Dứt lời, Tống Khương lập tức siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn, mềm nhũn của Thẩm Tây Mạn. Gậy th.ịt chôn sâu trong đ.ộng h.uy.ệt mê người bị kích thích tr.ướng đau, to thêm một vòng, căng chặt mị th.ịt.
Hắn hít sâu một hơi, thấp giọng nói ra hai từ "xin lỗi", sau đó liền động eo. Gậy th.ịt động đậy, đ.âm r.út đều đặn theo quy tắc chín nông một sâu khiến thần trí Thẩm Tây Mạn như muốn bay lên mây.
Khoái cảm đánh úp mất ngờ khiến cơ thể cô bủn rủn, mềm nhũn như hoá thành vũng nước. Ngón chân cuộn lại vì phải chịu kích thích quá lớn.
Không biết trải qua bao lâu, đến khi Thẩm Tây Mạn chỉ còn nửa cái mạng, Tống Khương mới bắt đầu chạy nước rút. Hắn nắm lấy bàn tay cô, mười ngón đan xen.
Cảm nhận được phía dưới của bản thân bị lấp đầy, miệng nhỏ của Thẩm Tây Mạn khẽ bật ra tiếng r.ên r.ỉ yêu kiều.
Cô cất giọng khàn khàn: "Ưm... chồng ơi... em yêu anh..."
"Anh cũng vậy."
Tống Khương lần nữa cúi xuống hôn lên môi cô, cạy mở hàm răng, đem đầu lưỡi khám phá khoang miệng. Môi lưỡi triền miên, quấn lấy nhau không rời.
Thế giới bao la rộng lớn, được sinh ra và lớn lên là một loại may mắn. Tìm thấy một nửa của cuộc đời mình trong biển người bất tận lại càng may mắn hơn.
Thẩm Tây Mạn, quá khứ đã trải qua, anh không có biện pháp giúp em thay đổi. Những đau khổ, dằn vặt, tủi hờn em đã nếm trải, anh cũng không có cách nào thay em chịu đựng.
Nhưng xin em hãy yên tâm, hãy tin ở anh.
Ở hiện tại và tương lai...
Em sẽ không phải khóc nữa.
Không ai có thể khiến người anh yêu phải rơi lệ.
Anh sẽ trở thành tường thành vững chắc nhất che trở cho em khỏi phong ba bão táp của cuộc đời.
Anh sẽ trở thành ngôi nhà ấm áp nhất, an toàn nhất để em an tâm tĩnh dưỡng.
Anh sẽ làm tất cả mọi việc vì em.
Anh chỉ khát cầu một điều. Và điều anh muốn đã thành hiện thực.