Tần Chung mỉm cười, rót thêm một chung rượu cho Vương Bác Quân: "Không cần ta nói, sớm muộn gì huynh cũng tự nghĩ thông thôi."
Vương Bác Quân vui vẻ cười lớn hai tiếng: "Huynh quá đề cao ta rồi! Tần Chung, huynh biết không, mọi chuyện được nói ra từ miệng huynh đặc biệt cho người ta cảm giác rất đáng tin."
Tần Chung nhướng mày: "Thật à?"
Vương Bác Quân cụng chén với Tần Chung, đùa cợt: "Tất nhiên là không!"
Tần Chung chỉ chỉ Vương Bác Quân, hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười.
Đúng lúc này, Lý Ỷ La bưng hai món ăn lên: "Đừng lo uống rượu không, nếm thử đồ kho nhà ta làm đi."
Vương Bác Quân cười cám ơn Lý Ỷ La, gắp một miếng lỗ tai heo bỏ vào miệng: "Đồ kho Tần gia các người quả nhiên danh bất hư truyền, hương vị luôn ngon như vậy."
Lý Ỷ La kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tần Chung: "Hửm? Tỷ phu từng ăn đồ kho nhà muội rồi à?"
Vương Bác Quân gật đầu: "Tam bảo Tần gia ở huyện Vân Dương, có ai mà không biết."
"Tam bảo Tần gia?" Lý Ỷ La vô cùng ngạc nhiên, có nàng chưa từng nghe nói qua đây này.
"Tần gia có tam bảo! Y phục của Vân Từ Phường, đồ kho và lẩu của quán Tần Ký." Vương Bác Quân kể rõ như thuộc nằm lòng.
Lý Ỷ La và Tần Chung cùng nhìn nhau: Danh hiệu này có từ bao giờ thế?
"Tỷ phu, mấy cái này không phải do huynh tự phong cho nhà muội đó chứ?" Lý Ỷ La trêu đùa.
Vương Bác Quân buông đũa, chắp tay với Lý Ỷ La: "Trước mặt tiểu muội, Vương mỗ nào dám!" Hắn còn chưa quên ngày đầu tiên tương ngộ Lý Ỷ La xảy ra chuyện gì đâu. Lý Ỷ La chỉ dùng một chân đã có thể đá tan tành đóng tuyết lớn trước mặt hắn. Tính tình Lý Ỷ La khá tốt, sức mạnh cũng.... Tốt y như vậy.
Lý Ỷ La bật cười: "Hai người từ từ trò chuyện đi, muội đi trông chừng bọn trẻ."
Tần Chung nhìn theo bóng Lý Ỷ La, cho đến khi nàng hoàn toàn đi vào nhà mới thu tầm mắt. Vương Bác Quân nhìn theo tầm mắt Tần Chung, y lắc đầu mỉm cười: "Tần Chung, huynh và Ỷ La thành thân đã nhiều năm, không ngờ vẫn cầm sắc hòa minh như thế." Không như y và Nguyệt Nga, hiện tại đã không khác người lạ là bao.
Tần Chung gật đầu ừm, thời điểm nói đến Lý Ỷ La, sắc mặt Tần Chung vô cùng dịu dàng: "Nàng ấy là thê tử của ta, là người mà ta nắm tay đi hết quảng đời còn lại, ta không yêu nàng ấy thì yêu ai?"
Vương Bác Quân gật đầu, cực kỳ hâm mộ: "Huynh không tính nạp thiếp?"
Tần Chung không hề do dự trả lời: "Tất nhiên là không!"
Vương Bác Quân lập tức bật cười: "Ta cũng từng có suy nghĩ giống huynh. Nếu có thê tử, ta sẽ một lòng che chở, bảo vệ nàng ấy, cả đời cũng không nạp thiếp. Nhưng bây giờ ngẫm lại, suy nghĩ của ta lúc ấy đúng là quá ngây thơ." Vương Bác Quân nhìn thấy mẹ mình vì cha nạp nhiều thiếp thất mà thường xuyên âm thầm rơi lệ, nên mới thề với lòng, nếu sau này y có thê tử, y tuyệt đối sẽ không để thê tử phải đau lòng như mẹ mình. Sau khi thành thân với Lý Nguyệt Nga, Vương Bác Quân quả thật đã làm đúng với lời thề, chỉ không ngờ, Lý Nguyệt Nga lại làm tổn thương y nặng nề như vậy. Hôm Lý Nguyệt Nga hay tin Tần Chung đỗ Trạng Nguyên, trước khi nghe Lý Nguyệt Nga nói câu đó, y thậm chí còn định bỏ qua chuyện cũ, muốn hòa hợp lại với Lý Nguyệt Nga. Vì con trai, Vương Bác Quân đồng ý tha thứ cho Lý Nguyệt Nga, nhưng kết quả.....
Tần Chung nghe đến đây thì chợt im lặng. Hắn không ngờ Vương Bác Quân lại nói chuyện này với hắn, suy cho cùng, trong chuyện này cũng có một phần nguyên nhân xuất phát từ chỗ hắn. Tần Chung trầm ngâm một hồi rồi nói: "Bác Quân, có câu đạo bất đồng bất tương vi mưu, nếu huynh cảm thấy khó chịu, vậy cần gì phải miễn cưỡng bản thân."
Đối với Lý Nguyệt Nga, Tần Chung không có hảo cảm. Lý Nguyệt Nga rơi vào tình cảnh này, Tần Chung không thấy tội nghiệp. Nếu Lý Nguyệt Nga còn chưa nhìn rõ hiện thực, vậy thành tựu trước mắt của Tần Chung đã đủ làm Lý Nguyệt Nga hối hận không thôi. Nếu Lý Nguyệt Nga đã nhìn rõ, vậy tình cảm phu thê với Vương Bác Quân bị tan vỡ xem như trừng phạt cho những việc làm trước kia của Lý Nguyệt Nga. Có điều, bằng hữu đáng để Tần Chung thật lòng kết giao không được mấy người, Vương Bác Quân là một trong số đó, nhìn Vương Bác Quân như vậy, trong lòng Tần Chung không mấy dễ chịu.
Vương Bác Quân gật đầu: "Ta hiểu!" Hình như Vương Bác Quân đã hạ quyết định gì đó, thời điểm y nâng chung rượu uống cạn, lực tay có hơi mạnh một chút.
Tần Chung lại rót đầy ly cho Vương Bác Quân, chỉ im lặng nhìn Vương Bác Quân uống cạn, không nói lời nào.
Mãi đến khi trời gần tối, gã gia đinh đi theo Vương Bác Quân mới dìu y lên xe ngựa trở về. Tần Chung về phòng, đón lấy Tử Khuê từ tay Lý Ỷ La. Lý Ỷ La hỏi: "Ta thấy hình như Vương Bác Quân có tâm sự nặng nề thì phải?"
Tần Chung nhéo gương mặt nhỏ của con trai: "Bác Quân chỉ có chút chuyện chưa nghĩ thông thôi, đợi nghĩ thông rồi tự nhiên sẽ không có chuyện gì nữa."
Lý Ỷ La nhún nhún vai, không hỏi nữa.
Từ sau khi xây Trạng Nguyên phường và đãi tiệc rượu xong, Tần Chung tương đối nhàn hạ. Hiện tại đã là tháng tám, tháng tám vào thu là mùa thu hoạch.
Tuy ruộng vườn Tần gia không nhiều, bây giờ cũng không còn sống nhờ vào ruộng vườn nữa, nhưng nhìn lương thực được mùa, tâm tình mọi người đều rất vui vẻ.
Trừ niềm vui được mùa, Tần gia còn nghênh đón một chuyện vui khác, đó là... Tần Phương có thai.
Ngày hôm đó, sau khi cất hết lương thực thu hoạch vào kho, Tần Phương và Triệu Thiên Tứ về thăm nhà. Đang ăn cơm, Tần Phương đột nhiên che miệng nôn khan, Triệu Thiên Tứ lập tức hoảng hốt, vội vuốt lưng cho Tần Phương, miệng không ngừng hỏi Tần Phương làm sao vậy.
Tần Phương lắc đầu: "Không biết nữa, mấy ngày nay, lúc ăn cơm thiếp thường xuyên cảm thấy buồn nôn, nhưng hôm nay lại đặc biệt nặng hơn."
Mã Đại Ni a lên: "Tiểu muội, chắc không phải muội có thai rồi chứ? Muội và muội phu thành thân đã lâu, cũng nên có con rồi."
Tần Phương và Triệu Thiên Tứ nghe xong, cả hai cùng mừng rỡ: "Thật không?"
Tần mẫu vui vẻ nói: "Thật hay không thì cứ mời đại phu tới bắt mạch là biết thôi." Nhưng nhìn dáng vẻ này của Tần Phương thì tám phần là có rồi. Trước đó Tần mẫu vẫn luôn lo lắng Tần Phương gả vào nhà người ta lâu vậy rồi mà bụng vẫn không có động tĩnh gì cả, hiện tại, nếu Tần Phương thật sự có thai thì tốt quá.
Tần mẫu sai Tần Diệu lên huyện mời đại phu. Đại phu tới bắt mạch, quả nhiên đã mang thai.
Triệu Thiên Tứ và Tần Phương cũng rất kích động, suy cho cùng hai người họ cũng không giống Tần Chung và Lý Ỷ La, thành thân lâu như vậy mà Tần Phương vẫn chưa mang thai nên có chút lo lắng, đại tẩu Tần Phương dạo gần đây vẫn thường lời ra lời vào bên tai mẹ chồng Tần Phương.
"Tiểu muội, đã mang thai rồi thì phải chú ý thân thể, không thể quá vất vả, chuyện thêu thùa cứ gác qua một bên đi!" Lý Ỷ La vỗ vai Tần Phương.
Tần Phương vội gật đầu: "Dạ, tam tẩu, muội biết rồi! Thật ra trước đó tướng công đã không đồng ý cho muội thêu nữa rồi, chàng nói sợ mắt muội không tốt!"
Lý Ỷ La liếc nhìn Triệu Thiên Tứ, Triệu Thiên Tứ mắc cỡ gãi gãi đầu: "Đệ cảm thấy Phương Nhi cứ thêu thùa cả ngày như vậy quá vất vả. Đệ mà nam nhân, là trụ cột gia đình, chuyện kiếm tiền nuôi gia đình đương nhiên phải do đệ đảm đương."
Lý Ỷ La không đồng ý cách nói này của Triệu Thiên Tứ, nhưng nàng nghe ra được là do Triệu Thiên Tứ xót Tần Phương, nên cười nói: "Vậy thì tốt! Xem ra tiểu muội gả cho đệ đúng là không gả lầm người."
Triệu Thiên Tứ nắm tay Tần Phương, ngượng ngùng cười cười với Lý Ỷ La: "Tam tẩu đừng khen đệ như vậy."
Tần Phương nhìn dáng vẻ mắc cỡ ngượng ngùng của Triệu Thiên Tứ mà bật cười.
"Phương Nhi, Thiên Tứ, hai đứa còn trẻ, những lúc cần chú ý sức khỏe thì phải cẩn thận chú ý, không thể quá vất vả. Tam tẩu các con nói đúng, việc thêu thùa tạm thời cứ gác lại, lo dưỡng thân thể cho tốt." Tần mẫu sợ hai người còn trẻ không biết phân nặng nhẹ, vội dặn dò ân cần.
Triệu Thiên Tứ vội vàng gật đầu: "Nhạc mẫu, Thiên Tứ biết rồi ạ! Con nhất định sẽ chăm sóc Phương Nhi thật tốt!"
Tần mẫu nói: "Mẹ biết con là người làm việc cẩn thận, có con chăm sóc Phương Nhi, mẹ cũng yên tâm."
Nói thì nói vậy, Triệu Thiên Tứ có cẩn thận mấy thì cũng là một nam nhân, rất nhiều chuyện nhỏ không thể để ý hết được. Đáng tiếc, quan hệ giữa Tần Phương và mẹ chồng lại không được tốt, không thể trông cậy việc Hoàng Quế Hoa chăm sóc Tần Phương. Tần mẫu càng nghĩ càng không yên tâm.
Vì thế, sau khi Tần Phương ra về, cứ cách mấy ngày Tần mẫu lại sang thăm Tần Phương. Hôm nay Tần mẫu đi thăm Tần Phương xong thì về nhà với sắc mặt giận dữ. Lý Ỷ La vội bước tới hỏi bà: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
Tần mẫu uống ngụm trà, lúc này mới kể: "Còn không phải tại người đại tẩu kia của Phương Nhi à? Tên là Vương Ngọc Hương thì phải! Hôm nay, lúc mẹ đến, đúng lúc bắt gặp cô ta mỉa mai xóc xiểm Phương Nhi, nói là cái thai của Phương Nhi sợ là con gái, còn nói gì mà nhìn dáng dấp Phương Nhi là biết không thể sinh được con trai, chọc cho Phương Nhi tức đến đau bụng, Thiên Tứ lại không ở nhà, nếu không phải mẹ đến đúng lúc, mắng cô ta một trận, thì không biết Phương Nhi còn bị chọc tức đến cỡ nào nữa."
Lý Ỷ La cau mày: "Sao cô ta lại rỗi hơi như vậy? Miệng cũng thối thật! Tiểu muội mới mang thai lần đầu, dù có sinh con gái cũng có làm sao? Trước khai hoa, sau kết trái, tốt biết mấy!" Tuy Lý Ỷ La không quan niệm trọng nam khinh nữ, nhưng thời đại này, nhà nhà đều muốn có con trai để nối dõi tông đường, đương nhiên nàng sẽ không làm chuyện khác người, nói cái gì mà nam nữ bình đẳng, con trai con gái đều như nhau.
"Mẹ cũng nghĩ như con. Nhưng đại tẩu Phương Nhi đúng là không ra gì, cứ thích nói những lời làm người ta khó chịu. Bình thường thì không nói làm gì, nhưng bây giờ Phương Nhi đang mang thai, làm sao chịu được cơn giận này? Nhà bên đó cũng phân gia rồi, Phương Nhi mang thai không có người lớn chăm sóc đã rất khổ, Thiên Tứ lại vừa đi thuyền về, không thể không mang hàng hóa ra ngoài bán." Tần mẫu càng nói càng thấy lo lắng không yên.
Lý Ỷ La: "Chuyện này vốn không có liên quan gì đến việc phân gia hay không phân gia, mà là do mẹ chồng tiểu muội quá không hiểu đạo lý. Đổi lại là mẹ, dù không chăm sóc thì cũng không nên để con dâu lớn nói này nói nọ ngay thời điểm con dâu thứ mình mang thai mới đúng."
Tần mẫu cười khẩy: "Bà già kia nghĩ gì, mẹ đều nhìn thấu cả. Còn không phải là vì không cam tâm chuyện Thiên Tứ và Phương Nhi phân gia lúc trước, nên bây giờ mới nhắm mắt làm ngơ chuyện này."
Lý Ỷ La thở dài. Con người Triệu Thiên Tứ không tệ, đáng tiếc lại có hàng thứ phẩm đi kèm.
"Không được! Mẹ không yên tâm để Phương Nhi ở nhà một mình, mẹ phải sang đó chăm sóc nó. Mẹ muốn xem thử, có mẹ ở đó, kẻ nào dám tới trước mặt Phương Nhi lắm mồm?" Tần mẫu suy nghĩ một lúc rồi hạ quyết định.
"Mẹ, mẹ định đi một mình à? Hay là để Tôn mẫu đi cùng mẹ! Bà ấy làm việc cẩn thận tỉ mỉ, rất thích hợp chăm sóc tiểu muội." Lý Ỷ La vội nói.
"Không cần đâu! Trong nhà Phương Nhi cũng không có mấy việc, mẹ đi một mình là được rồi! Vả lại, khi mẹ sang chỗ Phương Nhi, trong nhà còn có nhiều việc cần đến mấy người Tôn mẫu. Dù sao khoảng cách hai nhà cũng không xa, sáng mẹ qua đó, đến chiều Thiên Tứ về thì mẹ về nhà."
Tần mẫu vốn là người quyết đoán, một khi bà đã quyết định thì nhất quyết sẽ làm theo. Lý Ỷ La gật đầu đồng ý: "Vậy cũng được! Để con bảo tướng công bao một chiếc xe bò trong thôn, sớm chiều đưa đón mẹ, như vậy mẹ đỡ phải vất vả đi đi về về."
Tần mẫu vỗ vỗ mu bàn tay Lý Ỷ La: "Được! Chuyện này nghe theo con!"
Chuyện được quyết định như vậy, may mà khoảng thời gian này trong nhà không có chuyện gì cần đến Tần mẫu.
Buổi tối về phòng, Lý Ỷ La nhìn hai đứa con gái, khẽ khều khều chóp mũi hai đứa: "Mẹ hy vọng sau này các con trưởng thành có thể lợi hại một chút! Không thể đi bắt nạt ức hiếp người khác, nhưng cũng không được để bản thân chịu thiệt thòi."