Phú Quý Chốn Nhân Gian

Chương 13



30

Sau khi thoát khỏi hồi ức, tôi dựa vào đầu giường, yên lặng nghe Phó Tiện kể cho tôi nghe chuyện lúc trước sau khi anh rời đi.

Anh nói, sau khi thoát khỏi viện phúc lợi, anh lưu lạc đầu đường.

Nhưng không dám đi quá xa.

Anh sợ nếu đi xa thì sẽ không còn được gặp lại tôi nữa.

Anh thường xuyên chạy về lén lút nhìn tôi.

Trước cửa cô nhi viện, trong bóng đêm.

Nhưng anh không dám để tôi thấy mặt, sợ bị phát hiện rồi thì tôi cũng chịu liên lụy theo, anh cũng sợ ——

Gặp tôi rồi, anh lại không đành lòng rời đi.

Mãi đến sau này, tôi được nhận nuôi.

Người nhận nuôi tôi đúng là mẹ tôi hiện tại.

Sau khi được nhận nuôi, Phó Tiện lặng lẽ đi theo, âm thầm quan sát một thời gian, nhưng mẹ tôi đối xử với tôi rất tốt, sự quan tâm và tình cảm của bà đều dành hết cho tôi.

Tôi thật sự hạnh phúc.

Sau đó bà không hề yêu ai, vẫn luôn một mình nuôi nấng tôi.

Lúc này Phó Tiện mới yên tâm rời đi.

Mà tôi, năm ấy rời khỏi cô nhi viện là mới 7 tuổi, được mẹ tôi đón về nhà, từ đó về sau vẫn luôn lớn lên trong tình yêu thương của bà ấy.

Mẹ tôi là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ.

Bà yêu ghét rõ ràng, yêu tiền và hư vinh, nhưng cho dù lúc trên người bà chỉ còn năm đồng đi chăng nữa, bà vẫn bỏ ba đồng ra mua bánh mì cho tôi, một đồng mua nước, còn một đồng sẽ cho người ăn xin đáng thương ven đường.

Bà vốn rất đẹp, thích nhất là mặc áo quần màu đỏ rực mà người thường hiếm khi lựa chọn.

Cả đời bà giống như một đóa hoa hồng nở rộ rực rỡ.

Đỏ đến loá mắt.

Hiện giờ tôi mới biết lúc bà ấy gả tôi cho Phó Tiện có lẽ bà có mục đích khác, nhưng tôi vẫn không hề hận bà.

Thật sự.

Nếu không có bà, cũng sẽ không có Tư Dao của hôm nay.

Màn đêm yên lặng, giọng nói của Phó Tiện trầm thấp mà dễ nghe, anh tiếp tục kể lại những chuyện xưa của mình, có điều, chuyện sau đó lại bị anh nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu cho qua.

Anh không nhắc đến những khó khăn, thống khổ, tôi cũng không đinh hỏi.

Anh nói.

Sau đó nữa, trong lúc anh lưu lạc thì mẹ của anh tìm được anh rồi.

Dù đã lâu không khóc, anh lại kích động đến rớt nước mắt, anh còn tưởng rằng, mẹ anh tới đón anh về nhà.

Chỉ là.

Bà dẫn anh đi mua quần áo mới, dẫn anh đi ăn ngon.

Sau đó, bà đưa anh tới nhà họ Phó, tìm ông cụ Phó đòi danh phận.

Nói là muốn danh phận, nhưng trong lòng bà hiểu rõ, chuyện này không có chút khả năng, bà chỉ dẫn Phó Tiện đi đòi tiền.

Chỉ là, bà đã đánh giá cao vị trí của Phó Tiện ở trong lòng Phó Tri Thành, cũng xem nhẹ sự tàn nhẫn của ông ta.

Phó Tri Thành đâu thể để mặc cho người ta sắp xếp, cũng giống như lúc ông sai người tạo nên một tình huống bất ngờ với mẹ tôi, sau khi đuổi mẹ con Phó Tiện đi, ông lại bỏ một số tiền lớn để tạo ra sự cố ngoài ý muốn cho mẹ của Phó Tiện.

Là Phó Tiện cứu bà ta.

Cũng bởi vì điều đó, anh mới què hai chân, cả đời tàn tật.

Nhưng mà, anh vẫn không thể cứu được bà.

Thậm chí anh còn chưa kịp cảm nhận tình thương của mẹ mất đi rồi tìm lai, từ đó về sau, anh không còn mẹ nữa.

Anh hận mẹ, lại càng hận Phó Tri Thành.

Dù sao cũng là cốt nhục của mình, Phó Tri Thành đưa anh ta vào bệnh viện tư nhân, chăm sóc cẩn thận, cũng chuyển cho anh ta một khoản tiền, đủ để anh ta tiêu xài hoang phí cả đời.

Nhưng cho dù có tiền đi nữa, cũng không thể chữa lành hai chân cho Phó Tiện.

Sau khi Phó Tiện rời đi, dựa vào số tiền đó, người đàn ông ngồi trên xe lăn này tiến vào giới kinh doanh.

Lúc nhắc lại chuyện cũ, Phó Tiện hơi nhíu mày đuôi mắt toát lên vẻ hung ác, giống hệt như cậu bé sói con ngày xưa.

Vài giây sau, Phó Tiện bình tĩnh lại, tiếp tục kể cho tôi nghe.

Anh nói.

Mấy năm trước, Phó Tri Thành nhận tin đứa con trai bảo bối của người vợ quá cố của ông ta bất ngờ tử nạn, ông ta khóc trời than đất xong thì chợt đau khổ nhớ ra mình còn một đứa con trai lưu lạc bên ngoài.

Vì thế, sau khi vận dụng nhiều quan hệ, Phó Tri Thành tìm được anh ta.

Đáng tiếc.

Phó Tiện không chịu nhận tổ quy tông, cũng không để Phó Tri Thành thông báo cho mọi người mối quan hệ của họ.

Phó Tri Thành đồng ý, biết Phó Tiện rất hận ông ta, ông ta luôn cẩn thận lấy lòng, đền bù cho anh.

Nhưng mà, nhiều năm lang bạt kỳ hồ, nhiều năm thờ ơ, mà năm đó Phó Tri Thành biết rõ anh sống cùng mẹ những vẫn thuê người làm hại bà.

Thật lòng mà nói.

Năm đó Phó Tri Thành không để ý tới sự sống chết của Phó Tiện——

Không muốn giết anh, nhưng Phó Tiện lại gặp tai nạn ngoài ý muốn, Phó Tri Thành cũng không hề khổ sở.

……

Chuyện xưa kể đến đây, lúc ông cụ Phó phải tìm vợ cho Phó Tiện thì mẹ tôi chủ động tìm tới.

Bà cười nói sẽ giới thiệu cho anh một mối hôn sự.

Đối tượng là tôi.

Phó Tiện lập tức đồng ý.

Lễ hỏi mẹ tôi chào giá một ngàn vạn, Phó Tiện cũng không chối từ.

Sau đó nữa, trước hôn lễ mười phút, cái gọi là “Giao lưu tình cảm” thực chất là lần gặp mặt chính thức của chúng tôi sau nhiều năm gặp lại.

Khi biết hết mọi chuyện, lấy tâm trạng hiện tại của tôi nhìn lại quá khứ.

Tôi bỗng nhận ra sự “dịu dàng” của Phó Tiện trước kia.

Chẳng hạn như.

Lúc trước trong bữa tiệc gia đình của Phó gia, tôi thuận miệng nói bánh ngọt ngon, lúc rời đi khi anh đóng gói cho tôi mang về

Tôi để chân trần xuống lầu nghe lén, anh không hề trách cứ, lại kéo tôi ngồi lên đùi anhi, sợ chân tôi lạnh.

Phó Thời Chinh cố tình “mờ ám” với tôi, đáy mắt anh tức giận muốn giết người.

……

Hóa ra, đều không phải là vờ vịt.

31

Đêm đó, Phó Tiện lại uống rượu.

Chúng tôi uống rất nhiều, cũng hàn huyên rất nhiều.

Sau đó, chúng tôi đều uống say.

Giữa đêm cô đơn, người uống rượu say lòng, hai người lại vừa thẳng thắn với nhau nên rất dễ xảy ra chuyện gì đó.

Chẳng hạn như.

Anh hôn lên môi tôi.

Lại như, tôi run rẩy khép lại mắt, chủ động đón ý hùa theo.

……

Nghe đồn là giả.

Phó Tiện không phải là không được, nhưng cũng có tin đồn rằng, Phó Tiện bị tàn phế là giả.

Đáng tiếc, tin đồn này cũng là giả.

Phó Tiện bị tàn phế hai chân thật.

Nhưng mà.

Lúc ân ái, anh ta tựa bên tai tôi nhẹ giọng nói, “Yên tâm, chân anh vẫn chữa được.”

Anh nói, nếu không phải xác định chân anh còn có thể chữa được, anh cũng sẽ không cưới tôi.

Tôi định lắc đầu nói không có việc gì, dù như thế nào tôi cũng chấp nhận được.

Chỉ là.

Môi tôi bị anh lấp kín, một câu cũng không thể nói thành lời.

Tối nay ánh trăng vô cùng dịu dàng, Phó Tiện cũng thế.

Chuyện cũ bị vạch trần, tôi và Phó Tiện từ hôn nhân hợp đồng biến thành vợ chồng thật sự ——

Hôn lễ tổ chức rồi, cũng đã đăng ký kết hôn.

Hiện giờ ngay cả vợ chồng thật cũng đã làm rồi.

Vậy thì sao có thể là vợ chồng giả được.

Từ đêm đó, Phó Tiện như thay đổi thành một người khác, trước mặt người ngoài, anh vẫn đạm mạc lạnh lùng như cũ, nhưng khi chỉ có hai người chúng tôi, anh lại nghiễm nhiên thành tùy tùng nhỏ năm đó.

Vài ngày sau, vừa vặn là Phó lão gia tử sinh nhật.

Lần này yến hội, cũng không phải là lần trước gia yến quy cách có thể so sánh nghĩ.

Hai ngày trước buổi tiệc, ông cụ gọi điện thoại cho Phó Tiện, cẩn thận dò hỏi anh ta đến lúc đó có định tới không.

Mà bên này, Phó Tiện tùy ý mà nghe, quay đầu nhìn về phía tôi.

Thấy tôi gật đầu, anh mới đồng ý.

Mà ngày sinh nhật đó, Phó Tiện nắm tay tôi cùng nhau tham dự.

Buổi tiệc được tổ chức ở một khách sạn của Phó thị, trong phòng tiệc lớn có thể chứa được hơn một ngàn người.

Bóng dáng Phó Tiện vừa xuất hiện ở cửa phòng, ông cụ Phó đã đi ra đón.

Có điều.

Mới vừa đi được một nửa, ông đã bị ánh mắt lạnh lùng của Phó Tiện ép lui, dừng chân lại, cười mỉa một tiếng, không qua đây nữa.

Mọi người nhìn có phần nghi hoặc, nhưng họ cũng không suy nghĩ nhiều.

Rốt cuộc ——

Trong mắt thế nhân, Phó Tiện cũng chỉ là đứa con nuôi tàn phế không được chiều chuộng mà thôi.

Phó Uyển đi tới.

Cô ta nở nụ cười chào hỏi Phó Tiện, nơi đáy mắt đầy vẻ không cam lòng.

Dù sao cũng là một người phụ nữ.

Cô ta một lòng thích Phó Tiện, lại càng muốn tỏ vẻ, vẻ mặt kiêu căng trào phúng anh ta.

Dường như chỉ có làm như vậy, cô ta mới bớt đáng thương hơn.

Phó Uyển châm chọc, Phó Tiện cũng không thèm liếc mắt, mãi đến khi ——

Cô ta đưa mắt nhìn về phía tôi.

Phó Uyển chê cười bộ váy lễ phục hôm nay tôi mặc, âm dương quái khí nói tôi lỗi thời.

Tôi cũng không để bụng, có điều, nhiệt độ không khí quanh mình lại chợt hạ thấp.

Quay đầu nhìn lại.

Quả nhiên.

Sắc mặt Phó Tiện đã rất lạnh lùng.

Làm trò trước mặt đông đảo khách khứa, anh lại trút giận thay tôi, liếc mắt nhìn Phó Uyển một cái, Phó Tiện thản nhiên an ủi,

“Không có việc gì đâu, mỗi người có định nghĩa về hợp thời không giống nhau, theo khái niệm của cô ta, có lẽ là eo thô cổ ngắn mới là dáng người tiêu chuẩn.”

Bên kia.

Phó Uyển vuốt vuốt cổ của mình, vừa tức lại thẹn thùng, tức giận đến mức suýt nữa đã rơi lệ.

Cô ta không dám làm trò, thì Phó Thời Chinh lại kịp thời đi tới, lấy đại cục làm trọng, ám chỉ mình đang chống lưng cho Phó Uyển.

Anh ta lấy thân phận anh trai ra răn dạy, nói đơn giản hôm nay là sinh nhật của ông cụ, anh em Phó Tiện vừa thấy mặt đã ồn ào như thế, chẳng phải là khiến mọi người chê cười hay sao.

Mà anh ta nói được một nửa, Phó Tiện đã xoa trán, vẻ mặt mất kiên nhẫn.

“Nói xong chưa?”

Nói rồi, Phó Tiện nắm lấy tay của tôi, dẫn tôi bước vào sảnh lớn.

Trong sảnh lớn, ông cụ Phó được mọi người vây quanh nhưng vẫn đưa mắt dõi theo đứa con trai của mình.

Ngẫm lại cũng khiến người ta thổn thức.

Thời trẻ thủ đoạn của Phó Tri Thành rất hung ác, đối vớingười ngoài là vây, đối với người mình cũng thế.

Nhưng cho dù khi còn trẻ ông ta máu lạnh, sau này đến lúc tuổi già, lòng lại mềm mại đi, tuổi trẻ đã nếm trải danh lời và tiền bạc, giờ lại chỉ mong muốn chút thân tình, phù hoa như mây gió, ông ta cũng bắt đầu giống như những người già bình thường vậy, chỉ muốn hạnh phúc giản đơn nhất là con cái ngoan ngoãn, an hưởng tuổi già mà thôi.

Thật đáng tiếc.

Vợ của ông ta đã chết, do chính ông ta hại, “con trai trưởng” năm đó cũng chết ngoài ý muốn.

Mà huyết mạch duy nhất lại vì hận ông ta mà không chịu nhận tổ quy tông, còn bị ông hại thành tàn tật.

Đối với ông ta lúc này mà nói, sự trừng phạt này còn khiến ông ta khó chịu hơn nhiều.

Có điều.

Ai có thể nói một câu vì ông ta đáng chịu.