Trong chậu than lóe lên ngọn lửa màu xanh biếc, quần áo Tư Diệc Nhiên đột nhiên đứng thẳng lên, ống tay áo chậm rãi nâng lên...
Bầu trời bên ngoài không biết từ lúc nào đã bị mây đen bao phủ, một cơn gió thoảng qua, bà Tô không khỏi ôm lấy hai cánh tay.
Cảnh tượng này, thật quỷ dị!
Chỉ có Tô Bảo trên mặt mang theo ý cười, phất phất tay với chiếc áo sơ mi nhỏ, nhỏ giọng nói: "Mau trở về đi!"
Chiếc áo sơ mi nhỏ trong chậu than bỗng rơi xuống, rơi vào ngọn lửa và cháy rụi.
Tư Diệc Nhiên, người đang nằm trên mặt đất, ngón tay khẽ giật giật.
Kỷ Trường hừ một tiếng, vội vàng lấy ra cuốn sổ, dùng đầu to lật xem.
Hắn không nhìn lầm nha, âm hương trên đỉnh đầu đích thật là đếm ngược chờ tử vong, sao người lại trở về??
Mọi người đều nín thở, nhìn chằm chằm vào Tư Diệc Nhiên.
Nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy Tư Diệc Nhiên tỉnh lại, Ôn Như Vân ngã quỵ trên mặt đất, không tiếng động rơi lệ.
Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, cười lạnh nói: "Nhìn xem? Tôi thật sự cạn lời rồi. Một đứa trẻ mà các người cũng tin, thật phí thời gian! Nếu như vừa rồi cứ để cho sư phụ ta tiếp tục, không biết chừng người bây giờ đã tỉnh lại rồi đó!”
Vân đại sư nghiêm mặt mắng: "Trường Phong! Không được nhiều lời!"
Nghe Trường Phong nói xong, Tư lão phu nhân ngoài cửa rốt cuộc nhịn không được xông vào, lớn tiếng khóc rống:
"Đều là các người! các người không nghe tôi nói! Mấy người giết chết cháu trai của tôi rồi!"
Vừa nói, bà vừa chộp lấy cái nạng ném về phía Tô Bảo: "Mày đền mạng cháu tao! Mày giết cháu tao! Tao muốn mày phải chôn cùng cháu tao!"
Tô Bảo theo bản năng giơ chân lên, đá cái nạng một cái, cái nạng kia liền ‘rầm’ một tiếng đập trúng đầu Tư lão thái thái...
Sắc mặt Tô Nhất Trần âm trầm, đang định kêu vệ sĩ ném Tư lão phu nhân ra ngoài!
Tư Dã lớn tiếng gắt lên, "Câm miệng!"
Tư lão phu nhân nhất thời sửng sốt, lại khóc lớn: "Sao anh dám quát tôi! Đời tôi thật khổ! Cháu tôi mất rồi, còn đứa con trai giờ cũng không có hiếu..."
Vân đại sư đứng sang một bên, lắng nghe tiếng ồn ào này, từ tận đáy lòng rất hài lòng!
Nên như vậy, ai bảo bọn họ không tin hắn?
Thật là một trò cười, một đứa nhóc làm sao có thể cứu người mà chính hắn còn không cứu được!
Nếu Tô Bảo thực sự cứu được Tư Diệc Nhiên, truyền ra mặt mũi hắn còn biết để đi đâu!
Tư lão phu nhân từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, run rẩy bò về phía Tư Diệc Nhiên: "Cháu trai, cháu ngoan của ta! Con tỉnh rồi! Quả nhiên là cháu trai của ta, phúc lớn mạng lớn..."
Người nhà họ Tô ở một bên cười khẩy.
Nếu cứu không được, thì là do Tô Bảo.
Nếu cứu được, thì là do tôn tử của bà ta phúc lớn mạng lớn!
Tô Nhất Trần lạnh mặt nói: "Chú Nhiếp, tiễn khách!"
Tư Dã liếc Tư lão thái thái một cái, nói với Tô Nhất Trần, "Tôi xin lỗi, sau khi tôi trở về tôi sẽ xử lý tốt việc nhà.”
Anh không nói thêm gì nhiều, bởi vì anh biết nói nhiều cũng vô ích.
Tô gia thực sự tức giận.
Vì lý do công việc, Tư Dã quanh năm ở tiền tuyến, ít khi để tâm đến chuyện gia đình.
Cũng không biết rằng mẹ mình sẽ là một người bừa bộn như vậy, trong lúc nhất thời lại nghĩ đến Ôn Như Vân đối với mình lạnh nhạt, đáy lòng phức tạp.
“Ngày khác tôi sẽ tới cửa cảm tạ!” Tư Dã ngắn gọn nói, sau đó nhìn về phía Tô Bảo.
Ánh mắt không khỏi nhu hòa, giơ tay vuốt vuốt đầu Tô Bảo.
“Sau này nếu Tô Bảo cần giúp đỡ gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm đến chú.” Tư Dã dừng một chút: “Bất kể là chuyện gì!”
Ôn Như Vân cũng lau nước mắt nói: "Tô Bảo, cám ơn con. . ."
Tiểu gia hoả cũng không biết mình đã làm bao nhiêu và nhận được bao nhiêu từ nhà họ Tư.
Bé chỉ cảm thấy vui vẻ, xua tay nói: "Không có gì! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp!"
Cục sữa nhỏ có thể không hiểu câu này có nghĩa là gì, nhưng khuôn mặt lại ra vẻ nghiêm túc nói.
Vừa thành khẩn vừa đáng yêu!
Tất cả mọi người không khỏi nở nụ cười, ngay cả Tô Nhất Trần vẻ mặt vốn nghiêm nghị cũng không khỏi dịu đi.
Tư Dã mang theo một nhà già trẻ rời đi.
Vân đại sư bị hung hăng tát vào mặt, chỉ cảm thấy mất mặt đến cực điểm, vì vậy từ đầu đến cuối cũng không dám hé răng một tiếng.
Thấy Tư gia muốn rời đi, tự nhiên cũng đi theo.
Tô Bảo đột nhiên há hốc mồm: "Vừa rồi Tô Bảo tựa hồ nghe được có người nói muốn ăn mười cân phân a..."
Trường Phong vẻ mặt quẫn bách, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống!
Vân đại sư sắc mặt đen như đáy nồi, nhìn chằm chằm Tô Bảo, mang theo vẻ mặt trưởng lão quở trách: "Ngươi tuổi còn trẻ như vậy không biết lý sự, thật sự cho rằng mình cứu Tư tiểu thiếu gia sao? Lão đạo khuyên ngươi tích trữ khẩu đức nhiều hơn!!"
Nói xong, hừ một tiếng, vung cây phật trần, thập phần không vui rời đi.
Tô Bảo trên mặt tràn vẻ hao tổn sức lực, đáy mắt lộ ra nghi hoặc.
Bé thật sự đã cứu anh trai nhỏ mà!
Nếu không, còn có thể là bọn họ cứu sao?
Tô Bảo cuối cùng cũng biết tại sao chú cảnh sát lại muốn bắt họ.
Bầu trời bên ngoài dần dần khôi phục lại ánh nắng, cảm giác lạnh lẽo trong phòng khách cũng biến mất.
Tô Nhất Trần nhìn Tô Bảo với vẻ mặt phức tạp ...
**
Tư Diệc Nhiên vẫn còn rất yếu, Tư Dã một tay ôm anh, đặt anh vào trong xe.
Tư lão phu nhân vội vàng đẩy Ôn Như Vân ra, muốn đi theo.
Lại không ngờ, Tư Dã chống một tay lên cửa xe, lạnh lùng nhìn bà.
"Con thấy thân thể mẹ khỏe lắm. Ngày mai liền thu thập một chút, về quê đi!"
Bà cụ sửng sốt.
Tư Dã vòng tay qua eo Ôn Như Vân, đưa cô vào trong xe rồi đóng sầm cửa lại.
Chiếc xe lao vút đi, chỉ còn lại bà cụ Tư đang ngơ ngác nhìn.
"Tôi đây là tạo nghiệt gì a..." Tư lão phu nhân tức giận.
Nhìn thấy Vân đại sư đứng ở phía sau, lại vội vàng nói: "Ồ... đã để đại sư chê cười rồi!"
Vân đại sư nhàn nhạt nói: "Không có việc gì."
Tư lão phu nhân nói: "Đại sư, mời lên xe..."
Vân đại sư nói: "Không cần."
Dứt lời, tự mình bước ra ngoài.
Trường Phong nhìn Tư lão phu nhân, lớn tiếng nói: "Lão phu nhân, Tư gia các người lần này làm việc thật là không còn gì để nói!"
"Bà cho rằng Tô gia tiểu nha đầu kia thật sự có bản lĩnh cứu Tư công tử sao?"