Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 341: Quá bẩn



Gà bay chó chạy đến nửa đêm, sáng sớm hôm sau, Chu Thanh vẫn tiễn Chu Hoài Sơn đến trường như trước.

Sáng sớm, Lật Đức Hầu, Khánh Dương Hầu, Mây Khánh Bá, phương trượng chùa Đại Phật đã cùng Vương Cẩn ngồi chờ ở cổng Quốc Tử giám. Mắt thấy Chu Hoài Sơn xuống xe, một đám người tựa như sói đói nhào tới chỗ hắn. Tràng diện này dọa cho Chu Thanh giật nảy cả người.

Lật Đức Hầu trực tiếp treo trên người Chu Hoài Sơn, thân thiết chào hỏi: "Vương bát đản!"

Chu Hoài Sơn tức giận đẩy ông lão sang một bên, tiếp đó nhìn lướt qua đám người, hỏi: "Hôm qua không phải đã phân công rồi sao? Sao hôm nay các ngươi lại đến?"

Vương Cẩn liền nói: "Hôm qua họ không về nhà, đều đến nhà ta ngủ đấy."

Nói rồi, Vương Cẩn lại khoa trương ngáp một cái, tiếp lời: "Một đám người kích động hệt như cẩu, nhất định phải nói chuyện trắng đêm, đáng thương cho ta vừa phải làm bài tập vừa phải hầu chuyện bọn họ, một chút nhân tính cũng không có!"

Chu Hoài Sơn hồ nghi nhìn Vương Cẩn, hỏi: "Nói chuyện trắng đêm với ngươi?"

Bằng hữu của bọn họ, là cha Vương Cẩn mới đúng chứ!

Vương Cẩn tránh ánh mắt của Chu Hoài Sơn, cười hắc hắc, đáp: "Đây không phải là do thân thể cha ta không tốt, đã ngủ từ sớm rồi, không thèm để ý bọn họ, vì vậy họ liền quấn lấy ta không thả thôi."

Chu Hoài Sơn nhìn Vương Cẩn một cái, không hỏi thêm, chỉ nói: "Hôm nay ta.."

Phương trượng chùa Đại Phật lập tức nói: "Chúng ta biết, hôm nay ngươi còn phải lên lớp học, chúng ta chính là thay Vương Trình Khải tiễn Vương Cẩn tới, thuận tiện nhìn ngươi một chút rồi chúng ta sẽ đi."

Chu Hoài Sơn cười cười: "Vương Trình Khải nhờ các ngươi đi thay à!"

Lật Đức Hầu treo trên người Chu Hoài Sơn, thần chí không rõ nói: "Hôm qua Vương Trình Khải nói, hôm nay sẽ mang cho ta một bộ cung tiễn mới."

Mây Khánh Bá vỗ vỗ tay Lật Đức Hầu, giống như dỗ tiểu hài tử mà nói: "Ừm, một hồi ngươi biểu diễn cho chúng ta xem một chút."

Lật Đức Hầu liền nói: "Lăn, lão tử chỉ biểu diễn cho Sơn ca xem thôi."

Ý cười trên mặt đám người lập tức đông cứng lại.

Khánh Dương Hầu cười gượng nhìn Chu Hoài Sơn nói: "Người trùng tên trùng họ với ngươi, chính là Vinh Dương Hầu trước kia, hắn là bằng hữu của chúng ta. Lão già này là coi ngươi trở thành hắn."

Nói đoạn, Khánh Dương Hầu chỉ chỉ vào đầu mình.



"Già nên hồ đồ rồi, ở đây không dùng được? Ngươi đừng để ý."

Chu Hoài Sơn cười đáp: "Không sao."

Mây Khánh Bá liền thở dài một tiếng, nói: "Hắn là lão hồ đồ, hồ đồ đến cả con trai ruột cũng không nhận ra, trong lòng chỉ nhớ kỹ một mình vương bát đản của hắn. Thật giống như trừ cái tên Chu Hoài Sơn ra, hắn chẳng còn nhớ được ai khác vậy."

Khóe mắt Chu Hoài Sơn có chút chua xót, hắn cố gắng đè nén cơn xúc động, không để cho mình khóc lên.

Vương Cẩn liếc nhìn Chu Hoài Sơn một cái, sau đó kéo Lật Đức Hầu đang đu trên người Chu Hoài Sơn xuống, an trí trên người phương trượng chùa Đại Phạt, sau đó lại kéo Chu Hoài Sơn tiến vào Quốc Tử giám.

"Không tán gẫu nữa, không tán gẫu nữa. Buổi tối tan học lại gặp nhau. Chúng ta sắp tới trễ rồi."

Nói xong, Vương Cẩn không quên chào Chu Thanh: "Đại điệt nữ? Buổi tối chúng ta đến nhà cháu ăn cơm!"

Chu Thanh gật đầu, đáp ứng.

Tuổi tác của Vương Cẩn không chênh lệch là bao so với Thẩm Lệ, vậy mà mở miệng, ngậm miệng đều là một tiếng Đại điệt nữ, cũng không biết là ai đang chiếm tiện nghi của ai nữa!

Tiễn xong Chu Hoài Sơn, Chu Thanh đi thẳng đến đường Lầu Canh. Cửa hàng đã được đặt cọc, hôm nay bắt đầu khởi công trang trí.

Lúc Chu Thanh đến cửa hàng, Thẩm Tâm cùng Chu Dao vẫn chưa đến. Quản sự đã an bài nhân công tới lắp ráp. Chu Thanh cầm chìa khóa mở cửa cho người đi vào.

Lý Nhất đi theo Chu Thanh đứng trước cửa sổ, nhìn lướt qua mấy người đang chuẩn bị đục tường cách đó không xa, đè thấp giọng nói chuyện với Chu Thanh.

"Chuyện thủy vận trước đó, người của đảng Thái tử cùng Nhị Hoàng Tử đều không muốn động. Lão gia náo loạn một hồi, thế mà lại thúc đẩy được chuyện này, bây giờ thuỷ vận khởi công, hai đảng đều lòng mang bất mãn với chuyện này. Động đến lợi ích của quá nhiều người. Lại thêm về sau, Hình Bộ Thượng Thư bị bãi miễn 3 tháng, Thái Hậu nương nương lại đổ bệnh không dậy nổi, bên đảng Thái tử, đã đứng ngồi không yên. Lần này chuyện Bắc Yên, chính là do bọn họ làm."

Chu Thanh lập tức cả kinh. Chuyện bên Bắc Yên, tổn thất không chỉ riêng ảnh vệ, mà còn là hệ thống tình báo của toàn bộ triều đình. Hai nước đối nghịch, thực lực quân sự quốc gia tất nhiên là vô cùng bí mật, cũng là một tin tình báo trọng yếu. Cái này..

Nhìn thấy Chu Thanh chấn kinh, Lý Nhất cười khổ, nói tiếp: "Đảng Thái tử luôn làm những việc bẩn thỉu, chỉ là không ngờ lần này, chúng vậy mà có thể bẩn tới mức đó."

Chu Thanh nhíu mày, chợt phản ứng lại cái gì, đột nhiên giương mắt nhìn Lý Nhất, khó tin hỏi: "Bọn họ làm như vậy, chính là vì muốn dẫn dụ Thẩm Lệ đi?"

Lý Nhất gật đầu: "Đại nhân đã kịp phản ứng, có điều, bên kinh thành, thực chất đã nằm ngoài tầm tay của đại nhân, cho nên mới phái thuộc hạ nói những điều này cho phu nhân biết, phu nhân phải tỉnh táo một chút, trong cung, mấy ngày nữa là đến lễ mừng thọ của Thái Hậu nương nương."



Lời này đã vô cùng rõ ràng. Lễ mừng thọ của Thái Hậu nương nương, thái hậu nhất định sẽ gây chuyện với người của Thẩm Lệ. Có thể là Nghiễm Bình Bá phủ, cũng có thể là Chu Thanh.

Chu Thanh nhẹ nhàng hít sâu vào một hơi, trong lòng vẫn còn chấn kinh trước thủ đoạn của phe cánh Thái tử. Vì đạt được mục đích, không ngờ bọn chúng lại không từ thủ đoạn như vậy. Tự mình phá hủy đi mạng lưới tình báo quốc gia mình tại Bắc Yên. Tuyệt tình! Đủ bẩn!

Chỉ là, đảng phái của Thái tử đại động can qua như vậy, lại chỉ vì muốn dẫn dụ Thẩm Lệ rời đi để tiện bề ra tay với người nhà Thẩm Lệ sao? Cái này hình như có chút không đáng giá. Bọn hắn hạ thủ bút lớn như thế, nhất định sẽ có đại động tác.

Dẫn Thẩm Lệ rời đi.. Như vậy, nói cách khác, nếu Thẩm Lệ ở đây, bọn họ liền không thể nào động thủ, chuyện họ cần làm, nhất định phải vắng mặt Thẩm Lệ..

Trong đầu Chu Thanh lập tức nhớ tới màn tiến cung kính trà kia. Thẩm Lệ hắn..

Trái tim đập thình thịch, Chu Thanh quay sang nói với Lý Nhất: "Đảng Thái tử có điểm gì trong tay Thẩm Lệ sao?"

Lý Nhất lắc đầu, đang muốn nói không có, chợt nghĩ tới một chuyện: "Nhị công tử Tô Khác của Trấn Quốc Công Phủ đang ở trong nhà lao ảnh vệ, điều này kỳ thực cũng không tính là điểm yếu của đảng Thái tử, không phải là bọn họ không nỡ."

Chu Thanh nhẹ nhàng gật đầu.

Thẩm Lệ đã kịp phản ứng lại, bây giờ có thể để Lý Nhất nói cho nàng những thứ này, chắc hẳn cũng đã cáo tri với hoàng thượng. Đại sự trong triều, hoàng thượng tự có an bài, không phải chuyện mà một cô gái xuyên không chẳng biết chút gì về chuyện triều chính như nàng có thể chỉ điểm. Có điều, có một việc nàng có thể làm.

"Có thể đổi chỗ giam Tô Khác được không?"

Lý Nhất hiểu ý Chu Thanh, liền nói: "Dưới gầm trời này, không có nơi nào vững chắc hơn nhà lao của ảnh vệ, không cần thay đổi vị trí."

Chu Thanh lắc đầu: "Thẩm Lệ không ở đây, nếu trong cung thật sự truyền ý chỉ tới, chẳng lẽ ảnh vệ các ngươi có thể kháng chỉ bất tuân!"

Lý Nhất nheo mắt nhìn về phía Chu Thanh.

Chu Thanh tiếp lời: "Đảng phái của Thái tử vì muốn dẫn dụ Thẩm Lệ rời đi, thậm chí không tiếc thiệt hại toàn bộ mạng lưới tình báo quốc gia, toan tính của bọn chúng, nhất định không nhỏ. Thẩm Lệ cùng bệ hạ, nhất định đã có sắp xếp của mình, nhưng ta cảm thấy, tên Tô Khác này, cũng chưa hẳn là không thể lợi dụng."

Lý Nhất tỉ mỉ hồi tưởng an bài mà Thẩm Lệ gửi về, đích thật là không dính dáng gì đến Tô Khác. Nhưng lời nói của Chu Thanh lại vừa hay nhắc nhở hắn. Nếu trong cung phát xuống ý chỉ gì..

Toan tính của đảng Thái tử, ngoại trừ hoàng vị thì còn có thể là cái gì, vạn nhất bọn chúng lựa chọn hành động bức vua thoái vị..

Giam giữ Tô Khác mặc dù khôg áp chế quá lớn được phe Thái tử, nhưng thả Tô Khác, lại chẳng khác gì là tăng lên một địch nhân có thực lực cường đại, sẽ khiến cho tình hình tại kinh thành càng thêm gian nan.

"Phu nhân, vậy phải làm như thế nào?"