Mật đạo đó là khi ta còn bé vui đùa ở bên trong phát hiện ra, cuối đường là một cái hồ, qua hồ chính là vùng ngoại ô. Tiểu thiếu gia một đường đều theo ta, lặng yên không một tiếng động, thẳng đến khi ta muốn nhảy vào trong hồ mới tái mặt giữ chặt ta.
“Ta, ta không biết bơi.”
“Bộ liên quan đến ta hả?”
Ta không thích hắn, từ nhỏ đã không thích, cho dù hắn là chủ tử ta là nô tài. Sau khi phủ tướng quân cháy thành tro bụi, thiên hạ to lớn này không còn xiềng xích nào có thể trói buộc ta, hết thảy mọi thứ chả có liên can gì đến ta. Tiểu thiếu gia khóc, khóc rất thương tâm, hắn mắng ta là người xấu, là đồ vô lại, sau đó đem nước mắt nước mũi hung hăng trét lên người ta. Nhìn khuôn mặt nhỏ xíu dúm dó của hắn, nhớ tới khi ta còn bé có nuôi một con thỏ mắt đỏ, ta đột nhiên có chút không nỡ.