Ta trộm tìm hiệu thuốc không nói cho bất luận kẻ nào biết, bởi vậy có một lần ở trên phố chạm mặt cô chủ, nàng dùng một loại ánh mắt ai oán nhìn ta. Ta tự dưng cảm thấy có chút không vui, giống như ta cô phụ tâm ý nàng là phạm vào sai lầm rất lớn không bằng. Theo nguyên tắc bớt được chuyện nào hay chuyện đó, ta cố tình vòng qua nàng rời đi, không hiểu sao nàng ấy thế nhưng tiến đến chỗ ta.
“Tại sao ngươi cự tuyệt ta? Là ghét bỏ ta ư?”
Ghét bỏ sao? Đương nhiên không phải, nhưng mà vì cái gì? Ta không trả lời được. Cô chủ nhìn thấy ta rối rắm, đột nhiên mở to hai mắt.
“Chẳng lẽ là ngươi có người mình thích rồi à?”
“Sao mà có được chứ, ta từ trước đến giờ chưa từng…” Bỗng dưng, khuôn mặt tiểu thiếu gia chợt lóe qua trong đầu, mà ta nhận ra lời đã đến bên miệng lại không thể nói tiếp.