Phu Quân Nam Phẫn Nữ Trang

Chương 27: Chương 27




Ngày hôm sau, Chiêu Doanh và Trương Hà ngồi ở bờ sông, Trương Hà nói chân tướng sự việc cho Chiêu Doanh.

"Thì ra bà mối Tần kia lại xấu xa như vậy, từ lúc bắt đầu bà ta đã lừa gạt chúng ta!" Trong lòng Chiêu Doanh vừa tức giận vừa sợ, a tỷ nhà mình suýt chút nữa là đã dê vào miệng cọp, may là bọn họ vẫn luôn kiên định mà từ chối bà mối Tần, chỉ cần bọn họ lộ ra một chút ý động tâm, có lẽ bà mối Tần sẽ càng bám chặt không buông thêm.

Trương Hà gật đầu: "Hôm qua cái Chu lão gia gì đó kia đột nhiên có việc gấp, cho nên không tới gặp tỷ tỷ ta, nương ta và bà mối Tần liền bạc bạc với nhau là ở lại thêm vài ngày, để tỷ tỷ ta gặp Chu lão gia trở lại, may là cha ta và đại ca ta đi phủ thành tìm, đưa nương ta các nàng về cả đêm.

""Trong cái rủi có cái may.

" Chiêu Doanh thở một hơi dài nhẹ nhõm, vẫn may a tỷ nhà mình và Phán tỷ tỷ đều không sao cả.


Trương Hà lại nói: "Cha ta nói, sau này không cho phép nương ta qua lại với bà mối Tần nữa.

"Chiêu Doanh lập tức gật đầu: "Bà kia xấu xa thật, Trương đại thúc nói rất đúng.

" Nàng vừa dứt lời, liền nghe thấy có người đi tới, Chiêu Doanh quay đầu lại nhìn.

Thì ra là Trương lão út, phía sau hắn có năm sáu tiểu hài tử đi theo, bọn họ cũng là tới bờ sông để chơi đùa.

Vết thương trên trán của Trương lão út đã sớm lành rồi, đến sẹo cũng không có, hắn vừa nhìn thấy Chiêu Doanh thì liền đem theo mấy đứa trẻ kia đi tới.

"Chà, đây không phải là muội muội của hồ ly tinh sao.

"Sắc mặt Chiêu Doanh trầm xuống, nàng lập tức đứng lên, lạnh lùng nhìn Trương lão út, nói: "Ngươi nói cái gì?"Trương Lão Yêu nghĩ rằng phía sau mình có người đứng trợ giúp, hắn không sợ chút nào, càng nói lớn tiếng hơn: "Ta nói, tỷ tỷ ngươi là hồ ly tinh, ngươi là muội muội của tỷ tỷ ngươi, vậy ngươi chính là tiểu hồ ly tinh!"Vừa dứt lời, Chiêu Doanh tung một cước, đá Trương lão út ngã xuống đất.

Trương lão út đang đắc ý, hắn hoàn toàn không dự đoán được Chiêu Doanh sẽ đột nhiên ra tay, hắn cãi nhau đấu võ mồm với Chiêu Doanh rất nhiều khi, bởi vì lợi thế về thể chất, rất nhiều lần khi hắn bị Chiêu Doanh tức giận đến mức muốn ra tay, Chiêu Doanh đều sẽ đào chi yêu yêu, khiến hắn không bắt được.

Loại hành vi này tuy rất nhát gan, nhưng Chiêu Doanh chưa bao giờ từng mệt, người lại luôn là mình bị tức muốn chết.

Cho nên khi Trương lão út ngồi một phần mông trên đất, hắn thật sự không thể tin được Chiêu Doanh dám ra tay với mình trước.


Mấy tiểu đồng bọn đi theo sau hắn dường như cũng bị động tác xảy ra thình lình của Chiêu Doanh doạ cho sợ, bọn họ ngơ ngác đứng tại chỗ, nhất thời không tiến lên giúp đỡ Trương lão út.

Nhân lúc mọi người ngây ra, Chiêu Doanh đột nhiên nhào tới, ngồi lên người Trương lão út, dùng sức nặng của mình áp chế đối phương, không cho hắn đứng dậy, sau đó không do dự chút nào mà nâng tay lên, tát cho Trương lão út một cái mạnh.

"Ngươi nói lại lời vừa rồi một lần nữa.

" Chiêu Doanh một tay ngăn lại cánh tay của Trương lão út phản kháng, một tay khác lật lại, lại là cú tát nữa: "Ngươi có bản lĩnh thì nói lại lời nói vừa nãy một lần nữa!"Chiêu Doanh không thích đánh nhau với người khác, nhưng đối phương chửi a tỷ nhà mình, cho dù như thế nào nàng cũng không thể nhịn được.

Hai má Trương lão út đau nhức, hắn muốn đẩy Chiêu Doanh ra xoay người lên, nhưng Chiêu Doanh dùng sức, hắn giãy giụa mấy lần cũng đều không thể đứng dậy, sau mấy động tác, hắn lại bị Chiêu Doanh hăng hãn mà tát vài cái nữa, cuối cùng hắn cũng không chịu được nữa, vừa nghiêng đầu né tránh bàn tay của Chiêu Doanh, vừa quát mấy tiểu đồng bọn: "Các ngươi nhìn gì mà nhìn, còn không tới đây giúp ta!"Mấy tiểu hài tử đứng ở một bên như mới tỉnh từ trong mộng, bọn họ vội vã đi tới, ba chân bốn cẳng mà muốn đẩy Chiêu Doanh ra, Trương Hà thấy thế, cũng chạy tới, ngăn bọn họ lại giúp Chiêu Doanh.

Cuối cùng là hai nữ hài không đánh lại được ba bốn nam hài, Chiêu Doanh không muốn Trương Hà chịu thiệt, nàng chủ động đứng lên, kéo Trương Hà lui ra phía sau vài bước, rời xa các nam hài.


Trương lão út cuối cùng cũng được kéo lên, hai má hắn lúc này đang đỏ bừng, vừa nhìn đã biết là do Chiêu Doanh ra tay tàn nhẫn.

Hắn căm hận nhìn Chiêu Doanh, sau đó đẩy bọn tiểu đồng bọn đang đỡ hắn ra, nhào tới Chiêu Doanh định đánh trả, kết quả là động tác của hắn vừa làm được một nửa, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn ngăn lại, Trương lão út không kịp tránh né, đụng mạnh phải đối phương, đối phương không sứt mẻ chút nào, một phần mông của hắn lại ngồi lên trên mặt đất.

Người ngăn cản Trương lão út chính là một đại thúc lạ mặt, các hài tử đều không quen biết hắn, nhìn hắn khoảng hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo đoan chính, mặc một bộ văn sĩ màu xám, hắn cười tủm tỉm nhìn Trương lão út ngồi dưới đất, nhẹ nhàng nói: "Đệ oa, sao lại có thể bắt nạt một tiểu muội chứ.

"Đại thúc nhìn qua là người đọc sách, nhưng lại nói giọng Du Châu, đanh vẻ dịu dịu dàng dàng làm người ta không nhịn được mà sinh ra hảo cảm.

Trương lão út dù sao cũng là một hài tử choai choai, bị đánh liên tục, cuối cùng không kìm chế được nữa, gào khóc: "Rõ ràng là nhãi muội chết tiệt kia trước ra tay đánh cháu trước!"Chiêu Doanh cười lạnh một cái, không hề có chút đồng cảm nào với Trương lão út đang khóc đến đau lòng: "Nếu không phải ngươi mắng a tỷ ta là hồ ly tinh trước thì ta sẽ ra tay với ngươi sao?".