Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 187: Thu hoạch



Mắt thấy thân binh kia tay không mà về, ngọn lửa hi vọng cuối cùng trong lòng Tô Hành lập tức bị dập tắt.

"Chiến ưng đâu?" Mắt hắn đỏ ngầu, khàn giọng hỏi.

Thân binh thở mạnh xả giận, đáp: "Thế tử gia, không chỉ không tìm được chiến binh, chỗ kia của chúng ta cũng đã không còn!"

Chỗ kia, tự nhiên là chỉ viện tử trong núi mà Trấn Quốc Công nuôi dưỡng tư quân. Toàn nhà lớn như vậy, nhiều người như vậy, không còn?

Tô Hành không kịp phản ứng, ngây người nhìn thân binh.

Chuyện tư quân, trong quân cũng có rất ít người biết, thân binh không dám nói rõ, chỉ nói: "Thuộc hạ đã tìm khắp nơi, nhưng không thấy."

Thân binh không mang được chiến ưng về, mà những người khác được phái ra ngoài cũng trở về tay không.

Thiên Ma tán, không có xương ưng thì không thể giải. Một đám người nhìn Trấn Quốc Công, thúc thủ vô sách, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọc mủ toàn thân Trấn Quốc Công vỡ ra mà chết. Bọc mủ cực lớn, mỗi một cái vỡ ra, liền có mủ nước bắn tung bốn phía. Mủ vàng cơ hồ bao phủ cả người Trấn Quốc Công.

Ông ta ngang ngược càn rỡ một đời, chơi trò chiến tranh quấy lộng triều đình, ngay cả hoàng thượng cũng chưa từng để vào trong mắt, ai có thể ngờ lại phải chết như thế. Biệt khuất, ác tâm.

Trước khi trút hơi thở cuối cùng, Trấn Quốc Công đột nhiên mở mắt ra. Khiến Tô Hành cho là bệnh tình của phụ thân có chuyển biến tốt đẹp, lập tức nhào tới, khóc gọi: "Phụ thân!"

Trấn Quốc Công mở to hai mắt, nhìn những người chung quanh. Môi ông ta nhúc nhích, rõ ràng là muốn nói điều gì. Nhưng ngay khi Tô Hành kề sát tai lên bờ môi khô khốc của Trấn Quốc Công, Trấn Quốc Công chợt nhìn thấy Thẩm Lệ đứng lẫn trong đám người.

Gương mặt Thẩm Lệ âm lãnh nhìn lại, trong khoảnh khắc nghênh đón ánh mắt của ông ta, khóe miệng hắn gợn lên một nụ cười trào phúng giễu cợt.

Trấn Quốc Công bỗng nhiên trợn ngược mắt, thở mạnh một hơi, ngả đầu chết đi. Bởi vì trước khi chết cảm xúc ông ta đột ngột chập trùng kịch liệt, bọc mủ trên người liên tiếp vỡ ra ba cái. Mủ vàng đậm đặc bắn tung tóe lên mặt, lên tai Tô Hành.

Ngay khi Trấn Quốc Công tắt thở, một ảnh vệ chợt tiến vào doanh trướng, nói khẽ vào tai Thẩm Lệ: "Đại nhân, đã điều tra xong, người hạ độc chính là một tướng lĩnh tên là Vương Đại Long."



Hắn nói giống như hoàn toàn không biết người tên Vương Đại Long này là ai. Nhưng vừa dứt lời, trong phòng vốn bị bao trùm trong yên lặng bi thống, lập tức như vừa bị ném vào ba quả pháo. Oành! Oành! Oành!

Người tên Vương Đại Long kia cũng đang ở ngay trong phòng.

"Ngươi nói hươu nói vượn! Sao ta lại hạ độc chủ soái được!"

Khuôn mặt Vương Đại Long tức giận đến xanh mét. Mà đã có không ít các tướng lĩnh đứng xung quanh, dùng ánh mắt bán tín bán nghi nhìn hắn.

Trấn Quốc Công vừa chết, Tô Hành liền bị kích thích. Vừa nghe được tin tức này, tức giận như muốn nổ tung lồng ngực, phản ứng đầu tiên của hắn chính là rút bội kiếm luôn đeo trên hông ra. Giơ kiếm đâm về phía Vương Đại Long.

"Ta giết ngươi!"

Vương Đại Long bị dọa đến lập tức tránh né.

"Thế tử bình tĩnh một chút, không nên trúng gian kế của ảnh vệ, ảnh vệ là chó săn của hoàng đế, chỉ ước gì có thể châm ngòi ly gián chúng ta, sao ta có thể hạ độc chủ soái được!"

Thẩm Lệ đứng ở một bên, lạnh lùng nói: "Vậy ngươi có thể giải thích một chút, vì sao hôm qua mọi người đều ở quân doanh, duy chỉ có ngươi là không có mặt?"

Nghe thấy Thẩm Lệ hỏi, Vương Đại Long lập tức nghẹn họng. Tô Hành lại cho rằng hắn là không còn lời nào để nói, càng lúc càng bị lửa giận vọt lên đỉnh đầu.

Vương Đại Long oán độc nhìn về phía Thẩm Lệ. Hôm qua, lúc Trấn Quốc Công gặp chuyện, hắn không có ở trong doanh trướng, nhưng lý do hắn không ở đây lại không thể giải thích cho Tô Hành biết. Khi đó, hắn đang gian díu trong phòng một thiếp thất của Tô Hành a. Hắn phải giải thích thế nào? Nói cho Tô Hành biết, hắn ngủ với nữ nhân của Tô Hành, tiếp đó cầu xin Tô Hành tha thứ sao?

Thẩm Lệ khốn kiếp, nhất định là đã biết rõ, hắn không thể mở miệng biện giải được, cho nên mới đổ hết chuyện hạ độc ám sát lên người hắn.

"Thế tử, thế tử, người bình tĩnh một chút, người suy nghĩ kỹ đi, làm sao ta có thể hạ độc ám sát chủ soái kia chứ, ta đã theo chủ soái hơn hai mươi năm!"

"Vậy hôm qua ngươi ở đâu?" Tô Hành gào thét chất vấn.

"Ta.. Ta.."



"Hôm qua hắn chính là thích khách, hắn đương nhiên không thể nói hắn ở đâu, bởi vì hắn đang ám sát Quốc Công gia, hôm qua thất thủ, hôm nay vì muốn đưa Quốc Công gia vào chỗ chết, biết rõ chiến ưng không ở trong quân nên mới hạ Thiên Ma tán." Thẩm Lệ không nhanh không chậm nói.

Những tướng lãnh này, đều đã đi theo Trấn Quốc Công nhiều năm. Trơ mắt nhìn Trấn Quốc Công chết đi, bây giờ nghi phạm lớn nhất đang ở ngay bên cạnh, lửa giận trong lòng họ lập tức liền bùng cháy lên. Không chỉ Tô Hành giơ kiếm chém về phía Vương Đại Long, không ít tướng lĩnh khác cũng gia nhập vào.

Mắt thấy không thể rõ ràng, Vương Đại Long hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, liền dứt khoát quay người đào tẩu. Hắn nghĩ là, chờ mọi người tỉnh táo lại, hắn sẽ quay trở về giải thích rõ ràng. Mặt khác, hắn cần tra cho rõ, hôm qua, rốt cuộc là vì sao hắn lại mơ mơ màng màng ngủ trong phòng thiếp thất của Tô Hành. Nhất định là có người muốn hãm hại hắn!

Vương Đại Long quay đầu đào tẩu, các tướng sĩ bên ngoài trong lúc nhất thời không biết xảy ra chuyện gì, cũng không ai dám ngăn cản. Đợi đến khi Tô Hành hạ lệnh đuổi bắt Vương Đại Long, thì hắn đã sớm giục ngựa vọt ra khỏi quân doanh.

"Người đâu! Đuổi theo cho ta! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Ta muốn đầu của hắn!" Ném lợi kiếm trong tay xuống đất, Tô Hành cuồng loạn phân phó.

Giờ khắc này, hắn nhận định chắc chắn là Vương Đại Long đang chạy án.

Mệnh lệnh được đưa ra, lập tức có người lĩnh mệnh xuất phát. Doanh trướng hò hét ầm ĩ, một lần nữa khôi phục lại sự tĩnh mịch khi trước.

Trấn Quốc Công cả người mụn mủ, chết không nhắm mắt. Tô Hành phân phó quân y lau rửa sạch sẽ cho ông ta, đổi một bộ y phục mới, chuẩn bị quan tài nhập liệm. Mới trải qua nỗi đau mất cha, Tô Hành dường như già đi mười mấy tuổi. Hắn nhìn Thẩm Lệ, trong đáy mắt đỏ thẫm đều là căm hận cùng phiền chán.

"Trấn Sóc Quân ta tuyệt không đầu cơ trục lợi quân nhu, ít nhất, ta và phụ thân của ta quang minh lỗi lạc, đi ngay ngồi thẳng, Thẩm đại nhân muốn tra, tất nhiên là muốn làm gì cũng được, nhưng trước mắt ta phải đỡ linh hồi kinh."

Nói rồi, Tô Hành hất ống tay áo, nhanh chân đi ra ngoài.

Thẩm Lệ nhìn bóng lưng Tô Hành, trong đáy mắt thâm thúy hiện lên một mảnh khói mù. Hắn không thể ngờ được, hôm nay tới Trấn Sóc Quân, lại có được thu hoạch lớn như vậy. Hôm qua không thể một kích lấy mạng Trấn Quốc Công, hôm nay tới, hắn vốn định dùng cách tra án tới kích động Trấn Quốc Công một chút. Không ngờ. Một bát canh thịt dê hạ Thiên Ma tán liền trực tiếp giải quyết vấn đề. Thật đúng là phải cảm tạ Chu Hoài Sơn trúng độc, cảm tạ Chu Thanh vô tình mang chiến ưng về. Không, phải cảm tạ cả nhà Chu Thanh mới phải.

Còn chuyện của Vương Đại Long là do hắn đã sớm an bài từ trước. Hôm qua an bài cho Vương Đại Long gặp riêng thiếp thất của Tô Hành, hôm nay an bài cho Vương Đại Long bị tra ra mà á khẩu không trả lời được, sau đó, lại an bài ảnh vệ trực tiếp đuổi bắt hắn, tạo thành giả tượng Vương Đại Long được đồng bọn cứu đi. Như thế, chuyện Vương Đại Long ám sát Trấn Quốc công từ giả thành thật, càng làm cho Tô Hành nảy sinh sự nghi ngờ với tướng lĩnh Trấn Sóc Quân. Người cầm đầu không tín nhiệm thuộc hạ, thuộc hạ tự nhiên sẽ thất vọng đau khổ. Tương lai muốn tách rời Tô Hành ra khỏi Trấn Sóc Quân sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Còn chuyện Thiên Ma tán trong thịt dê, nhìn tình hình trước mắt thì hẳn là toàn bộ Trấn Sóc Quân đều không biết.

Chỉ cần mượn cớ là Vương Đại Long vì cam đoan không để lại chút sơ hở nào, đã hạ độc vào rất nhiều thịt dê, liền đủ khiến cho Trấn Sóc Quân tự tiêu hủy tất cả chô thịt dê còn lại. Mà một khi Trấn Sóc Quân tiêu hủy thịt dê, thì kẻ đầu độc thật sự chắc chắn sẽ có động tĩnh.