Hai chữ đơn giản đánh mạnh vào tâm trí Hướng Mạn. Bên tai vang lên tiếng ù ù, đầu óc choáng váng. Cô nhíu mày, lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước. Dường như cơ thể cô từ chối tiếp nhận thông tin này.
Bộp!
Hộp cơm từ trên tay rơi xuống đất khiến cô hoảng hốt, quýnh lên, không chút do dự ngồi xổm xuống đất. Nắp hộp bị bật mở, thức ăn đều rơi vãi ra sàn nhà. Lòng cô trùng xuống.
Bản thân quá vô dụng!
Ngay cả việc nhỏ nhặt như đưa cơm, cô cũng làm không xong.
Hướng Mạn cúi đầu, hạ mắt. Hàng lông mi dài khẽ run, xinh đẹp như cánh bướm. Có lẽ bởi vì quá chú tâm vào phiền phức bản thân gây ra, cô chẳng hề nhận ra trước mặt mình đã xuất hiện thêm một người.
Tống Khương im lặng nhìn cô, quan sát hồi lâu, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng bất đắc dĩ. Khom lưng bế xốc cô lên, ôm vào lòng, nện từng bước vững chãi trên nền đất lạnh. Vừa đi, hắn vừa ra lệnh cho thư ký riêng: "Cho người dọn dẹp sạch sẽ."
"Vâng!"
...
Tống Khương đem người đặt xuống ghế sofa, sau đó liền ngồi xuống bên cạnh. Hắn chăm chú nhìn cô gái nhỏ từ đầu đến cuối vẫn một mực cúi đầu, bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy góc váy. Xoa đầu an ủi, Tống thiếu cất lời.
"Mạn, ngẩng đầu lên."
Đổi lại chỉ là cái lắc đầu yếu ớt.
Hướng Mạn không dám ngẩng đầu nhìn Tống Khương, lại càng không dám đối mặt với hiện thực cô suy diễn. Hắn tìm đến cha mẹ cô, có phải là không cần cô nữa hay không?
Từ lúc nghe thấy ba chữ "cha mẹ nuôi", trái tim cô vẫn đập loạn nhịp. Từ sâu trong lòng, cô bài xích cha mẹ nuôi, cô không muốn theo họ trở về. Nhưng vì sao lại vậy, chính bản thân cô cũng không rõ.
Tống Khương bất đắc dĩ thở dài lần nữa. Hắn vươn tay cầm lấy cái cằm nhỏ, ép buộc Hướng Mạn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh mắt hắn tĩnh lặng như làn nước mùa thu, trái ngược hoàn toàn với nỗi bất an, bấn loạn trong đôi mắt cô.
Hắn nhíu mày: "Em sợ cái gì?"
"Sợ tôi sẽ vì một hộp cơm mà mắng em hả?"
Hướng Mạn lắc lắc đầu nhỏ, nắm chặt lấy cổ tay hắn. Đôi môi mỏng hơi tái đi mấp máy, phải nửa ngày trời mới thốt lên được câu hoàn chỉnh.
"Chú... không, chồng..."
"Đừng vứt bỏ cháu... được không?"
"Hả?" Tống Khương ngơ ngác, hồi lâu sau liền bật cười thành tiếng. Búng lên trán cô một cái, hắn cong môi cười: "Lại nghĩ linh tinh rồi. Sao tôi lại vứt bỏ em được chứ."
Hướng Mạn ngây dại: "Thế... thế cha mẹ nuôi là...?"
Tống Khương "à" một tiếng, như thể đã hiểu rõ nguyên nhân mọi chuyện. Ra là cô gái nhỏ nhà hắn nghe được một phần của cuộc trò chuyện giữa hắn và thư ký. Sau đó mới suy diễn linh tinh.
Chỉ là, dù sao đó cũng là cha mẹ nuôi của cô. Với một người mất đi kí ức, cho dù thế nào cũng chỉ cảm thấy lạ lẫm. Nhưng hắn lại có thể cảm nhận rõ ràng sự bài xích từ trên người cô.
Vậy là đủ hiểu Hướng Mạn căm ghét bọn họ bao nhiêu. Cũng đủ hiểu bọn họ đối xử với cô tệ bạc thế nào.
Thật mẹ nó!
Tống Khương mắng thầm một tiếng trong lòng, sau đó liền đặt lên trán Hướng Mạn một nụ hôn. Hắn nhẹ giọng:
"Ngoan, ở đây đợi tôi. Nói chuyện với bọn họ xong xuôi, trở về sẽ dẫn em ra ngoài ăn."
Hướng Mạn nhẹ gật đầu đồng ý, song, bàn tay nhỏ bé vẫn một mực không chịu buông góc áo hắn. Cô cúi đầu nghĩ ngợi, mà hắn lại rất kiên nhẫn đợi cô. Dường như ở bên cô, sự kiên nhẫn của hắn là không có giới hạn.
Một lúc lâu sau, cô mới chậm rì rì cất tiếng:
"Chú, cháu không muốn đi với họ. Đừng đưa cháu cho bọn họ... cháu sẽ rất khó chịu."
Tống Khương cong môi cười, gật đầu đáp ứng. Yêu cầu này của Hướng Mạn, ngược lại rất vừa ý hắn. Thật trùng hợp, bởi vì hắn cũng không có ý định trao trả cô cho mấy tên khốn nạn kia.