Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 156: Châm lửa



"Đưa tranh cho ta, ta không giết các ngươi."

Người kia nhìn chằm chằm Chu Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói, Chu Thanh nhìn ra được cả người hắn tràn ngập nộ khí cùng sát ý, càng phát hiện ra trong khoảnh khắc đó, toàn thân hắn căng cứng. Hắn đang khẩn trương!

Chu Thanh càng thêm chắc chắn tầm quan trọng của bức họa trong tay mình.

"Thả cha ta ra." Chu Thanh nói từng tiếng.

Người kia trầm mặc mấy hơi thở, hung hăng siết chặt nắm đấm, mới quyết định đẩy Chu Hoài Sơn ra. Chu Hoài Sơn lảo đảo mấy bước mới có thể đứng vững, quay đầu nhìn Chu Thanh.

Chu Thanh mặt không biểu tình, nói: "Đi."

Chu Hoài Sơn không chút do dự, nhấc chân liền chạy ra ngoài.

Người kia cũng không thèm để ý đến Chu Hoài Sơn, chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm Chu Thanh.

Mắt thấy Chu Hoài Sơn đã chạy khuất, Chu Thanh hít sâu một hơi, nhìn về phía người kia. Hắn xách theo đao, nhấc chân đi đến gần Chu Thanh.



"Đừng động, ngươi đi về phía trước một bước, ta liền hạ một đao." Khẽ nâng cằm, Chu Thanh uy hiếp nói.

Mí mắt người kia khẽ giật một cái, đã sắp không thể khống chế được nữa, bàn tay cầm đao đã nổi đầy gân xanh.

Chu Thanh nắm chặt thanh chủy thủ trong tay. Chủy thủ này, là do Thẩm Lệ tặng cho nàng. Thẩm Lệ nói, nó có thể chém sắt như chém bùn. Đoán chừng, cắt tranh cũng có thể như bùn a.

Mũi dao nhọn sắc bén đâm thẳng vào bức tranh, khóe mắt đuôi mày của Chu Thanh mang theo vẻ cười lạnh, nói: "Ngươi có thể thử xem, ta không sợ chết, ngươi cũng không cần sợ tranh này bị hủy đâu."

Nói rồi, cũng không để ý người kia phản ứng ra sao, bàn tay Chu Thanh hơi dùng sức. Xoẹt xoẹt~bức tranh lập tức bị nàng cắt rách ra một cái lỗ lớn.

Người kia lập tức gấp gáp hô: "Ngươi dừng tay!"

Chu Thanh nhìn qua đầu vai người kia, liếc về phía nội viện, lại cười nói: "Dừng tay? Nếu ta dừng tay, ngươi có thể cam đoan không giết ta không?"

"Có thể!" Người kia chỉ sợ Chu Thanh lại xuống tay, thậm chí còn lui về phía sau một bước.

Toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt trên bức họa, cùng thanh chủy thủ trong tay Chu Thanh. Ngay lúc hắn lui về phía sau một bước, thanh kiếm sắc bén trong tay Lý Nhị cũng vung thẳng về phía hắn.

Lý Nhị lặng yên không tiếng động đứng ở sau lưng người nọ, ngay trong chớp mắt hắn lui lại kia, Lý Nhị chợt đâm kiếm sượt qua đầu vai của hắn. Mũi kiếm trực tiếp đâm về phía cổ họng kẻ kia. Một kiếm mất mạng!

Nhìn người trước mắt trừng to mắt, không thể tưởng tượng ngã xuống đất, Chu Thanh lập tức xụi lơ xuống. Lúc nàng đi ra ngoài, Lý Nhị vẫn luôn một mực đi theo. Chỉ là vừa rồi lúc nàng và cha nàng đi vào phòng, Lý Nhị lại đi nhà xí. Sở dĩ Chu Hoài Sơn không chút do dự mà rời đi, chính là vì hắn nhìn thấy Lý Nhị đứng ngoài cửa. Nếu như hắn không đi, một mình Lý Nhị khó cứu được hai nơi, thậm chí còn liên lụy đến bọn họ. Hắn đi, vừa khiến kẻ kia yên tâm, vừa khiến tên đó cho là ở đây chỉ có Chu Thanh, cho dù Chu Hoài Sơn chạy đi gọi viện binh, cũng sẽ không nhanh như vậy. Kẻ nọ buông lỏng cảnh giác, Lý Nhị mới có thể dễ đắc thủ hơn.

Nhìn người kia mở trừng mắt chết trên mặt đất, Chu Hoài Sơn đã vòng trở lại nhấc chân đá kẻ đó một cái. Lý Nhị giật khăn che mặt của người nọ xuống, đồng thời nhanh chóng kiểm tra toàn thân hắn.

Chu Hoài Sơn đỡ Chu Thanh xuống khỏi bàn bát tiên. Lần đầu tiên trong đời gặp phải loại chuyện này, không bị dọa cho tè cả ra quần cũng là Chu Thanh nàng gan lớn!



"Nhận ra không?" Chu Thanh chống đỡ hai chân mềm nhũn, ngồi xuống ghế, hỏi Lý Nhị.

Lý Nhị lắc đầu.

Đang nói chuyện, bên ngoài chợt vang lên hai tiếng chim quốc kêu.

Thần sắc Lý Nhị biến đổi, nói: "Phiền phức rồi, hắn còn có đồng bọn bên ngoài."

Chu Thanh.. Ta dũng cảm một lần như vậy, không có nghĩa là bây giờ ta vẫn còn dũng cảm đứng lên a. Chân của lão nương đã mềm nhũn rồi đấy!

Trong lòng chửi bậy, nhưng động tác trên tay lại không chút dây dưa dài dòng. Chu Thanh cầm chủy thủ sắc bén, dùng tốc độ nhanh nhất rạch nát bức tranh. Nàng không biết bản vẽ này đại biểu cho cái gì, nhưng mà nàng biết, kẻ nhớ thương thứ này, nhất định là người xấu. Chủ nhân chân chính của hoàng cung, đương nhiên sẽ không cần nó! Nàng không phải là nữ chính hành động vì tinh thần trọng nghĩa bạo tăng, nhưng mà, loại chuyện thuận tay này nàng vẫn sẽ làm.

Một bức tranh ý cảnh duy mỹ, nhất thời bị nàng rạch cho nát be nát bét, rơi lả tả xuống mặt bàn bát tiên như tuyết rơi.

Nàng nhanh chóng vơ hết chỗ giấy vụn trên bàn, sau đó đảo mắt một vòng quanh gian phòng, rồi nhấc chân đi đến trước lư hương đặt trong một góc phòng.

Bỏ toàn bộ giấy vào lư hương, Chu Thanh quay đầu nhìn Lý Nhị nói: "Chúng ta làm sao bây giờ?"

Lý Nhị trầm mặt, sờ cái còi trên ngực. Cái còi này, có thể triệu hoán ảnh vệ ngầm ẩn núp ở huyện Thanh Hà. Lúc này, địch tối ta sáng, nếu như ra ngoài, chắc chắn sinh tử khó liệu. Nếu lưu lại trong phòng, phần thắng sẽ lớn hơn một chút. Có điều.. lúc nào thì nên thổi còi kia chứ?

Thấy Lý Nhị im lặng, Chu Thanh hít sâu vào một hơi, nói: "Ở lại trong phòng đi, ban ngày ban mặt, nơi đây lại là khu vực phồn hoa đông đúc, bọn họ cũng không dám đại khai sát giới làm ra động tĩnh quá lớn đâu."

Không đợi Chu Thanh nói xong, bên ngoài phòng đã vang lên hai tiếng động mạnh. Là tiếng người rơi từ chỗ cao xuống. Hai người!

Lý Nhị thật nhanh chóng khoát tay, Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn ngầm hiểu, dùng tốc độ nhanh nhất trốn vào nội thất phía bên trái. Đây là một gian dùng để nghỉ ngơi. Trong phòng có kê một cái giường, phía trên phủ một tầng chăn đệm thật dầy, mền gấm chỉnh tề, bên cạnh mền gấm, thậm chí còn có một quyển sách. Quyển sách bị lật đến một trang, đặt úp sấp xuống giường. Hiển nhiên là có người ở đây. Nhìn màu sắc mền gấm.. Ở chỗ này, hẳn là một nữ tử?



Vừa tiến vào phòng, trong đầu Chu Thanh lóe lên một tia chớp, những suy nghĩ này mãnh liệt ào tới. Không kịp suy nghĩ nhiều, cũng không kịp phân tích, nàng cùng Chu Hoài Sơn chân trước vào nhà, bên ngoài liền vang lên tiếng đánh nhau. Xuyên qua khe cửa, Chu Thanh thấy được, là Lý Nhị đang lấy một chọi hai. Quần áo hai người kia, giống với người vừa chết như đúc.

Tiếng đánh nhau vang lên, rất nhanh đã kinh động đến bên ngoài. Lại có bảy tám người từ bên ngoài tràn vào. Lý Nhị cố hết sức muốn xông ra ngoài, chuyển chiến trường đến nơi khác, nhưng những người vừa tràn vào kia, lại vây kín Lý Nhị vào giữa.

Chu Thanh nhìn tình hình, trái tim đập điên cuồng. Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, Lý Nhị sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng nàng lại không biết một chút võ công. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Siết chặt nắm đấm, Chu Thanh điên cuồng suy nghĩ. Chợt, nàng liếc nhìn lư hương đặt trong góc phòng, lúc này vẫn còn đang cháy.

Căn bản không có thời gian cho Chu Thanh suy nghĩ vì sao đến giờ cây hương trong đó vẫn còn cháy, phản ứng đầu tiên của nàng chính là nhẹ chân nhẹ tay chạy về phía nó. Chu Hoài Sơn cực kỳ ăn ý nhặt lấy cuốn sách ở trên giường. Chu Thanh thổi nhẹ cây hương trong lư đồng, làm nổi lên ánh hồng quang, thổi rồi lại thổi. Ánh lửa liếm lên trang giấy, tờ giấy lập tức bị đốt cháy. ngôn tình hoàn

Chu Thanh chia cuốn sách thành hai phần, một phần nàng tự cầm lấy, chạy thẳng về phía giường. Một phần Chu Hoài Sơn cầm, đốt tất cả những gì có thể cháy được trong phòng. Bọn họ đây coi như là nhóm lửa tự thiêu a.

Có lẽ có biện pháp tốt hơn để thoát khốn, nhưng hiện tại trong đầu nàng chỉ có thể nghĩ ra được cách duy nhất này. Chỉ khi lửa lớn dấy lên, mới có thể nhanh chóng hấp dẫn người tới, mới có thể khiến cho những người này không dám phách lối như vậy. Nếu không, bọn họ sẽ đều phải chết!

Trên giường có một cái quạt tròn. Chu Thanh cầm cây quạt, liều mạng quạt lửa.

Bên này đại hỏa vừa bùng lên, đã lập tức hấp dẫn người ở bên ngoài. Đám người áo đen vốn đang vây quanh Lý Nhị, liền phân ra bốn năm kẻ lao thẳng đến bên này.