trên đường đến đây, tiểu thư còn có gì nữa không?"
"Các anh có thể giúp chúng mở trói cho chúng tôi được không, hai chúng tôi là nữ, có thể làm gì được các anh, lại không biết võ, muốn chạy trốn cũng chạy không được. Huống hồ chúng tôi cũng không có ý định chạy trốn."
Xa Vân Hề bị trói cảm thấy thật khó chịu, nàng muốn cởi ra cho thoải mái chân tay.
"Chuyện này... Tiểu thư, các cô ráng chờ ông chủ của tôi đến, tôi sẽ cởi trói cho hai cô."
Nhìn gã nam nhân khó xử, Xa Vân Hề bất đắc dĩ đành phải thôi.
Qua khoảng nửa canh giờ sau, một chiếc ô tô của Đức lái vào. Từ trên xe bước xuống là một vị lão nhân tóc trắng phau.
Nhìn cái người bốn năm chưa gặp lại, Xa Vân Hề cảm giác thời gian thật sự rất đáng sợ. Mới có 4 năm mà ông ấy tóc đã trắng xóa.
"Xin chào Quan lão gia tử, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp, nha đầu, cô tìm tôi có chuyện gì?"
Bản thân ông vẫn chưa dám có hành động tùy tiện với nha đầu này là vì không thể xem nhẹ Xa gia. Ông không muốn đắc tội với tất cả mọi người, ngày hôm nay đi đến bước này cũng là vạn bất đắc dĩ.
"Chúng ta không phải nên trò chuyện cùng nhau sao, ngài mời con tới đây, ngài không muốn biết suy nghĩ của con hay sao?"
"Cô có ý kiến gì không? Một người bị bắt cóc chẳng lẽ còn muốn cùng ta bàn điều kiện?" Ông nhìn cô gái so với trước đây đã thay đổi rất nhiều, Quan lão gia tử cảm giác bản thân mình đang bị người khác toan tính.
"Điều kiện thì không có, chỉ là con muốn cùng ngài bàn luận, ngài định làm gì?"
"Cùng ta bàn chuyện gì? Cô hẳn phải biết tình cảnh bây giờ của cô, còn dám nói chuyện như vậy, chẳng lẽ không sợ ta thương tổn cô hay sao?"
Nha đầu này bình tĩnh, bình tĩnh đến độ làm ông có cảm giác chính mình mới là người bị bắt cóc. Ông đã thua trên tay cháu gái mình, lần này không muốn lại thua trên tay người ngoài.
"Ngài hãy tìm cái ghế ngồi xuống, cùng con nói ít câu đi."
Nhìn Quang lão gia tử đã gần 80, Xa Vân Hề không hiểu ông ấy vì sao không chịu sống an nhàn tuổi già, còn muốn dằn vặt mọi người.
Nam nhân mặt áo đen lấy ghế cho Quan lão gia tử ngồi.
"Nha đầu, ta ngồi xuống rồi đây, cô có chuyện gì thì nói nhanh đi. Ta cũng không có nhiều thời gian cùng cô lãng phí."
"Ngài bắt cóc con, không phải là từ chổ Di Tình lấy lại cổ phần và công ty hay sao. Ngài thật sự cho rằng Di Tình quan tâm những của cải vật chất kia? Nếu như đem công ty đưa cho ngài, ngài còn bao nhiêu sức lực để kinh doanh? Con gái của ngài và cháu ngoại, trừ Di Tình ra, ngài cảm thấy họ muốn kế thừa công ty của ngài sao? Bọn họ oán hận ngài như thế, ngài chưa từng nghĩ sẽ hóa giải oán hận này hay sao? Ngài hại Di Tình ra nông nổi này, lẽ nào không cảm thấy một tia hổ thẹn? Ngài cứ dằn vặt hết người này đến người khác, ngài định làm trò cười cho ai đây?"
Xa Vân Hề giọng nói nhẹ như mây gió, nàng không muốn nói nặng lời. Chuyện của Quan Di Tình, nàng không phải không truy cứu, mà là không thể truy cứu.
Xem ra một nha đầu trãi qua thăng trầm cuộc sống có thể phân tích ra những chuyện này. Quan lão gia tử định thần mấy lần nhìn Xa Vân Hề, người ta nói Xa gia làm việc ung dung không vội vã, đúng là giống nhau.
"Nha đầu, cô muốn nói với ta cái gì? Công ty là sản nghiệp của Quan gia, sẽ không để cho người khác cầm trong tay."
"Người khác? Âu Dương Tuyết Tự là người khác hay là Di Tình là người khác? Các nàng trong máu đều máu huyết nhà Quan gia. Ngài dùng phương pháp này buộc Di Tình buông tay, ngài hẳn phải biết, nếu như cô ấy buông tay, đời này sẽ không trở lại Quan gia nữa. Đến cả con gái của ngài, ngài cũng dằn vặt, chuyện lần này e rằng không thể vãn hồi. Tuyết Tự trước đây vẫn hướng về ngài, lần này ngài làm như vậy, có lẽ đã gây tổn thương cho trái tim của Tuyết Tự. Đại thiếu gia Đường thị chính là muốn tập đoàn Đường Thị, người họ Đường và người Quan gia không giống nhau, ngài xưa nay chưa từng suy nghĩ qua hay sao?"
Thấy Quan lão gia tử sắc mặt biến đổi, Xa Vân Hề khẩn trương nói tiếp.
"Đại thiếu gia Đường Thị làm như vậy chỉ là tìm con đường chết, Đường Mạc Dao quyết đoán thế nào, tuyệt tình thế nào, ngài cũng đã nghe nói. Kết cục của Nhị thiếu gia Đường Thị và đại thiếu gia Đường Thị, ngài cảm thấy ai sẽ tốt hơn ? Ở Quan gia ít nhất mọi người vẫn nhớ đến ngài, ngài lẽ nào chỉ vì gia nghiệp mà đánh mất tất cả? Ngài hại Di Tình thành như thế này, cô ấy vẫn không có oán ngài, ngài còn không rõ tấm lòng của Di Tình sao? Dù cô ấy có oán cũng giữ lại tình thân cho ngài. Lần này ngài muốn một chút tình thân cũng không sót lại hay sao?"
Quan lão gia tử nghe Xa Vân Hề nói, nội tâm thống khổ vô cùng.
Lúc trước cùng Đại thiếu gia Đường thị bàn kế hoạch, bản thân ông cũng rất do dự. Ông không muốn mọi chuyện đi quá xa , tuy rằng cuối cùng vẫn hành động nhưng ông cũng sai người chăm sóc tốt cho hai nha đầu này, hay trong lòng ông vẫn là vì muốn giữ lại chút tình thân ?
"Nha đầu, coi như ta thả cô, người kia cũng sẽ không tha. Hắn phái người bắt cóc các cô, ta chỉ phụ trách trông giữ. Ta lựa chọn con đường này, hiện tại đã không thể quay đầu lại, vì thế lần này không thể làm gì khác hơn là oan ức các cô."
Nghĩ đến quyết định ban đầu của mình, Quan lão gia tử hối hận. Có thể vừa bắt đầu chính là sai, sau đó sự việc diễn ra như thế nào chính ông cũng mù mờ quá.
"Con biết, chỉ là không hy vọng ngài tham dự vào chuyện này. Tất cả mọi chuyện, ngài bây giờ buông tay đi, như vậy đối với ngài sẽ thanh thản hơn. Với Di Tình, con sẽ giải thích, con không muốn cô ấy khó xử, vì thế ngài thu tay lại đi."
Mục đích hôm nay không phải là muốn cho Quan lão gia tử quay đầu lại sao? Quan Di Tình dù sao cũng là người Quan gia, đã là người thân thì cừu hận tính là bao? Chẳng lẽ oán hận mãi mãi? Xa Vân Hề không muốn mọi chuyện đi vào bế tắc, muốn vì Quan Di Tình giữ lại tình thân, cũng không muốn cô ấy tương lai phải hối hận.
"Nha đầu, những lời cô nói, ta nhớ kỹ. Các nàng hẳn là đang đàm phán cùng người của Đường Thị, ta mang người của ta đi. Chuyện của các cô, tự mình xử lý đi."
Quan lão gia tử không muốn tham dự, cho dù biết bây giờ quay đầu cũng đã muộn, nhưng ông không muốn sai lại càng sai.
Nhìn chiếc xe màu đen rời đi, Xa Vân Hề nở nụ cười, một nụ cười vui sướng.


P/s: Sắp hoàn rồi, chưa biết sẽ edit tiếp bộ nào, ai thấy bộ nào hay, kịch tính, HE thì comment bên dưới tham khảo nhé, cổ đại đi.