Phù Phá Thiên

Chương 56: Người quen



Trời xanh mênh mông, mây trắng bềnh bồng.

Minh Nguyệt Hồ thuyền lớn thuyền nhỏ qua lại không ngừng như thoi đưa, người đến người đi không ngừng như nước chảy.

Nơi đây nếu đem so với thường ngày tấp nập hơn không chỉ gấp bội, lý do chính bởi vì chỉ còn hai tuần trăng nữa thôi là Minh Nguyệt Hội người người mong chờ sẽ bắt đầu. Bên trong đám người đông đúc, chúng thương gia mong chờ tại thịnh hội kiếm tới thật nhiều lợi nhuận, chúng tu tiên giả lại mong đoạt được đến vật như ý, ai nấy đều tất bật chuẩn bị.

Kim Trúc Thương Minh Cửa Hàng tất nhiên không thể nằm ngoài số đông, bên trên kim thuyền từ lâu đã bày thêm bốn kệ hàng dài, hàng hoá bày bán dù là giá trị hay số lượng so với thường ngày đều là có hơn chứ không có kém. Hạ nhân cũng tuyển thêm không ít, đâu đâu cũng một bộ bận rộn cảnh tượng.

Lý Phù thân mang trọng trách, một bên tính toán cải tu Thần Phù Sách một chuyện, một bên bận bịu chuyện làm ăn của cửa hàng, ngày nào cũng bận tới không có thời gian ăn uống.

Thần Phù Sách từ đầu tới cuối tu hành đều gắn liền với bản mệnh phù lục, nhập môn bước đầu tiên chính là vẽ lên cơ thể loại bản mệnh phù lục đầu tiên.

Khổ nỗi bản mệnh phù lục cũng không phải bình thường phù chú có thể so sánh, muốn vẽ thành một loại thôi yêu cầu tài nguyên cũng vô cùng to lớn. Mà tu luyện Thần Phù Sách không phải chỉ cần vẽ một loại bản mệnh phù lục là xong mà là yêu cầu không ngừng vẽ bản mệnh phù lục lên khắp cơ thể, thuộc tính cũng bất đồng khác nhau, tiêu tốn có thể tưởng tượng được.

May mắn những tài nguyên để vẽ loại bản mệnh phù lục đầu tiên tuy nhiều nhưng không phải mặt hàng quá mức quý giá, thường thường chỉ cần bỏ ra đủ linh sa liền có thể tại bên trên Minh Nguyệt Hồ mua được.

Trải qua một tháng chèo thuyền đi khắp Minh Nguyệt Hồ, Lý Phù khó khăn lắm mới tập hợp đủ một phần nguyên liệu để vẽ bản mệnh phù lục.

Vừa phải chăm lo chuyện làm ăn buôn bán, rảnh rỗi một chút lại phải chạy ngược chạy xuôi, trong đó vất vả có thể tưởng tượng được. Càng quá đáng hơn chính là Lý Phù dù dốc hết thân gia cũng không đủ linh sa để mau sắm nguyên liệu, cuối cùng cũng chỉ có thể mặt dày đi vay mượn mọi người trong cửa hàng.


May mắn thành viên cửa hàng đều cho quản sự hắn cái mặt mũi, mỗi người dù ít hay nhiều đều lấy ra linh sa cho mượn. Nếu không Lý Phù muốn vẽ bản mệnh phù lục không biết còn phải dong dài đến ngày tháng năm nào mới có thể thành công.

Vương Minh Đàn không hổ là tâm phúc của hắn, vừa nghe hắn nói liền không do dự lấy ra mười cân linh sa đặt lên bàn. Tuy nhiên cho Lý Phù mượn càng nhiều linh sa chính là Trương Lâm Hà, vị lão bà này không ngờ lại cho mượn những ba mươi cân linh sa, lấy Trương Lâm Hà thân phận cùng tu vi chỉ sợ phải tích góp không biết bao nhiêu năm mới có thể có được con số này.

Lý Phù không biết hành động của Trương Lâm Hà có gì ẩn ý bên trong hay không nhưng ân huệ này hắn nhớ kỹ, sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ thật tốt báo đáp.



Thời gian còn sớm, bình minh còn chưa hoàn toàn ló dạng.

Một chiếc thuyền nhỏ chậm chạp trôi tới bên cạnh kim thuyền, hai tên tu tiên giả sóng vai bước vào Kim Trúc Thương Minh Cửa Hàng. Bọn hắn một người thấp lùn xấu xí, một kẻ khôi ngô cao lớn, bộ dạng có chút kỳ dị.

Trương Lâm Hà vừa khéo đang đứng gần đó, thấy có khách nhân tới vội chạy lại tiếp đón. Chỉ là chạy được nửa đường thì Trương Lâm Hà hơi ngừng lại, trên mặt lập tức cung kính hơn gấp bội. Hai người khách nhân này cũng không hề làm ra bất cứ cái gì che đậy, dựa vào pháp lực ba động rõ ràng đều là luyện khí hậu kỳ tu tiên giả.

Luyện khí hậu kỳ dù ở đâu cũng sẽ không bị xem thường, Trương Lâm Hà vội chạy tới, kính cẩn: " Chào mừng hai vị khách quan tới Kim Trúc Thương Minh Cửa Hàng! Không biết hai vị có yêu cầu gì?"

" Loại hạ nhân như ngươi còn chưa đủ tư cách nói chuyện với ta, gọi chủ nhân của ngươi ra đây!" Tên thấp lùn bên trong hai người nheo đôi mắt vốn đã nhỏ xíu, nhếch miệng.

Trương Lâm Hà nếu xét về tuổi tác chỉ sợ đủ để làm trưởng bối hai kẻ này, chỉ là tu tiên giới xưa nay chỉ luận tu vi không luận tuổi tác. Trương Lâm Hà đối với tên thấp lùn lời nói khó nghe không những không dám tức giận, ngược lại cười bồi: " Khách nhân thứ lỗi! Ta đã cho người đi gọi quản sự đại nhân rồi. Phiền ngài chờ một chút."



Cùng lúc đó Lý Phù đang ngồi trong phòng riêng, trước mắt đặt la liệt đủ thứ bảo bối quang mang lấp lánh.

" Mặc Nguyệt Kim, Trăm năm Tam Huyền Trúc, Âm Dương Thuỷ, Hoả Tinh, Tiêu Tương Thổ, năm loại trọng yếu bảo vật đối ứng ngũ hành đã tập hợp đủ. Cuối cùng cũng có thể bắt tay vào vẽ bản mệnh phù lục!" Lý Phù nhìn trước mắt bảo quang lấp lánh loá mắt, kiểm kê một chút rồi nói.

Năm loại bảo vật trên chỉ là chủ đạo nguyên liệu để luyện chế loại phù mực đặc biệt dùng để vẽ bản mệnh phù lục, ngoài ra còn cần rất nhiều phụ trợ bảo vật khác. Lý Phù hao tốn hết gia tài, vay nợ khắp nơi mới có thể tập hợp tới một phần tài liệu, hắn không có cơ hội để thất bại.

Nên biết đây còn là chưa bắt đầu tu luyện Thần Phù Sách, quá trình tu luyện môn công pháp này cần không ngừng vẽ bản mệnh phù lục lên cơ thể. Trong đó hao phí càng là nhiều vô kể, nếu không phải Thần Phù Sách cấp bậc cùng uy lực quá mức kinh người thì Lý Phù còn sẽ do dự có nên hay không tu hành.

Cốc! Cốc!

Đúng lúc này tiếng gõ cửa nhẹ nhàng cắt đứt dòng suy nghĩ của Lý Phù, ngoài cửa vang lên tiếng hạ nhân kính cẩn: " Bẩm báo quản sự đại nhân! Bên ngoài có hai vị luyện khí hậu kỳ khách nhân nói muốn gặp ngài."

" Ta đã biết! Ngươi đi làm việc của mình đi." Lý Phù nghe thế thì hướng trên bàn phất tay thu toàn bộ bảo vật vào túi trữ vật. Hắn cũng không định bây giờ liền vẽ bản mệnh phù lục, chuyện quan trọng như vậy tất nhiên không thể tuỳ tiện mà làm được.

Lý Phù quen thuộc men theo hành lang đi lên trên thuyền, cách lối ra mấy bước chân liền nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng nói the thé.

" Các ngươi là đang khinh thường ta hay sao! Quản sự của các ngươi rốt cuộc định để ta chờ đến khi nào. Đây chính là cách Kim Trúc Thương Minh đối xử với khách nhân hay sao!"


Tiếng nói cao vút, khàn khàn khó chịu vô cùng, Lý Phù dừng lại bước chân mà trong lòng nghi hoặc. Hắn đối với tiếng nói này có cảm giác quen thuộc tựa hồ đã nghe thấy trước đây nhưng nhất thời không nghĩ ra là ai.

Suy nghĩ một chút, Lý Phù trong mắt toé lên sát khí, nhẹ chân đi vào cạnh đó một căn phòng nhỏ, thông qua khe hẹp trên cửa sổ trong phòng mà quan sát tình cảnh bên trên thuyền.

Chỉ thấy bên ngoài nắng vàng một mảnh, hai tên lạ mặt tu sĩ đang nghênh ngang nồi trên ghế, một mặt khó chịu nghe Trương Lâm Hà giải thích cái gì. Bọn hắn một kẻ dáng người nhỏ thó, mặt đầy mụn nhọt xấu xí, một kẻ khôi ngô cao lớn, biểu cảm có chút trì trệ như kẻ ngốc, Lý Phù đối với hai người này không lạ lẫm gì.

" Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Hồng Giang Nhị Quái, không ngờ các ngươi lại để Lý mỗ gặp được ở chỗ này. Trước đó đại thù, bây giờ cũng nên trả đủ!" Lý Phù trong mắt tràn đầy sát khí, trong đầu nhớ tới năm đó rời khỏi Cảnh Châu tràng cảnh.

Không sai, hai tên luyện khí hậu kỳ khách nhân trước mắt chính là Hồng Giang Nhị Quái cùng Lý Phù có nhiều ân oán. Đầu tiên năm đó hai kẻ này muốn hại gia gia Lý Thiên Lâm, tiếp đó lại không oán không cừu mà muốn dồn Lý Phù vào chỗ chết. Hắn năm đó thân cô thế cô, thực lực không đủ cho nên chỉ có thể nuốt hận trong lòng, tuy nhiên hiện tại lại không đồng dạng!

" Nhiều năm không gặp, không ngờ hai tên súc sinh này đều đã bước vào luyện khí hậu kỳ. Khó khăn đây!" Lý Phù sờ sờ cằm, từ trong túi trữ vật lấy ra một chiếc mũ rộng vành đội vào rồi hiên ngang hướng bên ngoài thuyền đi tới.





Nếu bạn rảnh, xin mời đọc