Phú Quý Chốn Nhân Gian

Chương 4



10

Buổi tối 7 giờ.

Lúc Phó Tiện về nhà, tôi đã thay bộ váy lễ phục, trang điểm tinh tế ngồi ở trên sô pha.

Lúc bóng người ngồi trên xe lăn kia vừa xuất hiện, tôi bước ra chào đón, còn kéo theo cả làn váy tranh công.

“Đẹp không?”

Tôi thừa nhận có đôi khi tôi tự luyến xuất thần, tôi có nói bậy đi chăng nữa, nhưng trên con đường trở nên xinh đẹp này, tôi chưa từng bị lật xe bao giờ.

Từ các bữa tiệc cao cấp, cho tới quán bar sàn nhảy Disco, chưa lần nào tôi thất bại trong việc hóa trang.

Ánh mắt của Phó Tiện dừng lại trên người tôi khoảng chừng sáu bảy giây, cuối cùng lại thờ ơi dời mắt, lạnh nhạt nói một câu, được.

Cái gì mà được, rõ ràng ánh mắt của anh ta không hề nhìn tôi, không dám nhìn tôi.

Nhưng kim chủ nhà mình, đương nhiên tôi sẽ không vạch trần.

Vì thế, tôi xung phong nhận việc thay thế cho trợ lý của Phó Tiện, đẩy xe lăn ra ngoài.

Ra khỏi cửa, lên xe.

Căn biệt thự của Phó Tiện cách nhà họ Phó không quá xa, khoảng chừng hai mươi phút đi xe.

Trên đường đi, Phó Tiện không nói một lời, tôi lại nhận ra sắc mặt anh ta càng lúc càng trầm xuống.

Xem ra.

Nghe đồn không sai, quan hệ giữa Phó Tiện và nhà họ Phó có lẽ vô cùng căng thẳng.

——

Đây là nhà họ Phó.

Tôi đứng trước cửa, ở trước thềm dừng chân.

Không phải là một biệt thự xa hoa gì cả, mà là một trang viên.

Liếc mắt nhìn quanh, xa đến mức không có giới hạn.

Tôi lại nhìn vài lần rồi thu hồi tầm mắt, xoay người tiếp tục đẩy xe lăn của Phó Tiện.

Có chiêu bài sống là vị Phó Tiện này, một đường thông thoáng, ngay lúc suýt nữa thì tôi bị lạc đường, quản gia bèn đưa chúng tôi tới trước một căn phòng, đẩy cửa ra.

Tôi đẩy Phó Tiện vào.

Căn phòng rất lớn, bên trong có đến mấy chục người.

Vào giây phút bước vào kia, dường như tầm mắt của mọi người đều dừng lại trên người chúng tôi.

Tôi ngậm cười, thoải mái đẩy Phó Tiện đi vào.

Cứ thế đi đến vị trí chính sảnh, ở đó có một đôi nam nữ, người đàn ông mặc một bộ âu phục cắt may khéo léo, dáng người đứng thẳng.

Người phụ nữ tựa vào bên người anh ta, bộ váy đỏ thướt tha ôm lấy dáng người.

Hai người kia vừa nhìn đã biết là chính chủ.

Quả nhiên.

Sau khi đi qua, Phó Tiện tạm dừng hai giây, trầm giọng gọi “anh”.

Tôi đoán không sai, đối phương chính là Phó Thời Chinh, người thừa kế của Phó gia.

Phó Thời Chinh hơi hgật đầu, ánh mắt đảo qua người Phó Tiện rồi dừng lại trên người tôi.

Ánh mắt người này sáng như đuốc, khác hẳn với vẻ lạnh lùng không chút để ý của Phó Tiện, ngược lại trong mắt anh ta có vẻ xâm chiếm và sắc bén hơn.

Làm người ta không dám nhìn thẳng.

Cố kìm nén sự kinh hãi trong lòng, tôi cũng học theo Phó Tiện gọi một tiếng “anh”.

Có điều.

Nghe thấy lời tôi gọi, Phó Thời Chinh lại hơi nhướng mày, đáy mắt lóe lên phần kinh ngạc.

Ngay sau đó.

Ánh mắt của anh ta dời từ trên mặt tôi, dừng xuống nơi cổ tay tôi.

Tôi hơi nghi ngờ, cũng cúi đầu nhìn theo.

Trên tay phải tôi có đeo một cái lắc tay bằng bạc, tôi mang lâu lắm rồi, bởi vì trang phục hôm nay không ảnh hưởng nên tôi cũng không cởi ra.

Ngay lúc tôi vẫn còn kinh ngạc, ngẩng đầu lên lần nữa thì phát hiện Phó Thời Chinh đã dời mắt đi rồi.

Vừa rồi mới nhìn chăm chú như vậy giống như là ảo giác của tôi.

Người này khiến cho người ta cảm thấy quá áp bức, may là anh ta không dừng lại quá lâu, sau khi hàn huyên đôi câu với Phó Tiện thì đứng dậy đi về phía bên kia.

Hình như Phó Tiện không quá thích giao thiệp với người khác, anh ta bảo tôi đẩy xe vào góc, cũng không nói chuyện với ai cả, cứ thể lẳng lặng ngồi ở trên xe lăn.

Ánh mắt lơ đãng đảo qua từng người một.

Nhưngtrước sau vẫn không nói một lời.

Đợi một lúc lâu, tôi thấy hơi buồn chán nên nói với anh ta muốn đi WC.

Phó Tiện gật gật đầu, không nói gì.

Ngoài hành lang.

Bốn bề vắng lặng, tôi lấy thuốc lá trong túi xách cầm tay ra.

Nói là đi WC, thực chất là do cơn nghiện thuốc lá.

Nhưng mà, vừa mới châm điếu thuốc, phía sau vang lên tiếng bước chân.

Tôi luống cuống tay chân vội dập thuốc, một giọng nói quen tai vang lên phía sau mình.

“Không cần dập, cho tôi một điếu.”

Tôi kẹp điếu thuốc trong lòng bàn tay, xoay người lại xem.

Người tới chính là Phó Thời Chinh.

Lúc anh ta bước tới cách tôi chừng hai bước chân thì dừng lại, lòng bàn tay vươn ra trước mặt tôi, ý là muốn thuốc.

Tôi do dự một chút, “Thuốc của tôi chỉ là hạng xoàng thôi.”

“Không sao.” Phó Thời Chinh cong môi dưới, làm như đang cười, “Vừa hợp.”

Đã nói đến vậy rồi, tôi chỉ có thể mở túi ra, rút một điếu thuốc đưa cho anh ta.

Phó Thời Chinh nhận thuốc và bật lửa, châm thuốc.

Sau khi nhả một hơi khói, anh ta quay đầu nhìn tôi, “Không nhận ra tôi à?”

“Hả?”

Tôi hơi mơ màng nhưng vẫn ngượng ngùng đáp, “Nhận ra chứ, anh của Phó Tiện mà.”

“Không phải.”

Phó Thời Chinh lại hít một hơi thuốc, sườn mặt của anh ta rất đẹp.

“Chiều nay, cảm ơn giấy của cô.”

“…… Là anh à?”

Tôi kinh ngạc thốt lên thành tiếng, còn chưa kịp tiêu hóa chuyện này, chỗ ngoặt bỗng xuất hiện bóng dáng một người ngồi xe lăn.

Phó Tiện tự mình đẩy xe lăn lại đây, anh ta ngước mắt lên, bất cần nhìn tôi.

“Cái gì mà là anh à?”

11

Tôi trầm mặc, không biết đáp sao.

Trái lại, Phó Thời Chinh lại kẹp thuốc trên tay, vẻ mặt bình tĩnh mà lạnh nhạt.

Dưới cái nhìn chăm chú của Phó Tiện, anh ta đưa tay lên hít một hơi thuốc.

Dường như không hề có ý định trả lời vấn đề của Phó Tiện.

Tôi thấy hơi khó khăn.

Phải nói sao đây?

Chẳng lẽ lại nói chiều nay tôi chạy tới trung tâm thương mại xa hoa để đi dạo, đi vào WC nam, sau đó cho anh trai của anh ta mượn một miếng băng vệ sinh bên phòng sát vách?

Tôi thoáng ngây người.

Đang lúc do dự, giọng nói của Phó Tiện vang lên lần nữa.

“Đi thôi.”

Nói rồi, anh ta di chuyể xe lăn, xoay người rời đi.

Tôi vội vàng đi theo, lúc đi ngang qua người Phó Thời Chinh, bỗng nhiên anh ta lại mở miệng.

Giọng nói trầm thấp, “Thuốc lá không tồi.”

“…… Cảm ơn.”

Hai câu không liên quan gì kết thúc, tôi chạy như bay ra ngoài, chủ động đẩy xe lăn cho Phó Tiện.

Tôi không ngốc, đương nhiên hiểu rõ ai mới là kim chủ của tôi.

Tuy rằng, Phó Thời Chinh còn có nhiều tiền hơn cả em trai anh ta.

……

Có lẽ nhà họ Phó nhiều người, nói là gia yến nhưng không khác gì tiệc rượu thượng lưu.

Tôi đứng sau lưng Phó Tiện, tay để trên xe lăn, mỉm cười nhìn về phía từng người bước quan bên cạnh ——

Có điều.

Bên cạnh tới tới lui lui rất nhiều người, nhưng không có ai dừng lại nói chuyện với Phó Tiện.

Xem ra.

Phó Tiện không chỉ.mất đi vị trí người thừa kế, mà địa vị gia tộc cũng thấp đến đáng thương.

Nghĩ vậy, tôi lại thấy đau lòng thay cho hắn.

Phó Tiện lại có vẻ không ngại chút nào, ngược lại anh ta còn thích được thanh nhàn.

Anh ta giơ tay lên, lấy một miếng bánh ở trên bàn.

Tay trái lấy điểm tâm, tay phải khèo tôi.

“Lại đây.”

Tôi nghe lời thò người ra, một bàn tay cứ thế nhéo vào má, sau đó, miếng bánh đẹp đẽ kia bị nhét vào miệng tôi

Trong miệng tràn ngập vị ngọt lành rất nhẹ.

Phó Tiện buông tay, thoải mái phủi phủi mấy mảnh vụn của bánh ngọt.

“Hương vị như thế nào?”

“Ngon lắm.”

Phó Tiện gật gật đầu, “Lát nữa đóng gói mang đi.”

Tôi há hốc mồm, trong đầu bỗng dưng hiện ra cảnh tượng ăn tiệc ở nông thôn, các bác gái cầm bao nilon đóng gói mang về.

Sau khi lấy lại tinh thần, tôi yên lặng nắm chặt tay vịn xe lăn.

Xem ra, địa vị của Phó thiếu gia ở nhà họ Phó thật là rất thấp.

Tôi thường hay đọc mấy truyện về giám đốc bá đạo, gặp được mấy cô gái thích ăn, các thiếu gia cũng sẽ vung tay lên ——

“Lát nữa bảo đầu bếp làm thêm cho em.”

Đáng thương cho Phó thiếu gia, tay cũng vung lên ——

Đóng gói mang về.