Gương mặt tuấn tú của Từ Lang ở ngay gần trước mắt, từng sợi chân mày một ánh nhìn đều giống như họa sĩ vẽ ra, không thể chê bai.
Nếu như nàng không có trí nhớ của kiếp trước, có lẽ sẽ vui vẻ gả cho hắn, giống như một tiểu cô nương ngây thơ thuần khiết gặp được một nam tử trẻ tuổi đơn thuần tốt đẹp, từ đó về sau vợ chồng hòa hợp, bạc đầu giai lão, cũng là điều mà người ta luôn hướng tới.
Nhưng mà, đây cuối cùng cũng chỉ là một giả thiết.
Kỷ Dao nói: "Không biết Từ công tử đến vì chuyện gì?"
Hắn nghĩ mãi mà không rõ lý do Kỷ Dao từ chối.
Ngay sau khi Tạ Minh Kha nhắn kết quả này, hắn khá khó mà tiếp nhận.
Bởi vì hai người cho dù là dáng vẻ, gia thế, tài học đều có thể nói là ông trời tác hợp cho, hắn ngỡ Kỷ Dao sẽ thích mình. Nam nhi trẻ tuổi, nhất là nam nhi xuất sắc như vậy trong đáy lòng đều có một sự kiêu ngạo, hắn muốn đến hỏi cho rõ ràng.
"Không biết Kỷ tiểu thư thấy ta có chỗ nào không tốt?" Trong mắt hắn chứa đựng u buồn, giống như ngày xuân đột nhiên có mưa phùn.
Kỷ Dao không ngờ hắn lại trực tiếp như vậy, nàng sửng sốt một chút, vốn muốn nói bọn họ không thích hợp, hoặc là khen Từ Lang một chút, nhưng những lời này lại nuốt trở vào.
Hắn đã đến hỏi rõ, có thể thấy được đã hạ quyết tâm, không bằng nàng cũng đi thẳng vào vấn đề, Kỷ Dao nói: "Từ công tử, theo ta thấy Từ công tử cũng không có khuyết điểm gì, nhưng mà, ta không thích ngươi, xin công tử thứ lỗi, chuyện này chỉ sợ không thể ép buộc, cho nên ta mới nhờ tỷ phu nói với Từ công tử, chính vì sợ làm trễ nãi thời gian của ngươi."
Lời này giống như một cây châm nhọn đâm vào trái tim hắn, khiến nó đau đớn, từ nhỏ Từ Lang đã đọc đủ loại văn thơ, ở thời điểm này lại khó mà mở miệng.
Không thích, thì còn có thể nói gì nữa đâu?
Chẳng lẽ muốn hắn nói, cho hắn một ít thời gian, hắn sẽ khiến Kỷ Dao thích hắn. Không, lời này hắn khó mà nói ra khỏi miệng, bởi vì hắn thấy sự kiên quyết trong ánh mắt của Kỷ Dao.
Bình thường tiểu cô nương này dịu dàng nhỏ nhẹ, xinh đẹp giống như bông hoa, bị gió thổi qua sẽ đung đưa bốn phía. Nhưng bây giờ nàng đứng ở trước mặt mình, vô cùng lạnh nhạt. Khóe mắt cong lên cũng không hoàn toàn chỉ là ý quyến rũ người, mà lại là lạnh nhạt, bình tĩnh không gợn sóng.
Trong lòng Từ Lang cũng trở nên yên tĩnh, cuối cùng hắn cũng rõ, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Thì ra là thế, cảm ơn Kỷ tiểu thư đã nói rõ, Từ mỗ mong Kỷ tiểu thư có thể tìm được nam nhân hợp ý, cuối cùng thành thân thuộc."
Cuối cùng hắn liếc nhìn nàng một cái, quay người mà đi.
Tống Thụy đứng phía sau vô cùng kinh ngạc, đây là lần thứ ba hắn thấy Kỷ Dao từ chối người khác, hai người trước kia là Tống Vân, Dương Thiệu, mà người thứ ba này cũng là người tài hiếm có của Đại Yên.
Nữ nhân này đúng là vô tình mà, Tống Thụy thầm nghĩ, rốt cuộc trên đời này ai có thể chiếm được lòng của nàng? Cũng không biết cuối cùng nàng sẽ thích ai... Nghĩ đến người này chắc chắn không phải là hắn, Tống Thụy có cảm giác khó diễn tả thành lời.
Cảm giác này giống như cảm giác không chiếm được giang sơn, khiến hắn khó chịu.
Bên trong Vân Hòa Cư.
Cố Diên Niên và Binh bộ Thượng thư Tần đại nhân đang uống trà bên trong Hà Hương Lâu.
"Nghe nói Dương Đô đốc đã dồn Hỏa Si đến núi Mã Lan, Hỏa Si dựa vào địa hình quen thuộc mới có thể chống cự tới hiện tại, sớm muộn gì cũng bị tiêu diệt..." Cố Diên Niên nhìn Tần đại nhân, "Dương Đô đốc này, thật sự là người xưa nay chưa từng có."
Tần đại nhân không hiểu: "Xin giải thích cho?"
"Quả thực chỉ dưới một người!"
Sắc mặt Tần đại nhân nhất thời tối lại.
Quả thật như vậy, cho dù Cố Diên Niên năm đó nở mày nở mặt tới đâu, tiên đế cũng không tín nhiệm như vậy, giao toàn bộ Đại Yên ra, còn có tất cả binh mã, đây thật sự là muốn đặt giang sơn vào tay Dương Thiệu, cũng khó trách hôm nay Cố Diên Niên mời ông tới đây uống trà.
Tần đại nhân thở dài: "Ai ngờ được Hoàng thượng có thể hồ đồ như vậy."
Đây cũng là chuyện Cố Diên Niên không ngờ tới.
Lúc đó thấy Tống Diễm tiến bộ, làm việc rất có chừng mực, lòng mang thiên hạ dám xông vào địa phương có ôn dịch cứu mạng dân chúng, đây là việc trữ quân* nên làm, cho nên lúc đó tiên đế không phế Thái tử, bọn họ cũng không phản đối, ai ngờ sau khi tiên đế băng hà, Tống Diễm lại trọng dụng Dương Thiệu như vậy.
*Người được chọn làm hoàng đế tiếp theo.
Cố Diên Niên sợ một này nào đó Dương Thiệu nổi lên dã tâm, chiếm đoạt giang sơn, như vậy làm sao ông xứng đáng với tiên đế?
"Bây giờ đang lúc chiến tranh, chi bằng ngươi..." Cố Diên Niên nhỏ giọng thì thầm.
Tần đại nhân có chút do dự.
Tuy nói quyền lực trong tay Dương Thiệu, nhưng hắn chưa từng làm xằng làm bậy, chỉ là trẻ một chút, có đôi khi hơi độc đoán, giống như chuyện Hỏa Si lần này, bọn họ đều không có chủ trương đánh trận, nhưng Dương Thiệu một mực cố chấp, nói nếu không Hỏa Si sẽ gây nguy hiểm đến yên bình của Đại Yên, bọn họ cũng chỉ đành nghe theo hắn.
Ai bảo Hoàng đế tin tưởng hắn chứ?
Nhưng mà thật sự đi đối phó Dương Thiệu...
Cố Diên Niên nói: "Dương Đô đốc từng lập chiến công vang dội, thấy hắn làm người không giống gian thần, cho nên hành động lần này chỉ là đề phòng, cũng có thể thử lòng trung thành của hắn. Nếu như hắn thật sự có mục đích, sợ rằng sẽ lập tức phản kích, như vậy Hoàng thượng cũng nhận ra bộ mặt thật của hắn, có thể nói một công đôi việc.
Tần đại nhân liên tục suy xét, cuối cùng đồng ý.
Không đến mấy ngày, bỗng nhiên có quan viên vạch tội thống lĩnh Tam Thiên doanh Giả Văn Trung, nói hắn sinh hoạt xa hoa lãng phí, nuôi nô lệ trong nhà hơn một trăm người, lại còn tự tiện giết hai nô lệ, thỉnh cầu Hoàng thượng trừng trị.
Tống Diễm lập tức choáng váng.
Giả Văn Trung chính là thuộc hạ của Dương Thiệu, hắn không muốn động đến, nhưng ai có thể ngờ được nhóm người này vạch tội tầng tầng lớp lớp, hắn đành phải để Hình bộ đi điều tra, kết quả quả thật có việc này. Tống Diễm không còn cách nào, bởi vì Dương Thiệu đã từng căn dặn, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, hắn không thể làm việc thiên vị tình riêng.
Tống Diễm liên tục đắn đo, cắt chức thống lĩnh của Giả Văn Trung, sau đó theo đề nghị của Tần đại nhân, đổi thành Diên An hầu Hứa Nham.
Việc này khiến hắn cho chút bồn chồn, lúc dùng bữa tối với Kiều An nói: "Không biết Dương Đô đốc trở về biết được có tức giận hay không?"
Kiều An đang ôm con trai, nghe vậy cười nói: "Hoàng thượng chỉ cần không thẹn với lương tâm là được, thiếp tin tưởng Dương Đô đốc cũng thấu tình đạt lý, sao có thể tức giận với Hoàng thượng? Hơn nữa, Hoàng thượng người là cữu ngũ chí tôn, người chỉ cần đưa ra quyết định đúng là được, bất cứ ai cũng không nên nghi ngờ, nếu không làm sao quản lý thiên hạ này."
Nhưng mà Dương Đô đốc không giống vậy.
Thiên hạ này chính là Dương Đô đốc cho mình, không có hắn, mình chỉ còn hư danh Thái tử, Tống Diễm cười nói: "Nàng lại thiên vị trẫm."
"Bởi vì Hoàng thượng là người tốt nhất thiên hạ." Kiều An rúc vào bên cạnh hắn, "Thần thiếp đương nhiên phải thiên vị Hoàng thượng."
Trong lòng Tống Diễm ngọt ngào, gắp cho nàng một miếng tôm.
"Đừng ôm Hàn nhi nữa, nàng cũng ăn đi, để bà vú ôm hắn."
"Vâng." Kiều An nghe theo.
Hai người yên tĩnh ấm áp ăn một bữa cơm, Tống Diễm ôm Kiều An cảm thấy rất thỏa mãn, nhưng mà nghĩ đến Dương Thiệu, lại nói: "Nếu ngày nào đó Dương Đô đốc thành hôn, trẫm cũng an tâm." Hắn kêu Khương Xuân tới, "Gần đây có người nào nhà nào có ý cầu hôn với Kỷ gia không?"
"Không có." Khương Xuân cũng không biết vì sao mình được người này sai đi, còn phải nghe ngóng gì mà chuyện hôn sự.
Kiều An cũng khó hiểu: "Sao vậy?"
"Ta sợ có người đoạt mất Kỷ tiểu thư, Dương Đô đốc không cưới được." Tống Diễm sờ sờ cái cằm, "Cho nên nếu như có người muốn cầu hôn, trẫm lập tức sai Khương Xuân lén đi nhắc nhở, để bọn họ đừng có ý nghĩ này, như vậy có thể chờ đến lúc Dương Đô đốc trở về, đến lúc đó nếu như không được, trẫm sẽ ban hôn."
Kiều An nghe vậy dở khóc dở cười.
Đây rốt cuộc là cái biện pháp ngốc nghếch gì vậy!
"Sao người không hỏi ý Kỷ tiểu thư xem? Nếu Kỷ tiểu thư cũng thích Dương Đô đốc, vậy thì không còn khó khăn nữa." Kiều An nói.
Tống Diễm sững sờ, hồi lâu nói: "Nàng thật ngốc, nếu như Kỷ tiểu thư đồng ý, Dương Đô đốc sẽ chờ đến bây giờ à... Nhưng mà," Đột nhiên hắn nhớ tới lần trong cung nhìn thấy Dương Thiệu hôn Kỷ Dao, cảm thấy đầu đầy bột nhão, "Ta cũng không biết, tóm lại, ta sẽ coi chừng Kỷ tiểu thư!"
Ngay tại thời điểm Tống Diễm hết lòng suy tính thay hắn, Dương Thiệu đang cưỡi trên lưng ngựa, giơ cung tên lên, dưới ánh trăng, một mũi tên bay ra ngoài, ghim vào giữa ngực Hỏa Si đào vong.
Nam nhân cường tráng ngã nhào trên mặt đất, vùng vẫy một lát cuối cùng cũng yên tĩnh.
Trong bóng đêm ngập tràn mùi máu tươi nồng đậm.
Chính là ngày đó kiếp trước, hắn ngửa mặt lên bầu trời đêm, mùi máu quanh quẩn chóp mũi.
Bi thương, tuyệt vọng, đã từng vương vấn trong lòng của hắn, hắn từng cho rằng cả đời này cứ như vậy là kết thúc.
Dương Thiệu ngẩng đầu, lại liếc mắt nhìn trên bầu trời đêm.
Mặt trăng treo cao phía trên, nói vô tình cũng vô tình, nói dịu dàng cũng dịu dàng, hắn nhớ đến tiểu cô nương kia... Kỷ Dao, nàng ở kinh thành xa xôi có từng nhớ đến hắn không?
Nửa tháng sau.
Kỷ Dao đang ôm mèo sư tử con chơi.
A Tuyết sinh ra ba con mèo sư tử con, từng cục tròn vo vô cùng đáng yêu, bây giờ đã tầm một tháng, tập tễnh học đi, thường xuyên bò lăn trong sân.
Kỷ Dao thường xuyên ôm nó chơi một lúc, lại đổi một con khác, chơi đến quên trời quên đất.
Thật sự vô cùng đáng yêu!
Chỉ là dáng dấp giống nhau như đúc, hoàn toàn không phân biệt được, nàng cảm thấy hơi khó đặt tên.
"Nếu không gọi là nhất nhất, nhị nhị..." Đang nói thì đột nhiên nghe một trận pháo nổ rung trời, nàng vừa định hỏi Mộc Hương xảy ra chuyện gì, nhưng Kỷ Đình Nguyên chạy tới, một phát nắm lấy tay Kỷ Dao, "Đi, Dao Dao, mau cùng huynh ra ngoài."
"Làm chi vậy?"
"Dương Đô đốc về kinh rồi!"
"Hả," Kỷ Dao sợ hãi kêu lên, "Chờ một chút!"
"Chờ cái gì, không phải muội có tin tốt muốn nói sao? Đi mau, đi mau." Kỷ Đình Nguyên không nói gì nữa lôi Kỷ Dao ra ngoài.
Ca ca này, nàng chỉ muốn chải đầu một cái có được không? Nàng còn muốn thay quần áo khác, nàng còn muốn tô son...
A a a!
Lung tung lộn xộn, trên người còn có lông mèo nữa!