Nhà chính, người Triệu gia đang cáo từ Tần mẫu. Tần mẫu cho Triệu gia rất nhiều thức ăn. Ở trước mặt Tần mẫu, Hoàng thị vô cùng khôn khéo, cứ nói không cần. Tần mẫu trực tiếp nhét đồ vào tay Hoàng thị: "Cũng không phải đồ tốt gì! Nha đầu nhà tôi mỗi lần về nhà mẹ đều nói bà thông gia xem nó như con gái ruột của mình. Tính tình nha đầu kia quá nhút nhát, không sợ bà thông gia chê cười, lúc nó chưa xuất giá, tôi cứ sợ nó sẽ bị nhà chồng làm khó dễ. Bây giờ thì tốt rồi, bà thông gia thương Phương Nhi như vậy, tôi cũng coi như được an tâm!"
Gương mặt Hoàng thị lập tức cứng đờ, nhưng đã khôi phục lại bình thường rất nhanh: "Đó là tất nhiên! Phương Nhi rất hiểu chuyện, làm sao tôi nỡ khắc khe với nó."
Lúc Tần mẫu nói chuyện, bà luôn chú ý quan sát sắc mặt Hoàng thị, biểu cảm cứng đờ vừa rồi của Hoàng thị không qua được mắt Tần mẫu. Tần mẫu hơi thu liễm ý cười, nói với Hoàng thị: "Hôm nay là thọ thần lão già nhà tôi, từ sau khi bọn nhỏ thành thân, đây là lần đầu tiên thông gia đến nhà chúng tôi, hay là hôm nay cứ ở lại nghỉ ngơi một đêm đi."
Hoàng thị vội vàng lắc đầu: "Trong nhà không thể không có ai...."
Tần mẫu không đợi Hoàng thị nói xong, lập tức nói chen: "Vậy để Phương Nhi và Thiên Tứ ở lại một đêm đi, lâu rồi không gặp, tôi có hơi nhớ Phương Nhi."
Hoàng thị lắp bắp mấy tiếng, cuối cùng chỉ có thể đồng ý. Trước khi về, bà còn dặn dò Triệu Thiên Tứ: "Thiên Tứ, chăm sóc nương tử con cho tốt, đừng nói lung tung."
Triệu Thiên Tứ hơi khựng người, đáp vâng.
Tần Phương đứng bên cạnh Triệu Thiên Tứ, tay siết chặt, chờ Hoàng thị đi rồi, nàng mới kéo Triệu Thiên Tứ qua một bên, nói: "Tướng công, thiếp muốn phân gia!"
Triệu Thiên Tứ nhìn Tần Phương: "Mẹ lại làm nàng giận?"
Tần Phương nhớ lại những lời Lý Ỷ La nói, nàng tựa vào lòng Triệu Thiên Tứ: "Tướng công, thiếp biết nguyên nhân vì sao mẹ đối với thiếp như vậy. Tam ca thiếp đỗ cử nhân, cuộc sống bên nhà mẹ đẻ thiếp càng ngày càng tốt lên, mẹ sợ sau này tính tình thiếp thay đổi, không nghe theo sự quản giáo của mẹ. Thiếp muốn nhẫn nhịn để trong ấm ngoài êm, nhưng mà... Tướng công, thiếp cũng là con người, dù tính cách thiếp mềm yếu cách mấy, thiếp cũng biết giận, cũng sẽ thấy tủi thân. Hiện tại, nhà mẹ thiếp thế này, vì muốn áp chế thiếp, sau này mẹ chỉ có càng ngày càng quá đáng hơn mà thôi!"
Triệu Thiên Tứ nghe xong thì thở dài một hơi, vỗ vỗ lưng Tần Phương: "Uất ức cho nàng!"
"Thiếp không cảm thấy uất ức, chỉ cần chàng tốt với thiếp thì mọi thứ đều đáng giá. Nhưng cũng sẽ có thời điểm thiếp không thể nhẫn nhịn được nữa, đợi đến khi mọi chuyện náo đến mức ai cũng đều mất vui, chẳng thà bây giờ chúng ta tách ra sống riêng. Chàng là con của cha mẹ, dù chàng cương quyết náo loạn đòi phân gia cỡ nào, cha mẹ cũng sẽ không đồng ý. Hãy để nhà mẹ thiếp ra mặt. Thiếp vô dụng, chỉ có thể làm phiền mẹ thiếp, các ca ca và tẩu tẩu. Thiếp chỉ sợ trong lòng chàng có khúc mắc. Chàng yên tâm, dù phân gia, nhưng nên hiếu thuận với cha mẹ thế nào, chúng ta vẫn sẽ hiếu thuận với cha mẹ như thế ấy."
Triệu Thiên Tứ nhíu mày suy nghĩ. Tạm thời hắn vẫn chưa có ý định phân gia, nhưng cứ tiếp tục sống chung thế này, lúc hắn không có ở nhà, không biết nương tử còn bị ức hiếp thế nào nữa? Hơn nữa, đại ca không có việc làm, mà người trong nhà đều há miệng chờ cơm, hắn và Tần Phương phải kiếm tiền nuôi sống cả gia đình. Người sáng mắt đều sẽ thấy như vậy là bất công. Cuối cùng, Triệu Thiên Tứ thở dài: "Cứ theo ý nàng! Nhưng như vậy thì quá làm phiền nhạc phụ, nhạc mẫu, các ca ca và tẩu tẩu."
Tần Phương lắc lắc đầu: "Chàng đừng để chuyện này trong lòng là được rồi!"
Triệu Thiên Tứ vội nói: "Đương nhiên ta sẽ không để trong lòng!" Cây lớn phân cành! Hiện giờ, hắn và đại ca đều đã thành gia lập thất, đáng lý Triệu gia phải phân gia từ sớm mới đúng. Thế nhưng, theo như tính tình cha mẹ hắn, nếu hắn đề xuất phân gia, cha mẹ chẳng những không đồng ý mà còn gây đến long trời lở đất. Bản thân hắn có thể không để ý, chỉ sợ Tần Phương lại phải tủi thân. Triệu Thiên Tứ nghĩ thoáng hơn, mặt mũi gì đó đều không quan trọng. Hắn có nhà vợ đắc lực như vậy, mượn dùng một chút cũng đâu có gì. Tần Phương không cáo trạng với nhạc phụ, nhạc mẫu mà thương lượng với hắn trước như vậy, khiến hắn rất vui.
Chờ sau khi Trương Thúy Thúy tiễn người nhà mẹ về xong, Tần mẫu bảo mấy huynh đệ Tần gia đi tìm Triệu Thiên Tứ trò chuyện, còn bà thì gọi mấy đứa con dâu và Tần Phương vào phòng.
Tần mẫu bình tĩnh nhìn Tần Phương: "Phương Nhi, con thành thật nói cho mẹ biết, Hoàng thị kia có làm khó dễ con hay không? Thành thân nửa năm, con về nhà tổng cộng được ba lần, mỗi lần mẹ hỏi tới, con đều trả lời là con sống ở Triệu gia rất tốt, mẹ chồng cũng rất thương con. Nhưng vừa rồi mẹ thấy thái độ của Hoàng thị không đúng. Con nói đi, rốt cuộc chuyện là như thế nào?"
Tần Phương nắm chặt tay: "Mẹ, tẩu tẩu, dù mọi người không hỏi thì con cũng định nói cho mọi người biết." Tiếp theo, Tần Phương kể lại mọi chuyện từ khi gả vào Triệu gia đến nay. Từ chuyện Vương Ngọc Hương ức hiếp mình, thái độ của Hoàng thị, nàng ứng phó lại thế nào, cho đến chuyện gần đây nhất là ba lượng bạc mua thọ lễ, nàng đều kể rõ ràng rành mạch.
"Con.... Cái đồ nha đầu ngốc này! Con đúng là chọc mẹ tức chết mà!" Tần mẫu vừa nghe xong lập tức giận đến mặt mày xanh mét, hận không thể rèn sắt thành thép, nói: "Tại sao con không sớm nói ra?"
Tần Phương lau lau nước mắt: "Con muốn một nhà hòa thuận vui vẻ, lấy lòng đổi lòng, ai ngờ con lui một tấc, họ lại lấn một thước."
Mã Đại Ni vuốt ve cái bụng to đùng của mình, kêu một tiếng ối trời: "Tiểu cô của ta ơi, sao muội lại ngu ngốc như vậy? Có một số người, bản chất chính là vô sỉ đê tiện, thích bắt nạt kẻ yếu. Gặp hạng người này, muội tuyệt đối không được nhường nhịn. Muội mà lùi một bước, bọn họ sẽ nhào tới ăn muội xương cốt cũng không chừa. Trời ơi! Tức chết ta mất! Tức quá đi!"
Từ khi mở tiệm làm ăn, Trương Thúy Thúy trải sự đời nhiều hơn, nhìn chuyện gì cũng thấu đáo hơn trước: "Tiểu muội, tuy nói mọi chuyện nên dĩ hòa vi quý, nhưng cũng không thể chỉ có một bên nhường nhịn. Nếu đối phương là người hiểu lý lẽ, mọi việc đương nhiên sẽ là người ta tốt, mình cũng tốt. Nhưng nếu đối phương là người không biết tốt xấu, muội càng nhường nhịn, đối phương chỉ càng cho rằng muội là người dễ bắt nạt."
Đứng trước mặt mẹ ruột và các vị tẩu tẩu, rốt cuộc Tần Phương cũng không cầm được nước mắt: "Muội biết muội sai rồi! Muội muốn phân gia...."
"Phân!" Là người từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng, Lý Ỷ La vỗ vỗ vai Tần Phương: "Tiểu muội, đừng khóc! Không phải mẹ chồng muội nói muội ỷ vào thế lực nhà mẹ đẻ à? Vậy chúng ta cứ ỷ thế cho bà ta xem. Người đại tẩu kia của muội nói một câu rất đúng, muội chính là thiên kim tiểu thư Tần gia chúng ta. Mẹ không gả muội vào nhà cao cửa rộng, lại lựa chọn Triệu gia bọn họ, chính là vì muội có chút hài lòng về Triệu Thiên Tứ. Gả muội đến Triệu gia là mong muốn muội có cuộc sống đơn giản hạnh phúc, chứ không phải để muội chịu đựng khinh bỉ. Không ngờ bọn họ không biết điều đến vậy! Muội biết kiếm tiền, nhân phẩm lẫn ngoại hình đều không tệ, bọn họ lại còn làm khó dễ muội. Nếu vẫn tiếp tục nhịn nhục, người khác sẽ tưởng Tần gia chúng ta rất dễ bắt nạt." Người có thân phận địa vị nào sẽ làm chuyện của thân phận địa vị đó. Tần Phương bị Triệu gia ức hiếp, Tần gia lại không ra mặt, người ngoài sẽ không nói Tần gia hiểu lý lẽ, mà chỉ cho rằng Tần gia không đồng lòng, dễ ức hiếp, có một tam ca làm cử nhân, đại ca và nhị ca đều có cửa tiệm kiếm được không ít tiền, vậy mà muội muội mình cũng không bảo vệ được.
Cũng may Triệu Thiên Tứ là người đáng tin, chỉ cần hắn không hồ đồ là được. Sau này phân gia rồi, Tần Phương cố gắng mạnh mẽ hơn một chút, ngày tháng về sau nhất định sẽ sống tốt.
"Nếu muội phu là người hiểu lý lẽ, hắn sẽ không làm ngơ chuyện này. Muội nên bàn bạc chuyện phân gia này với muội phu, nắm chắc thái độ của hắn, nói gì đi nữa, hai người cũng còn sống với nhau cả đời." Lý Ỷ La ngẫm nghĩ, nói.
Nhắc đến Triệu Thiên Tứ, sắc mặt Tần mẫu dễ coi hơn một chút: "Đứa nhỏ này đúng là không làm mẹ thất vọng."
Sau khi mấy đại nam nhân Tần gia biết Tần Phương chịu uất ức ở Triệu gia, ai nấy đều giận đến bốc lửa. Ngay tối hôm đó, bọn họ cùng nhau thương lượng chuẩn bị ngày hôm sau đến Triệu gia chống lưng cho Tần Phương. Đương nhiên, họ cũng không quên an ủi Triệu Thiên Tứ đôi câu.
Hôm sau, Tần mẫu nói với Tần Phương và Triệu Thiên Tứ: "Các con về trước đi, lát nữa chúng ta sẽ tới!"
Tần Phương và Triệu Thiên Tứ về Triệu gia. Hoàng thị vừa thấy hai người liền vội hỏi: "Nhà lão nhị, hôm qua ở nhà mẹ con, con có nói cái gì không nên nói không?"
Tần Phương nhìn Hoàng thị: "Mẹ, cái không nên nói mà mẹ nói là gì vậy?"
"Cô đang giả ngốc với tôi đúng không? Đừng tưởng nhà mẹ đẻ cô thế lớn thì cô có thể vểnh đuôi lên trời."
"Đúng vậy! Đây là chuyện nhà Triệu gia chúng ta, nếu muội nói với người ngoài, thì chính là ăn cây táo, rào cây sung!" Vương Ngọc Hương ở bên cạnh châm dầu vào lửa.
Vốn dĩ Triệu Thiên Tứ còn lưỡng lự chuyện phân gia, bây giờ nhìn Hoàng thị và Vương Ngọc Hương như vậy, hắn lập tức hạ quyết tâm. Hắn đang ở đây mà mẹ và đại tẩu còn như vậy, nếu hắn vắng nhà, không biết Tần Phương sẽ bị bắt nạt cỡ nào nữa?
"Mẹ, đại tẩu, nếu hai người sợ Phương Nhi nói lại với nhà mẹ nàng, sao lại còn làm ra chuyện như vậy?"
"Sợ? Ai sợ chứ? Ta dạy dỗ con dâu ta, Tần gia kia có lợi hại cách mấy cũng không thể xía vào chuyện nhà Triệu gia chúng ta."
"Bà thông gia, lời như vậy mà bà cũng nói được, có phải thấy Phương Nhi nhà chúng tôi hiền lành, Tần gia chúng tôi dễ ức hiếp, nên bà không để chúng tôi vào mắt đúng không?" Hoàng thị vừa dứt lời thì một tiếng hừ lạnh đột ngột vang lên.
Hoàng thị và Vương Ngọc Hương đồng loạt hóa đá, lúc hai người quay lại, liền thấy Tần mẫu và mấy người con dâu Tần gia đang đứng ngay cửa.
"Bà.... Bà thông gia, sao mọi người lại tới đây? Mau, mau vào đi! Nhà lão đại, mau châm trà." Tay Hoàng thị run run, cố gượng sai Vương Ngọc Hương đi pha trà, còn mình thì bước tới đón tiếp Tần mẫu và mấy người Lý Ỷ La.
Hàng xóm Triệu gia đều tới xem náo nhiệt.
Trước đó ai ai cũng nói không biết Triệu gia dẫm trúng vận may gì, lại tìm được nhà thông gia tốt như vậy. Tần Phương còn biết tự mình kiếm tiền, mỗi tháng không biết kiếm được bao nhiêu bạc, tất cả đều nộp vào của công, không hề giữ lại.
Con dâu cả Triệu gia xấu tính, thường xuyên mắng nhiếc Tần Phương. Mấy hàng xóm láng giềng bọn họ thầm nghĩ, con dâu hai Triệu gia là khuê nữ Tần gia, chắc chắn sẽ không sợ con dâu cả, hai người tuyệt đối sẽ nghịch nhau. Nào ngờ ai cũng đoán sai hết, đã hơn nửa năm mà bọn họ chưa nghe người con dâu hai này nói lại câu nào. Mọi người đều cảm thán tính tình Tần Phương thật sự quá tốt.
Mấy hôm trước, hình như Triệu gia lại cãi nhau, mọi người đều cảm thấy Triệu gia hiếp người quá đáng, con dâu hai kia cũng ngốc quá, đến nông nỗi này rồi mà còn chưa chịu về nhà mẹ cáo trạng.
Không ngờ, rốt cuộc lần này con dâu hai Triệu gia cũng không nhịn nổi nữa. Triệu gia chọc giận Tần gia, khẳng định có kịch vui để xem.