Tôi nhét cho người đánh xe một xấp ngân phiếu, hắn vui mừng khôn xiết cam đoan với tôi rằng sẽ đưa người bình an tới phủ Trạng nguyên mà không mảy may chút tổn thương nào. Tôi không thể để Tống Vãn Tâm bị hủy dung được, bởi vì gương mặt đó của nàng ta vẫn còn hữu dụng.
Đêm khuya vắng vẻ, tôi lặng lẽ chờ đợi, vở kịch hay sắp bắt đầu rồi...
Quả nhiên, qua giờ sửu, trong sân ồn ào nhốn nháo. Rất nhanh đã nghe thấy giọng nói vừa có chút lo lắng vừa có chút thăm dò của nha hoàn Nguyệt Sương: “Vương phi...Vương phi, người có ở trong phòng không?”
Tôi nhếch khóe môi, thở phào nhẹ nhõm.
Tống Tiểu Ngư...hãy đem những sĩ nhục mấy năm nay trả lại hết thảy đi! Sở Thanh bên cạnh còn đang ngủ say là do tôi đã âm thầm cho một ít thuốc, sợ chuyện khôi hài của tối nay làm phiền chàng nghỉ ngơi. Tôi đứng dậy, khẽ hôn lên trán chàng. Chỉ mong, Sở Thanh...chàng đừng thất vọng về thiếp...
Tôi khoác áo, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Nguyệt Sương thấy tôi ra thì liên tục vỗ ngực thở phào! Cô ấy vội vã kéo tôi sang một bên: “Vương phi, Vương phi, có chuyện lớn rồi! Trưởng Công chúa trói một cô gái xông vào phủ, hiện đang làm loạn ở đại sảnh nói Vương phi phải đi ra gặp nàng! Nàng nói rất nhiều lời nhục mạ Vương phi! Vấn đề là...là...cô gái mà Công chúa mang tới rất giống với người!”
Tôi ra vẻ giật mình, bước nhanh tới đại sảnh.
Còn chưa bước vào đã nghe Trưởng Công chúa lớn giọng: “Tả Kiêu, ngươi muốn chết đúng không? Ngay cả bổn cung cũng dám cản!”
“Cút ngay cho bổn cung! Hôm nay bổn cung nhất định phải đến phòng Cửu đệ kêu nó dậy! Để cho nó nhìn thử Tống Vãn Tâm mà nó cưng chiều như báu vật rốt cuộc là cái thứ gì!”
“Các ngươi nhìn cho kỹ đi, đây có phải là Vương phi không biết xấu hổ của các ngươi không? Tống Vãn Tâm khá lắm, dám to gan lớn mật thừa dịp Cửu đệ bị thương, nửa đêm lêu lổng chạy tới chỗ người đàn ông bổn cung nhìn trúng, bị bổn cung bắt ngay tại trận!”
“Hôm nay bổn cung phải cho Cửu đệ thấy rõ bộ mặt thật của tiện nhân này, Thiên Minh mau áp giải tiện nhân này tới chỗ phụ hoàng, không chém...”
Tiếng nói của cô ta ngừng lại.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, dường như cô ta hóa đá, trên mặt mỗi người ở đây đều rất đỗi ngạc nhiên.
Tôi làm như không thấy gì, ôn hòa mở miệng: “Thỉnh Trưởng Công chúa nể tình phu quân bị thương cần tĩnh dường mà chớ nóng nảy.”
Trưởng Công chúa nhìn tôi đăm đăm một lát rồi lại quay đầu nhìn Tống Vãn Tâm đang chật vật quỳ dưới đất....
“Ngươi, các ngươi...”
Tôi thở dài: “Vốn chuyện xấu trong gia đình không nên đem ra ngoài. Rốt cuộc vẫn là làm cho Trưởng Công chúa chê cười rồi.”
Dứt lời, tôi bước nhanh về phía Tống Vãn Tâm, nhấc chân đạp nàng ta thật mạnh: “Đồ không có chí tiến thủ! Tại sao hết lần này đến lần khác không nghe em khuyên, biết rõ Hứa Nghiễn Thư đã là người của Trưởng Công chúa rồi mà còn đi dụ dỗ hắn?”
Trong mắt Tống Vãn Tâm như muốn bắn dao ra: “Ngươi...Tống Tiểu Ngư...ngươi dám...tính kế ta!”
20
Tôi cười lạnh một tiếng, phất tay: “Tả Kiêu, đánh! Đánh đến khi nàng ta không dám nói xằng nói bậy nữa thì thôi!”
“Tuân mệnh Vương phi!” Tả Kiêu tiến tới đẩy ngã Tống Vãn Tâm, tay năm tay mười không chút e ngại đánh.
Mới đầu còn nghe thấy tiếng chửi rủa của Tống Vãn Tâm, dần dần nàng ta cũng câm miệng.
Tôi làm tư thế mời với Trưởng Công chúa đang mịt mù trong sương: “Mời Trưởng Công chúa ngồi xuống, từ từ nghe em giải thích.”
“Đây là chị gái Tống Tiểu Ngư của em và cũng là thứ nữ trong phủ. Bởi vì mẹ nàng ta là em gái của mẹ em, cũng chính là dì em nên tướng mạo của hai người vô cùng giống nhau, còn chị em chúng em lại sinh cùng năm cùng tháng nên cũng khéo như sinh đôi. Cha em vốn chỉ yêu một mình mẹ, không hề thích dì, chỉ tại một lần trong bữa tiệc gia đình, sau khi uống rượu nhận nhầm dì thành mẹ, nên dẫn đến dì có thai...tuy vậy cha không nạp dì vào phủ. Chuyện này khiến cha và mẹ em vốn yêu thương nhau dần sinh ra khoảng cách, mẹ em cả ngày buồn bực không vui, sức khỏe ngày càng xấu, cha em giận chó đánh mèo lên mẹ con chị ấy.”
“Nhất là khi cha phát hiện chị gái lớn lên ngày càng giống em y đúc, nên càng chán ghét và tức giận đến cực điểm, ép chị ấy phải giả nam, lấy thân phận đầy tớ mà sống, nên không một ai biết em còn có một người chị gái.”
“Sau khi mẹ em qua đời, cha cảm thấy đau buồn nên ngày càng yêu thương em hơn, còn đối với dì và chị thì ngày càng căm ghét. Nhưng em vẫn mãi nhớ tới tình chị em, nhiều năm qua vẫn luôn lén săn sóc dì và chị gái. Hứa Nghiễn Thư kia là học trò của cha em, xuất thân nghèo khổ, cho nên cùng chị gái có chút thương tiếc lẫn nhau. Sau khi chuyện hai người yêu nhau bị cha em ngăn cách, chị bảo em giấu diếm cha, giúp chị ấy thoát thân lén bỏ trốn về quê nhà Thanh Châu của Hứa Nghiễn Thư.”
Tôi nhấp một ngụm trà và ngừng lại, kể những chuyện này bằng giọng điệu của Tống Vãn Tâm, khiến trái tim tôi rất đau, rất đau!
Sự thật mẹ tôi mới là người vô tội! Sau khi uống rượu làm ô uế mẹ tôi, thì Tống Viễn hận mẹ tôi làm tổn thương tới tình cảm vợ chồng nhà bọn họ, sinh sôi tra tấn mẹ tôi đến điên, mấy phen còn muốn khiến tôi chết...Thiên hạ còn có người không biết xấu hổ như vậy ư? Tôi đã cố kìm lại sự phẫn nộ lắm rồi.
Tống Vãn Tâm nằm trên mặt đất vẫn luôn lầm bầm lầu bầu mắng tôi: “Ả nói bậy...ả nói nhảm...huhu ta mới là con gái cưng của cha...còn ả là Tống Tiểu Ngư hạ tiện...”
Mọi người nghe lời dơ bẩn của nàng ta đều nhíu mày. Tôi cười cười, nhún vai: “Thấy rồi đó, tới bây giờ chị ấy bởi vì oán cha thiên vị em, nên luôn có oán hận đối với em, dù em có đối xử với chị ấy tốt cỡ nào, chị ấy cũng không có một chút cảm kích, còn mơ tưởng tráo đổi thân phận với em.”
“Bao gồm lần này đột nhiên biết được Hoàng thượng tứ hôn Trưởng Công chúa cho Hứa Nghiễn Thư, nhiều lần em đã viết thư cảnh cáo chị ấy không được chạy về kinh thành gây phiền phức, phải đợi Trưởng Công chúa và Hứa Nghiễn Thư thương lượng ổn thỏa rồi mới quyết định đi hay ở. Ai ngờ chị ấy vẫn lén chạy về đây, to gan lớn mật vụng trộm với Hứa Nghiễn Thư...”
Tôi thở dài một hơi: “Việc đã đến nước này, em cũng lực bất tòng tâm, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Mọi chuyện để Trưởng Công chúa xử lý thôi!”
Trưởng Công chúa lơ mơ cả buổi bây giờ mới hoạt động lại, cô ta nở nụ cười nhìn tôi: “Tống Vãn Tâm ơi là Tống Vãn Tâm, ngươi có biết ta vẫn luôn không vừa mắt ngươi không? Dựa vào cái gì xinh đẹp hơn ta, cưỡi ngựa bắn cung, làm thơ ca đều giỏi hơn ta? Còn được Cửu đệ cưng chiều, phụ hoàng khen ngợi, mọi việc đều thuận lợi hơn ta chứ? Ngươi có biết tối nay lúc bắt được ngươi lêu lổng với Hứa Nghiễn Thư, ta vui biết bao nhiêu không? Hahaha, ta đã nghĩ cuối cùng thì ta đã có cơ hội diệt trừ ngươi! Dẫu Cửu đệ không chịu giết ngươi, từ nay về sau ngươi cũng phải mang cái danh dâm phụ bị phỉ nhổ cả đời!”
“Nhưng tình cờ...tình cờ.” Biểu cảm Trưởng Công chúa thay đổi, nghiến răng nghiến lợi đứng dậy đá Tống Vãn Tâm một cái: “Tình cờ lại xuất hiện một người chị gái y đúc ngươi đến chọc người ta tức điên!”
Cô ta nhìn xuống Tống Vãn Tâm, lạnh lùng cười: “Được, Tống Vãn Tâm chọc ta khó chịu, ta không phạt được. Vậy thì lấy người chị gái hạ tiện này trút giận là được!”
Tống Vãn Tâm sợ đến run rẩy, nói năng lộn xộn: “Người, người, người đừng nghe ả nói bậy, người với tôi không thù không oán, những chuyện khiến người mất hết mặt mũi trước kia đều do ả làm, chứ không phải tôi! Tôi ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi, ngay cả cung cũng không nhấc nổi thì làm sao có thể thắng người được! Oan có đầu nợ có chủ, người đừng để ả lừa!”
Mọi người nghe xong đều châm biếm, tôi cũng bất đắc dĩ nở nụ cười với Trưởng Công chúa: “Chị gái nói đúng lắm. Đúng thật là em đã đắc tội với Trưởng Công chúa. So đấu qua lại với Trưởng Công chúa, kính xin Trưởng Công chúa đại nhân đại lượng, trách em tuổi trẻ hăng hái không hiểu chuyện. Sau này sẽ không thế nữa.” Nói xong, tôi còn trang trọng hành lễ một cái.
Trước mắt bao người, Trưởng Công chúa đành khoát tay: “Thôi thôi, đều là chuyện xưa cả.” Cô ta chuyển đề tài, chỉ vào Tống Vãn Tâm: “Nhưng còn ngươi, ta tuyệt đối không buông tha! Có biết tội dụ dỗ phò mã lớn cỡ nào không? Haha, bổn cung nhất định phải lột da ngươi cho ngươi đẹp mặt!”
Tống Vãn Tâm vừa tức vừa sợ, khóc muốn tắt hơi: “Huhu không được...cha...cha tới cứu con...”