Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 128: Bất ngờ đến thăm



Edit: Sahara

Từ lúc Mã Đại Ni nói triệu chứng của Tần Chung giống lúc Trương Thúy Thúy mang thai Tử Hạo, Tần Chung liền im lặng không nói tiếng nào. Có điều im lặng thì im lặng, Tần Chung vẫn không quên gắp dưa chua ăn.

Lý Ỷ La ở bên cạnh nhìn thôi cũng thấy ê răng.

Không bao lâu sau đại phu đã tới. Đại phu là một ông lão râu tóc bạc phơ, sau khi bắt mạch cho Tần Chung xong, đại phu lại hỏi thêm vài câu, cuối cùng thì ậm ừ suy tư.

"Đại phu, tướng công tôi rốt cuộc bị sao vậy?"

"Nếu lão hủ đoán không lầm, thì chắc là vị phu nhân đây đang mang thai đúng không?"

Lý Ỷ La gật đầu: "Đã ba tháng rồi ạ!"

Lão đại phu mỉm cười gật gù: "Quả nhiên là thế!"

"Đại phu, rốt cuộc là sao vậy?" Tần Diệu ở bên cạnh sốt ruột chịu không nổi nữa, vội lên tiếng hỏi.

"Vì nương tử mình mang thai, vị công tử này cũng cảm thấy bản thân mang thai giống nương tử, nên mới xuất hiện phản ứng như vậy. Tình trạng bệnh này giống hệt triệu chứng thai nghén của thai phụ, sau khi qua thời kỳ thai nghén, bệnh này sẽ tự khỏi. Tuy nhiên, cũng có một số ít trường hợp bệnh thay đổi theo hướng giống phản ứng của thai phụ. Người bệnh sẽ thích ngủ, buồn nôn, thậm chí còn cảm thấy trong bụng có đứa bé, phải chờ đến khi thai phụ sinh xong thì bệnh này mới khỏi. Phu nhân, tuy tướng công cô sẽ vì vậy mà chịu khổ, nhưng đó cũng là vì tướng công cô quá lo lắng cho cô cùng đứa bé trong bụng. Trường hợp thê tử mang thai, phu quân cũng xuất hiện triệu chứng mang thai giả này cực kỳ ít ỏi."

Tần Chung nghe xong, tốc độ ăn dưa chua vô thức nhanh hơn một chút.

Lý Ỷ La nghe đại phu nói, đầu tiên là thấy ấm áp, sau đó lại đau lòng, vội vàng hỏi đại phu: "Nhưng mà đại phu, tôi đâu có phản ứng thai nghén gì, sao tướng công tôi lại bị?"

"Ha ha ha ha ha.... Á ha ha.... Ha ha..." Đại phu vừa nói xong, Mã Đại Ni liền cười ngả nghiêng ngả ngửa: "Mẹ ơi, con chết mất! Ý là bây giờ không chỉ mình tam đệ muội mang thai không thôi, mà cả tam đệ cũng mang thai luôn đúng không?"

Tần Chung im lặng đặt đĩa dưa chua xuống, đi đến một gốc ngồi một mình ở đó.

Lý Ỷ La liếc nhìn Mã Đại Ni: "Nhị tẩu, trông tẩu có vẻ vui nhỉ?"

Trực giác mách bảo Mã Đại Ni có mùi nguy hiểm lan tỏa, Mã Đại Ni lập tức lắc đầu lia lịa: "Đâu có! Đâu có! Chẳng..... Chẳng qua là do trước giờ tẩu chưa từng nghe nói còn có chuyện như vậy, ha, ha ha.."

Tần mẫu trừng mắt liếc nhìn Mã Đại Ni một cái: "Đúng là không hiểu chuyện! Chuyện đó có thể nói đùa được hay sao?"

Mã Đại Ni lẩm bẩm: "Ý của đại phu rõ ràng là vậy mà!"

Lý Ỷ La đi đến ngồi cạnh Tần Chung, trong lòng vừa buồn cười vừa đau lòng. Qua thời kỳ thai nghén liền hết bệnh thì tốt, nếu thật rơi vào trường hợp hiếm hoi như đại phu nói, chẳng phải là Tần Chung sẽ "mang thai" suốt bảy tháng còn lại với nàng luôn sao? Vậy phải chịu bao nhiêu khổ chứ?

"Tướng công, không sao đâu! Có lẽ qua thời kỳ thai nghén sẽ khỏi thôi."

Tần Chung vô thức sờ sờ bụng, sau khi nhận ra hành động vô thức của mình thì mấp máy môi mấy cái rồi nói: "Không phải nàng chịu khổ cũng tốt!" Tuy một đại nam nhân như hắn mà xuất hiện bệnh này thật sự có hơi buồn cười, nhưng so với việc để Lý Ỷ La chịu khổ, chẳng thà cứ để hắn gánh.

"Ai bảo chàng lo lắng nhiều như vậy làm gì? Nhất định là do đọc quá nhiều sách nên mới bị ám ảnh." Lý Ỷ La vỗ vỗ lưng an ủi Tần Chung, tuy rất đau lòng, nhưng nàng cũng nhịn không được mà muốn cười.

Tần Chung chỉ mất một đêm đã tiếp nhận xong sự thật này. Hắn không cảm thấy bản thân chịu khổ, ngược lại còn rất bình tĩnh, đồng thời ghi lại thật kỹ tất cả cảm giác của mình.

"Hôm nay thèm chua, cũng thích ngủ hơn."

"Hôm nay nôn hai lần...."

"Hôm nay vẫn không thể ăn thịt...."

"Cảm giác hình như trong bụng có gì đó." Nét chữ câu này không được ngay ngắn lắm, có thể thấy được thời điểm viết những lời này, tâm trạng chủ nhân nét chữ đã khiếp sợ cỡ nào.

Khi bụng Lý Ỷ La phồng to lên, nàng phát hiện hành động của Tần Chung đột ngột trở nên cẩn thận hơn, thỉnh thoảng nàng còn thấy Tần Chung một tay đỡ bụng, một tay chống lưng.

Lý Ỷ La: "........." Làm một người phụ nữ, nàng thật sự, thật sự quá thất bại!

Mỗi tối, trước khi ngủ, Tần Chung đều theo thông lệ ghé đầu sát vào bụng Lý Ỷ La lẩm bẩm lầm bầm, sau đó mới cẩn thận bảo vệ cái bụng mình đi vào giấc ngủ.

Đã đến cuối tháng chạp, năm mới sắp tới, Trương Thúy Thúy và Tần Phấn dự định đóng cửa tiệm sớm, chuẩn bị cùng người nhà hưởng thụ một cái tết vui vẻ hòa thuận.

Thời điểm sắm sửa đồ tết, Trương Thúy Thúy trêu ghẹo, nói: "Bây giờ tam đệ thích ăn chua như vậy, có phải chúng ta nên mua nhiều mơ chua hơn không?"

Mã Đại Ni cười nghiêng ngả: "Đúng, đúng, đúng! Bây giờ thân thể tam đệ quý giá như vậy, tất nhiên phải chiều theo sở thích của đệ ấy."

Lý Ỷ La cười: "Chuyện này không phiền nhị tẩu nhọc lòng, muội đã lo liệu tốt mọi thứ cho tướng công rồi."

Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni liếc nhìn nhau một cái, rồi cùng quay sang hướng khác cười lén.

Tần Chung đỡ bụng ngồi cạnh bàn, bên cạnh có một đĩa mơ khô, hắn cứ bỏ hết viên này đến viên khác vào miệng như đang ăn đồ ngọt, đến nỗi Tần Diệu nhìn thôi cũng thấy ê buốt cả răng: "Tam đệ, đệ ăn nhiều như vậy mà không thấy chua à?"

Tần Chung chỉ liếc Tần Diệu một cái chứ không thèm trả lời.

Lý Ỷ La nói: "Tướng công muội thích ăn chua thì sao? Muội rất thích bộ dáng này của chàng! Nhị ca, không phải huynh thương nhị tẩu nhất à? Tại sao lúc nhị tẩu mang thai, huynh lại không có chút phản ứng gì hết vậy?"

"Đúng vậy, tướng công, lúc thiếp mang thai, chàng lại không có chút xíu phản ứng nào là sao? Đại phu cũng nói, tam đệ bị như vậy là do quá lo lắng cho tam đệ muội. Chàng không có phản ứng gì có phải là do không thật lòng thương thiếp và con đúng không?" Mã Đại Ni như bừng tỉnh, không quan tâm đến việc trêu chọc Tần Chung nữa mà thở phì phò nhìn Tần Diệu.

"Ôi trời, nương tử, sao có thể như vậy được? Làm sao ta lại không thương nàng và con chứ? Hôm đó nàng không nghe đại phu nói sao? Bệnh này cũng có một phần là do thể chất, với thể chất này của ta, không thể nào xuất hiện tình trạng như vậy."

"Thật không? Sao thiếp lại không nghe đại phu nói vậy..."

Tần Diệu kéo Mã Đại Ni qua một bên thủ thỉ.

Lý Ỷ La ngoéo ngón tay út của mình vào ngón tay út Tần Chung lắc lắc, nhỏ giọng nói: "Ta giúp chàng báo thù rồi!"

Tần Chung ừ một tiếng, khẽ cong cong khóe miệng.

"Tướng công, cho ta một trái, hình như ta cũng có hơi thèm chua." Lý Ỷ La chỉ vào đĩa mơ khô, nói.

Tần Chung vội lấy một trái mơ khô đút cho Lý Ỷ La, còn vừa đút vừa khen: "Vậy à? Kỳ thực mơ này ăn cũng rất ngon."

Tần mẫu và Tần phụ nhìn người một nhà nhốn nháo ồn ào, hai ông bà không giấu được tâm tình vui vẻ.

Đúng lúc này, cửa lớn ngoài sân chợt vang lên tiếng gõ cửa.

Tần Tử Viễn nhanh nhảu nói: "Để con đi mở cửa cho!" Nhóc con đứng dậy lon ton đi mở cửa, sau đó liền nghe nhóc gọi lớn: "Gia gia, nãi nãi ơi! Đại gia gia, nhị gia gia, Khả thúc, Bác thúc tới ạ!"

Mọi người trong nhà chính lập tức im lặng, từ sau trận gây gỗ đó đến nay, người hai phòng kia chưa từng tới cửa lần nào nữa. Bình thường gặp nhau trên đường, mấy người bọn họ cũng không ai nhìn ai, sao hôm nay lại đột nhiên bất ngờ đến thăm?

Không giống mọi người, Tần phụ ngược lại có phần vui mừng mời người hai phòng kia vào nhà. Suy cho cùng cũng là huynh đệ một nhà, Tần đại bá và Tần nhị bá đều do một tay Tần lão gia tử nuôi lớn. Nếu Tần đại bá, Tần nhị bá không còn suy nghĩ kiếm chác trục lợi từ nhà bọn họ nữa, Tần phụ cũng không muốn cả đời không qua lại với hai phòng kia.

Theo sau Tần đại bá, Tần nhị bá còn có hai người. Một người là Tần Khả_con trai nhỏ nhất của Tần đại bá. Người còn lại là Tần Bác_con trai duy nhất của Tần nhị bá.

"Lão tam, lần này chúng ta tới thăm, chắc đệ sẽ không không hoan nghênh chúng ta chứ?" Tần đại bá vừa vào cửa đã lên tiếng.

Tần phụ vội nói: "Sao lại không hoan nghênh? Dù sao chúng ta cũng là huynh đệ, mọi người mau ngồi đi!"

Tần mẫu và những người khác đều im lặng đứng một bên, nhìn Tần đại bá, Tần nhị bá lôi chuyện nhà ra nói, nói rồi lại nói, nói một hồi không hiểu sao lại nói đến chuyện nha môn trên huyện chiêu mộ năm người làm nha dịch.

Tần phụ kéo một hơi thuốc, nói: "A, có chuyện này à? Đệ không biết." Ông cho rằng Tần đại bá và Tần nhị bá chỉ tùy tiện tìm đề tài trò chuyện.

Ngược lại, Tần mẫu đứng một bên lại âm thầm cười lạnh, người hai phòng này đều là kẻ hám lợi, đánh chết bà cũng không tin bọn họ vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện này mà không hề có mục đích gì.

Quả nhiên, câu tiếp theo Tần đại bá lập tức vào đề: "Tam đệ, đây chính là một cơ hội tốt! Nếu Tần gia chúng ta có người vào làm trong huyện nha, sau này dù có làm bất cứ chuyện gì cũng coi như có người trong nha môn. Đệ nhìn xem, Khả nhi nhà ta và Bác nhi nhà nhị đệ đều có sức khỏe tốt, lại từng được học hành mấy năm, nếu có thể vào nha môn, khẳng định chúng nó sẽ làm tốt chức vụ nha dịch."

Ý cười trên mặt Tần phụ nhạt đi, ông a một tiếng: "Vậy nha môn chiêu mộ nha dịch có những điều kiện gì? Cứ để hai đứa nó đi ứng tuyển không phải được rồi à?"

Tần đại bá thở dài thườn thượt: "Tam đệ, nhà huynh không quyền không thế, người đến nha môn ứng tuyển lại rất nhiều, nếu Khả nhi cứ đi như vậy, làm sao có thể trúng tuyển được chứ?"

"Vậy, ý các huynh là....?"

"Chúng ta muốn nhờ Chung nhi đi nói một tiếng với huyện thái gia, hoặc là chủ bộ đại nhân. Chủ bộ đại nhân là nhạc phụ Chung nhi, con trai huyện thái gia lại là huynh đệ cột chèo với Chung nhi, Chung nhi còn là cử nhân, nếu Chung nhi chịu tiến cử Khả nhi và Bác nhi, việc này chắc chắn sẽ thành."

Tần phụ nghe xong thì rơi vào trầm mặc.

Tần mẫu quýnh lên: "Lão già, mấy chuyện ở nha môn sao có thể mặc tình Chung nhi muốn sao thì muốn chứ?"

Tần đại bá, Tần nhị bá thấy Tần phụ không nói gì, lòng thầm mừng rỡ, cho rằng Tần phụ đã đồng ý với họ. Ai ngờ, lúc Tần phụ ngước mặt lên, biểu cảm trên mặt ông hoàn toàn tối sầm: "Hai người tốt xấu gì cũng là đại bá, nhị bá của lão tam, là người của Tần gia, tại sao không chịu suy nghĩ cho lão tam một chút?"

Tần đại bá, Tần nhị bá ngơ ngác không hiểu gì cả: "Chúng ta làm sao?"

"Làm sao?" Tần phụ đập tẩu thuốc xuống mặt bàn: "Các người còn mặt mũi hỏi làm sao à? Hai người biết rõ năm sau lão tam phải đi thi hội, đây là thời điểm mấu chốt, hai người chẳng những không suy nghĩ cho nó mà còn bắt nó đi cửa sau? Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió! Nếu người khác biết Chung nhi còn chưa làm quan đã mưu quyền tư lợi cá nhân cho người thân, người khác sẽ nghĩ nó như thế nào? Nếu hôm nay nó giúp các người chuyện này, sau này người khác cũng đến nhờ nó những chuyện như vậy thì sao?"

"Có nghiêm trọng đến vậy không? Không phải chỉ là một câu nói thôi sao? Đệ cần gì nói khó nghe như thế?" Tần đại bá bất mãn nói.

"Đương nhiên là nghiêm trọng! Hiện tại đúng là thời khắc quan trọng của lão tam, đệ tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm ảnh hưởng đến thanh danh nó. Các người mau về đi! Về đi! Hôm nay coi như các người chưa từng đến. Sau này, nếu các người đến là vì muốn lão tam giúp các người những chuyện tương tự, vậy thì không cần đến nữa!" Tần phụ đứng dậy trực tiếp đuổi người.

"Lão tam, đệ đúng thật là vô tình vô nghĩa! Nói nghe rất hay, nhưng đệ đừng tưởng ta không biết đệ nghĩ gì trong đầu, còn không phải cảm thấy bây giờ nhà đệ khá giả rồi, nên khinh thường đám thân thích nghèo chúng ta à?" Tần đại bá đứng dậy, thở phì phò nói.

Tần phụ tức đến lảo đảo.

"Đệ đừng có làm bộ làm tịch trước mặt chúng ta! Trước kia, lúc nhị bá còn sống, đệ luôn bày ra dáng vẻ thiếu gia với chúng ta, sau này tiếp tế chút đồ cho chúng ta, chẳng qua là vì muốn chứng tỏ bản thân ưu việt hơn người mà thôi. Hiện tại nhà các người càng ngày càng phất lên, cảm thấy mấy thân thích nghèo như chúng ta làm mất mặt nhà các người nên muốn đá chúng ta qua một bên chứ gì! Đồ đạo đức giả!"