Phu Quân Của Ta Nhân Cách Phân Liệt

Chương 100: Không Được Làm Bậy.



L*иg ngực bị xuyên thủng, thân thể của thích khách cũng đã lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà giống như tro bụi, chậm rãi tan ra, hóa thành hắc khí phiêu tán giữa không trung.

Không chỉ thi thể, mà ngay cả thần hồn của thích khách, thời khắc này cũng đều đã hoàn toàn tịch diệt.

Không thể không nói, một chiêu này của Phong Khinh Hàn xác thật là rất thích hợp cho việc ra ngoài lữ hành, gϊếŧ người phóng hỏa, bởi vì còn kèm thêm thuộc tính hủy thi diệt tích.

Quan trọng nhất là, rõ ràng vừa dùng tay đâm xuyên l*иg ngực thích khách, nhưng sau khi Phong Khinh Hàn rút tay ra, trên tay hắn, cư nhiên lại không hề lây dính một giọt máu nào, sạch sẽ đến làm người khó hiểu.

Phẩy phẩy tay, vẻ mặt có chút ghét bỏ, cũng không thèm đưa cho thích khách thêm một ánh mắt nào nữa, Phong Khinh Hàn lúc này mới có thời gian tỉ mỉ cảm thụ trạng thái của thân thể mà bản thân đang sử dụng.
Hít sâu một hơi, mặc dù rất hưởng thụ cảm giác được hô hấp không khí này. Nhưng Phong Khinh Hàn vẫn không thể không cảm khái, cơ thể này của Kì Ngân, thật sự là quá mức yếu nhược.

Sử dụng cỗ thân thể này, thực lực của hắn có thể nói là đã bị giảm xuống trên diện rộng, ngay cả ba phần thực lực cũng không thể thi triển ra được.

Chỉ có điều, khó khăn lắm mới có thể nắm bắt được thời cơ để thoát ra, hắn cũng sẽ miễn cưỡng tiếp nhận, không đòi hỏi quá nhiều.

Nhìn xem tạo hình giản dị của chính mình trong gương, thân là nhan khống, Phong Khinh Hàn cũng không khỏi hơi hơi cau mày.

“Phong tiền bối, ngài rốt cuộc là muốn làm gì?” Ở trong thức hải, thời khắc này, nhìn xem Phong Khinh Hàn bắt đầu tắm rửa thay y phục, một linh cảm không tốt cũng đã bắt đầu xuất hiện trong lòng Kì Ngân.
Nhàn nhã tựa lưng vào trên dục thùng, nghe thấy giọng nói cấp bách của Kì Ngân, Phong Khinh Hàn cũng chỉ nhếch môi cười trừ, mang theo thâm ý đáp.

“Không có gì, chỉ là, dù sao cũng ở trong thân thể ngươi lâu như vậy, khó khăn lắm mới có thể ra ngoài một lần, ta cảm thấy, chính mình hẳn là nên cùng đạo lữ của ngươi chào hỏi một chút.”

“Mà nếu đã là đến thăm hỏi, như vậy, chẳng phải cũng nên ăn mặc chỉn chu hay sao?”

Kì Ngân :"…"

Khá lắm, hắn thế mà thật sự không thể phản bác được.

“Phong tiền bối, ngài ngàn vạn không được làm bậy! Ngài cũng biết tình cảnh của ta bây giờ rồi đó, nếu ngài làm ra chuyện gì không thể cứu vãn, sư huynh nhất định sẽ không tha cho ta!”

“Ngài chớ quên, ba người chúng ta đã là người ngồi trên cùng một chiếc thuyền. Nếu lỡ như ta bị sư huynh tháo thành tám khối, như vậy, ngài cũng sẽ một lần nữa quay về làm cô hồn dã quỷ, không chốn dung thân!”
“Ngài chẳng phải vẫn luôn muốn tìm ra quá khứ của mình, cũng như truy tra xem bản thân là chết như thế nào, cũng như hung thủ là ai hay sao?”

Ở bên cạnh, lần này, Hạ Vãn Ý vẫn lựa chọn đứng chung chiến tuyến với Kì Ngân, hơi hơi gật đầu, phun ra bốn chữ :“Không được làm loạn.”

“Được rồi, các ngươi không cần phải bày ra bộ dạng như lâm đại địch như vậy đâu. Ta sẽ tự có chừng mực…” Ánh mắt lấp lóe, thuận miệng đáp, nhưng sâu trong lòng Phong Khinh Hàn thật sự nghĩ như thế nào, thì cũng chỉ có một mình hắn mới có thể biết được.

“Giáo chủ, thánh tử đang ở bên ngoài, nói là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo…”

Chầm chậm mở mắt ra, rời khỏi trạng thái tu luyện, đối với truyền âm của thủ vệ, Sở Ly gần như không cần suy nghĩ, liền đã dứt khoát nói :“Không gặp.”
Đùa gì chứ? Y khó khăn lắm mới tranh thủ được mấy ngày tự do. Bây giờ, đừng nói là gặp mặt, ngay cả tên của hắn, y cũng đều không muốn nghe.

Đừng hỏi tại sao, hỏi chính là ám ảnh tâm lý.

Dù sao, mỗi lần phải gặp hắn, đều sẽ có chuyện không tốt phát sinh.

Chỉ có điều, làm Sở Ly không ngờ được chính là, tiểu tử này cư nhiên lại to gan đến vậy. Sau khi bị y cự tuyệt, đã trực tiếp vượt qua thủ vệ, xông cửa vào, một đường đi thẳng vào tẩm điện của y.

Vừa mới đứng dậy, Sở Ly liền đã nghe thấy được tiếng kinh hô của thủ vệ, cùng tiếng bước chân dồn dập đang đi về phía mình. Mà gần như cùng lúc, chỉ vừa ngẩng đầu, y liền đã nhìn thấy được bóng người cao lớn đang đứng ngược với ánh sáng.

Đối phương hôm nay đã vận một thân mặc sắc cẩm bào có thiết kế linh hoạt lại không kém phần quý khí, rõ ràng chính là y phục mà y sai người đến Nghê Thường Các đặt may, được dệt ra từ kim tàm ti.
Mái tóc đen dài nửa buông xõa, nửa lại tết thành bím tóc, dùng một cây ngọc trâm cố định ở sau đầu. Bên dưới tóc mái mềm mượt, lại là một sợi đai trán màu đen, ở giữa đính một viên ngọc thạch có màu sắc như dạ mạc, vừa nhìn liền biết, là cùng một bộ với bộ cẩm phục mà hắn đang mặc trên người.

Nếu nói, tạo hình thường ngày của Kì Ngân là thiếu niên dương quang sáng lạn, Hạ Vãn Ý là thiên ngoại thần minh, thì Phong Khinh Hàn lại giống như hoàn khố công tử, mang theo một chút phóng đãng, tà mị.

Thế nhưng, lúc này, nhìn người trước mặt, trong đầu Sở Ly lại chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó chính là : lại tới nữa à?

Cứ cách dăm ba ngày lại thay đổi một lần, giống như biến thành người khác. Khiến y đôi khi không thể không hoài nghi, đối phương có phải là tâm thần phân liệt hay không.
“Giáo chủ…” Một mặt khó xử nhìn Sở Ly, thủ vệ liền gấp đến mức đứng ngồi không yên. Trong lòng cũng khổ không thể tả.

Mấy vị đại nhân này, một người lại so một người không có quy củ, thích làm trái lệnh, động một chút lại phá của vào.

Quan trọng nhất là, mỗi một người cũng đều là thân phận cao quý hiển hách mà bọn họ không dám động vào.

Chưa nói đến vị Bạch đường chủ kia, thì bây giờ, trong ma giáo này, ai ai không biết, vị thánh tử trước mặt, chính là ‘tân sủng’, ‘tâm can bảo bối’ của giáo chủ chứ? Cho bọn họ mười cái lá gan, cũng không dám cưỡng ép ngăn chặn đối phương.

**Sở Ly : Là con mắt nào của các ngươi thấy ta ‘sủng’ hắn? ( ꐦ ಠ ಠ )

–Toàn thể ma giáo : giả mù đi mọi người. (≖ᴗ≖)✧