Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 120: Mừng thọ



Edit: Sahara

Bò lên dãy thang dài, Lý Ỷ La đến trước cửa thư viện, người giữ cửa vội bước tới ngăn cản: "Thư viện trọng địa, không phải học sinh và tiên sinh của bổn viện thì không được vào!"

Lý Ỷ La mỉm cười, nói: "Tướng công tôi tên là Tần Chung, là Giải Nguyên tỉnh Lưỡng Giang năm nay, mấy ngày nay trong người tướng công tôi không được thoải mái, ăn uống không ngon, nên tôi tới đưa cơm cho tướng công."

Tiên sinh trong thư viện sẽ được an bày chỗ ở riêng, gia quyến cũng có thể đến ở lại. Tuy Tần Chung còn đọc sách tại thư viện, nhưng phần lớn là tự học, thân phận chủ yếu hiện nay của Tần Chung là tiên sinh, Lý Ỷ La là người nhà, tất nhiên có thể đến thăm Tần Chung.

Người giữ cửa vừa nghe xong liền vội nói: "Thì ra là nương tử của Tần Giải Nguyên, vậy xin mời phu nhân vào! Có điều, giờ này học sinh trong thư viện vẫn còn đang học, xin phu nhân đừng đi lung tung. Lúc này, chắc là Tần Giải Nguyên đang giảng bài ở Trường Thanh Viện, phu nhân vào thư viện quẹo trái, rồi cứ đi thẳng là đến."

Lý Ỷ La đa tạ người giữ cửa, men theo đường người này chỉ mà đến Trường Thanh Viện. Trên đường đi, Lý Ỷ La gặp vài học sinh đang lớn tiếng đàm luận, nàng không có hứng thú, cho đến khi nghe có người nhắc tới tên Tần Chung, Lý Ỷ La mới thả chậm bước chân.

"Tần Chung đúng là nhân trung long phụng! Huyện Vân Dương chúng ta đã bao nhiêu năm rồi không có Giải Nguyên."

"Nói rất đúng! Tần huynh chẳng những có học thức xuất chúng, mà bề ngoài còn phong lưu tuấn tú, huynh không biết có bao nhiêu tiên sinh trong thư viện nhìn trúng Tần huynh đâu. Nếu Tần huynh vẫn chưa thành thân, thì đã sớm bị bắt về làm con rể rồi."

"Ta có biết nương tử của Tần Chung, đứng cạnh Tần Chung quả là trai tài gái sắc, rất xứng đôi. Hơn nữa, nghe nói nương tử Tần Chung vô cùng hiền huệ, mỗi ngày đều đích thân làm đồ ăn cho Tần Chung mang theo đến thư viện. Mỗi lần Tần Chung ăn cơm, đều làm cho mọi người ở nhà ăn chảy nước miếng. Nương tử tốt như vậy, Tần Chung không nâng niu mới lạ."

"Nữ tử không phải nên hiền huệ sao? Tần Chung có tiền đồ như vậy, nương tử hắn mới là người chiếm lợi lớn nhất. Thành thân thì đã sao? Đàn ông tốt ai mà không tam thê tứ thiếp? Đừng nói sau này, cho dú hiện tại Tần Chung có nạp thiếp cũng là chuyện bình thường."

"Đúng vậy!"

Lời này được rất nhiều người tán đồng, trong nhận thức của nam nhân Đại Việt, chỉ cần cho thê tử sự tôn trọng đúng mức, không sủng thiếp diệt thê, thì mặc kệ là có bao nhiêu tiểu thiếp, hay là hồng nhan tri kỷ gì đó, thì nam nhân vẫn được xem là chung thủy với thê tử.

"Nhưng ta nghe nói, nương tử Tần Chung chẳng những rất hiền huệ, mà còn có bản lĩnh nữa. Vân Từ Phường trong huyện chính là do một tay nương tử Tần Chung mở, chính vì chuyện này, đã có không ít người nói Tần Chung người đầy hơi tiền."

"Đó chẳng qua là lời của mấy kẻ cổ hủ nói! Tiền triều sớm đã qua, mấy kẻ nói ra nói vào kia, có nhà kẻ nào là không có sản nghiệp không? Chân trước họ mắng người thì chân sau cũng bị người mắng. Phẩm hạnh bản thân bất chính, lại có mặt mũi đi nói người khác. Tần Chung tốt tính, chẳng những không so đo mà còn nhận sai với những kẻ đó, làm bọn họ nghẹn họng. Lúc đó có bao nhiêu người chứng kiến, ta thấy bọn họ xấu hổ đến mức hận không thể đào lỗ chui xuống đất cho rồi."

Rất tốt!

Lý Ỷ La xác định, đúng là có người cáo trạng sau lưng Tần Chung. Nhưng sự tình không có nghiêm trọng như lời Tần Chung kể. Còn về chuyện hắn bị xa lánh, chịu đủ mọi uất ức, căn bản là chẳng ảnh hưởng gì đến hắn cả. Người nào nói hắn hôi mùi tiền, vừa quay lưng, chuyện nhà liền bị lộ. Nếu đây không phải tác phẩm của Tần Chung, ba chữ Lý Ỷ La của nàng sẽ viết ngược lại.

Như vậy còn chưa đủ, lại bày trò xin lỗi mấy kẻ nói xấu mình trước mặt mọi người, đây chính là tấm lòng "độ lượng" không ghi hận, còn những kẻ kia thì bị xấu mặt với bao nhiêu người.

Hắn còn uất ức?

Lý Ỷ La nhìn thoáng qua mấy học sinh nói Tần Chung nên nạp thiếp một cái rồi xoay người bỏ đi.

"Vừa rồi các huynh có cảm thấy hình như là bị con gì cắn một cái không?"

"Đúng, đúng, đúng! Vừa rồi ta cũng cảm thấy sống lưng hơi lạnh. Chắc không phải là có thứ gì không sạch sẽ đi qua chứ? Mau đi thôi! Đi thôi!"

May mà Lý Ỷ La không nghe thấy, nếu không nàng đã cho họ lạnh thêm chút nữa rồi. Lý Ỷ La đi nhanh hơn, trực tiếp đi đến Trường Thanh Viện.

Lúc Lý Ỷ La đến cửa Trường Thanh Viện cũng là lúc học sinh ở đó tan học.

Tần Chung cầm sách từ phòng học đi ra, Lý Ỷ La vừa định bước tới thì thấy có vài nam tử có vẻ cũng là tiên sinh dạy học đi về phía Tần Chung.

Bọn họ chắp tay chào Tần Chung, hình như là muốn mời Tần Chung đi nơi nào đó, Tần Chung đồng ý.

Lý Ỷ La ngừng bước, đợi cách một khoảng xa rồi mới đi theo sau mấy người họ.

Mấy người đi đến một ngôi đình hóng mát.

Lý Ỷ La tập trung tinh thần lực, liền nghe thấy một người trong số đó nói: "Tần huynh, ngày đó là ta không đúng, chúng ta đều không cố ý, chỉ do nhất thời xúc động mà thôi, mọi người đều dạy học cùng một thư viện, chuyện này cứ bỏ qua đi, chuyện trong nhà chúng ta, mong Tần huynh đừng nói ra ngoài nữa."

"Hả? Các vị đang nói gì vậy? Tần mỗ không hiểu cho lắm. Ta cảm thấy các vị nói rất có lý, ngày sau sẽ càng cảnh tỉnh bản thân hơn. Còn về sản nghiệp gì đó mà các vị nói, Tần mỗ quả thật không biết."

"Ngươi......" Mấy người kia giận dữ, mắt thấy sắp phát hỏa.

Trước khi bọn họ kịp phát hỏa, Tần Chung đã chặn miệng họ lại: "Thật ra Tần mỗ không phải là người hẹp hòi, ta biết mọi người nhắc nhở như vậy đều là vì muốn tốt cho ta, tất nhiên ta sẽ không để bụng. Có điều, nếu mọi người cảm thấy chuyện này làm cho chúng ta có khoảng cách, vậy tại đây, Tần mỗ xin bày tỏ thái độ, chuyện này sẽ chấm dứt tại đây. Nếu thật sự có ai vì chuyện này mà đồn đãi sản nghiệp của mọi người ra ngoài, sau khi nhìn thấy chúng ta giảng hòa, tin chắc người đó sẽ dừng tay thôi."

"Rõ ràng chính là ngươi....."

"Chu huynh, nói năng cẩn thận!" Một người đứng bật dậy chỉ vào mặt Tần Chung định mắng chửi, một người khác lập tức kéo hắn ta lại: "Giải Nguyên công nói rất đúng! Oan gia nên giải không nên kết! Người nhiệt tình kia nhìn thấy Tần Giải Nguyên tha thứ cho chúng ta, khẳng định sẽ không lắm miệng nữa. Đa tạ Tần Giải Nguyên! Chúng ta đi thôi!"

Mấy người đứng dậy, hậm hực bỏ đi, rất xa còn nghe thấy bọn họ nói: "Chuyện này rõ ràng chính là Tần Chung thọc mạch, hắn ta còn bày ra dáng vẻ cái gì cũng không biết, tưởng chúng ta đều là đồ ngốc sao?"

"Bỏ đi! Vốn dĩ là chúng ta gây sự với Tần Chung trước, hắn phản kích cũng là lẽ thường. Huynh tưởng Tần Chung không có cách nào làm cho người khác không biết à? Ta đoán Tần Chung là cố ý làm vậy. Để mọi người vừa nhìn liền biết chính là hắn ta làm. Suy cho cùng, trong thư viện, người không ưa Tần Chung không chỉ mấy người chúng ta. Tần Chung làm vậy chính là muốn nói cho mọi người biết, muốn gây sự với hắn thì phải ước lượng thực lực chính mình trước đã."

"Không thể nào! Sao Tần Chung có thể là người tâm tư thâm trầm như huynh nói được?"

"Nếu hắn không đủ thông minh, hắn có thể một đường thi đỗ hạng nhất?"

"Đúng là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo! Chúng ta không làm gì được hắn đã đành, ngược lại còn bị mất hết mặt mũi...."

Lý Ỷ La nghe mấy người kia oán giận xong thì nhìn về phía Tần Chung, hắn còn đang ung dung phủi phủi tay áo, lúc này mới đứng dậy chuẩn bị rời khỏi đình hóng mát.

"Tần Giải Nguyên!"

Tần Chung khựng người, lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Lý Ỷ La đi ra từ sau thân cây tùng, gương mặt Tần Chung cứng đờ, rồi lập tức khôi phục vẻ tự nhiên. Tần Chung vội đi tới nắm tay Lý Ỷ La: "Ỷ La, sao nàng lại tới đây?"

Lý Ỷ La như cười như không nhìn hắn: "Nếu ta không tới thì làm sao ta biết được tướng công bị uất ức lớn như vậy? Tướng công, hai ngày nay chàng ở thư viện khẳng định là rất khó chịu, đúng không? Nhìn xem, mặt cũng gầy đi rồi nè!" Lý Ỷ La vươn tay, hơi dùng sức nhéo má Tần Chung.

Tần Chung bị nhéo đến toét miệng, nhưng nào dám có ý kiến, chỉ hơi cúi đầu. Lúc Tần Chung ngẩng mặt lên thì hai mắt đã phủ một tầng hơi nước, rưng rưng nhìn Lý Ỷ La: "Nương tử, ta sai rồi~!"

"Lần nào cũng xài chiêu này. Nói! Sau này chàng còn dám giả vờ đáng thương trước mặt ta nữa không?"

Tần Chung vội lắc đầu: "Không dám! Nhưng mà....." Tần Chung muốn nói lại thôi.

"Nhưng mà cái gì?"

"Nhưng mà ta bẩm sinh là người nhát gan. Nương tử, nàng đừng thấy bề ngoài ta mạnh mẽ, kỳ thật ta rất sợ hãi. Ta lại không thể nói với người khác, người duy nhất ta có thể nói chính là nàng. Nếu nàng không thích nghe, vậy sau này ta không nói nữa là được." Dứt lời, Tần Chung dè dặt kéo kéo tay áo Lý Ỷ La.

Tuy biết tám phần là Tần Chung đang diễn trò, nhưng bộ dáng này của hắn, Lý Ỷ La thật sự giận không nổi. Nàng ho khụ khụ: "Không phải là không thể nói! Nhưng không được khuếch đại!"

Tần Chung ngẩng đầu, khẽ mỉm cười: "Ta biết rồi!"

"Hôm nay chàng còn dạy nữa không, nếu không thì chúng ta về nhà một chuyến?" Lý Ỷ La hỏi Tần Chung.

Tần Chung trả lời nhanh như gió: "Hết rồi!"

Lý Ỷ La bật cười, hai người cùng rời khỏi thư viện trở về nhà.

Thọ thần của Tần phụ là ngày mùng chín tháng chín, trùng hợp lại là đại thọ ngũ tuần, hiện giờ cuộc sống của Tần gia khá tốt, nên ba huynh đệ Tần gia thương lượng với nhau, muốn đãi một bữa tiệc lớn cho Tần phụ. Từ đầu tháng, Tần gia đã bắt đầu bận rộn lo liệu việc này.

Là con gái duy nhất, đại thọ của phụ thân, Tần Phương khẳng định phải chuẩn bị thọ y, thọ hài cho Tần phụ.

Trước đó, toàn bộ tiền kiếm được từ việc thêu thùa, Tần Phương đều nộp hết vào của công, không hề giữ lại một văn tiền nào. Bây giờ Tần Phương muốn biểu hiện một phần hiếu tâm, dự định mua một cây vải tốt. Nàng lấy hết dũng khí thưa cùng mẹ chồng Hoàng thị, muốn lấy ba lượng để mua vải.

Hoàng thị nghe xong thì im lặng, đại tẩu Vương Ngọc Hương của Tần Phương lại giở giọng âm dương quái khí nói: "Đệ muội, muội cho rằng ca ca nhà mẹ đẻ của muội thi đậu cử nhân thì thật sự xem mình thành thiên kim tiểu thư à? Mừng thọ cho cha mà cần những ba lượng bạc. Muội đi hỏi thăm thử xem, có con dâu nhà ai phung phí như vậy không? Lấy của nhà chồng đem về nhà mẹ đẻ."

Mặt Tần Phương trắng nhợt, siết chặt tay: "Đại tẩu, sao muội lại lấy đồ nhà chồng đem về nhà mẹ đẻ được? Nhiều năm như vậy, cha muội mới làm một đại thọ, phận làm con như muội chẳng lẽ không thể thể hiện một phần hiếu tâm?"

"Muội muốn thể hiện, ai thèm ngăn cản! Nhưng muội mừng thọ cho cha muội lại lấy những ba lượng, không phải đem đồ về nhà mẹ đẻ thì là gì? Biết cái này gọi là gì không? Cái này gọi là ăn cây táo rào cây sung!"

Tần Phương giận đỏ mặt, nàng cắn môi nhìn sang Hoàng thị: "Mẹ, mẹ biết con mà! Con không hề có tâm tư như vậy! Từ khi gả vào nhà ta, mỗi ngày con đều cố gắng thêu thùa, bạc nộp lên mỗi tháng tuyệt đối không ít hơn ba lượng...."

Hoàng thị không đợi Tần Phương nói xong đã đen mặt liếc nhìn Tần Phương: "Con đã gả vào Triệu gia thì tức là người của Triệu gia chúng ta. Bây giờ con ở trước mặt mẹ nói mình có thể kiếm được nhiều tiền là có ý gì? Cảm thấy mình rất giỏi, rất ghê gớm? Cảm thấy con là đại công thần của Triệu gia?"

_______________

Tác giả có lời muốn nói:

Kể cho các người nghe một chuyện cười: Tần Chung nói hắn bẩm sinh là người nhát gan!