Món mà Hàn Tú thích ăn nhất chính là cá philê dầu cay cùng với bắp cải xào.
Cô từ phòng bếp bước ra cầm một chén bới đầy cơm liền ăn quá đói bụng nên cô lật đật ăn, mới nuốt có hai muỗng cơm thì thiếu chút nữa mắc nghẹn. Cô phải uống liền hai ngụm nước, lúc này mới bình thường.
Ánh mắt trong lúc lơ đãng, liếc nhìn thấy Tiểu Thất vẫn còn tĩnh tọa ở bên cạnh cửa sổ, từ góc độ của cô nhìn sang thì nhìn thấy khuôn mặt nghiêng góc cạnh của hắn, lông mi dài và dày, môi mỏng đang mím chặt, toát ra một loại khí chất cao ngạo tạo cảm giác cách xa người ngàn dặm.
Không biết là cô bị ảo giác hay là hoa mắt nữa. Cô đột nhiên nhớ lại mới vừa rồi lúc cô gọi tên của hắn, thì hắn vẫn cứ nhìn ra bên ngoài cửa sổ trong ánh mắt tràn ngập bi thương cùng trống trải. Cẩn thận suy nghĩ một chút thì cô thấy hắn rất không thích hợp, trên người hắn lúc nào cũng tản mát ra một loại... hơi thở thờ ơ lạnh nhạt, khiến cho người khác không hiểu sao mà sinh ra cảm giác đau lòng, tuyệt đối là không giống với cái tên đàn ông đê tiện Đường Trạch Tề mà cô từng biết.
Đau lòng? Hàn Tú bị ý nghĩ này của mình hù dọa, tự mắng chửi bản thân rồi tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Nhìn thấy Tiểu Thất cứ một bộ dạng lạnh lùng "Người lạ chớ tới gần" như vậy nên cô không dám tùy ý nói chuyện với hắn, nhưng mà nghĩ tới chuyện lỡ như hắn vì cô không kêu hắn ăn cơm mà bệnh cũ tái phát, nổi điên lên rồi dùng cô để xả giận thì phải làm sao?
Cô cắn cắn môi, đặt chiếc đũa trong tay xuống, cúi đầu kêu hắn: "Đường Trạch Tề!"
Cô lại kêu thêm một tiếng nữa, quả nhiên hắn vẫn giống với lúc nãy không có một chút phản ứng nào.
Cô bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, đầu tiên là từ nhỏ cho đến lớn cô cũng chưa từng nghe hai người Đỗ lão sư nói qua chuyện Đường Trạch Tề có anh em, chứ nói chi là anh em sinh đôi. Kế nữa là trên thế giới này căn bản là không có người nào lại có dáng dấp giống nhau y như đúc và cô cũng không tin là có người lại nhàm chán như vậy, chọn khuôn mặt của người nào không chọn lại chọn ngay khuôn mặt của Đường Trạch Tề mà phẫu thuật thẩm mỹ.
Cô nghĩ tới nghĩ lui chuyện duy nhất có thể nghĩ ra chính là Đường Trạch Tề bị thương ảnh hưởng đến đầu óc, nên đầu óc mới phản ứng chậm chạp và ngu ngốc như vậy. Rốt cuộc thì người này đã xảy ra chuyện gì, làm sao lại giống như là thay đổi thành một người khác vậy?
Bất quá, Đường Trạch Tề cứ an tĩnh và không thích nói chuyện như vậy cũng rất tốt cô có thể chấp nhận được.
Chờ cơm nước xong xuôi thì cô nhất định phải gọi điện thoại hỏi thăm thử rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Ai, lòng dạ của phụ nữ vĩnh viễn đều làm bằng đậu hủ, có tâm địa sắt đá đi nữa thì cũng không cứng rắn tới đâu. Thấy Tiểu Thất cứ ngồi ngây ngốc ở bên cửa sổ, một bộ dạng dê con lạc đường ngơ ngác, cô bỗng nhiên có chút mềm lòng.
Quả nhiên, là chơi cùng với Bùi Sam Sam lâu ngày cũng bị nhiễm tính Thánh mẫu.
Quên đi, quên đi, chuyện quan trọng trước mắt chính là ăn cơm. Nếu như để người đàn ông này đói bụng đến nóng nảy thì không chừng đêm hôm khuya khoắt hắn sẽ chạy tới gặm thịt của cô, nên thôi hiện tại cô tình nguyện trở thành Thánh mẫu.
Lần này, cô một mực hướng về phía Tiểu Thất đang ngồi thưởng thức cảnh đêm, dùng hết hơi liều mạng hét lên: "Đường ——Trạch ——Tề ——"
Ngay lập tức người ngồi ở bên cạnh cửa sổ có phản ứng.
Tiểu Thất nhíu mi tâm lại, xoay mặt nhìn về phía Hàn Tú, hai tròng mắt tối tăm tràn ngập sự không thích tiếng ồn như vậy, nhưng chỉ mấy giây sau liền thay vào đó là sự nghi ngờ.
Hàn Tú dùng chiếc đũa gõ lên cái chén, phảng phất như là đang kêu chó nói: "Ừm? Anh có muốn ăn cơm không? Đây là món cá trần nước sôi cùng với rau cải trộn mà tôi rất thích ăn."
Sau đó đứng dậy, tốt bụng đi vào phòng bếp đem ra một bộ bát đũa, rồi giúp hắn bới một chén cơm, đặt lên bàn nói: "Ừ, nếu không đủ, thì anh cứ bới thêm cơm ở trong nồi."
Cô ngồi xuống tiếp tục ăn cá philê dầu cay của cô.
Tiểu Thất chậm rãi đứng dậy, đi về phía bàn ăn, ánh mắt khẽ đảo qua món cá philê dầu cay đầy dầu và tiêu ớt đỏ rực, sau đó chuyển sang món bắp cải xào cũng có rất nhiều hạt tiêu và ớt, cuối cùng dừng lại ở một cái chén màu sắc không tính là tốt lắm, rồi lại nhìn qua nồi cơm nửa sống nửa chín.
(Món bắp cải xào này ở bên TQ người ta bỏ rất là nhiều tiêu và ớt rồi có thịt nữa chứ không phải xào giống như bên mình. Nói chung là 2 món cá với bắp cải này đều là những món ăn cay nhiều dầu)
Không lâu sau môi mỏng của hắn khẽ mở, thanh âm rõ ràng là hết sức ôn thuần lại lạnh nhạt đến dị thường: "Ăn đồ ăn quá nhiều dầu, sẽ làm mất cân bằng a-xít béo trong cơ thể, tạo nên thiếu hụt nghiêm trọng thành phần ω-3 a-xít béo trong cơ thể, dầu ăn tích tụ trong cơ thể, dẫn đến bép phì, huyết áp tăng cao, lượng mỡ trong máu tăng cao, gây nguy cớ mắc bệnh tiểu đường, bệnh động mạch vành, tắc nghẽn mạch máu não cùng với các loại bệnh mãn tính khác."
"Phốc ——" Trong miệng Hàn Tú đang nhai một miếng cá đều phun hết ra ngoài, sau đó thì cứ ho mãnh liệt không ngừng: "Khụ...khụ…khụ…"
Khi nào thì hắn lại rành những thứ này như vậy? Rõ ràng ngành học của hắn là chuyên về cơ giới, thế nào lại còn chuyên về dinh dưỡng. Dù gì thì trước kia hắn cũng rất hay ăn những món này, hiện tại lại nói với cô cái gì mà thiếu hụt a-xít béo, bất quá cũng chỉ đi Mĩ có bốn năm thôi có cần thiết phải thay đổi bản thân mình chạy theo tầng lớp của xã hội, kĩ tính như vậy không?
Cô kinh hãi ngẩng đầu lên hai mắt nhìn về phía hắn, hắn xoay người bước vào phòng bếp, vặn vòi nước uống ra, lấy tay hứng nước rồi đổ vào miệng uống.
Cô che miệng ho khan một lúc lâu, ánh mắt kinh ngạc vẫn khóa chặt bóng dáng của hắn.
Hắn...... Coi trọng việc không thể ăn nhiều dầu, vậy mà lại không biết uống nước lạnh rất không tốt đối với dạ dày sao......
Hàn Tú một mặt nhìn hắn, một mặt hoảng sợ bới cơm, đợi cơm nước xong, chuyện đầu tiên cô phải làm là đi gọi điện thoại để xác nhận, đến tột cùng là Đường Trạch Tề này đã xảy ra chuyện gì. Người này nhìn thấy thế nào cũng thấy tinh thần của hắn giống như có chút không bình thường, nếu như hắn thật sự bị bệnh tâm thần, vậy thì cô nhất định sẽ lập tức đưa hắn đến "Một địa phương" trị liệu. Nếu như đã ở nhà của cô lại còn tiêu tiền của cô thì cô không muốn làm Thánh mẫu nữa.
Tiểu Thất uống nước xong, từ trong phòng bếp đi ra.
Lúc này Hàn Tú mới chú ý tới trên người hắn vẫn là mặc cái quần lót dính máu kia, trong lòng một hồi buồn nôn, khẩu vị gì cũng mất hết. Cô không cần nghĩ ngợi, trực tiếp chỉ vào chiếc quần lót dính máu trên người hắn nói: "Đợi...... Đợi tôi đi siêu thị mua quần áo cho anh, anh không thể cứ mặc mát mẻ như thế này ở nhà của tôi được, thật khó chịu mà."
Tiểu Thất ngớ ngẩn, cúi đầu nhìn trên người mình chỉ mặc một chiếc quần lót, không chỉ đã dơ bẩn mà còn dính đầy vết máu.
"Ừm." Âm điệu đơn giản từ mũi hắn hừ nhẹ ra, không có quá nhiều tâm tình. hai tròng mắt đen nhánh trong suốt như băng.
Hàn Tú liếc hắn một cái, thu dọn bát đũa, cầm ví tiền, chuẩn bị ra cửa, tay mới vừa chạm vào tay nắm cửa, đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, sợ hết hồn hết vía.
Cô quay lại, hướng về phía người đàn ông thích ngồi ở phía trước cửa sổ mà ngây ngốc, ấp a ấp úng hỏi: "Này, Đường Trạch Tề, anh rất là kỳ quái nha. Tại sao lần đầu tiên tôi muốn gọi điện thoại, anh liền dùng đao phóng tôi, còn hiện tại tôi muốn đi ra ngoài mua quần áo cho anh thì anh lại yên tâm như vậy? Chẳng lẽ anh không sợ tôi đi ra ngoài rồi gọi điện thoại báo cảnh sát, hoặc là gọi kẻ thù của anh tới chém anh sao?"
Tiểu Thất chuyển con mắt nhìn về phía cô, trong ánh mắt không có nhiệt độ lộ ra mấy phần kinh ngạc, mấy phần mê ly, mấy giây sau, hắn trịnh trọng nói: "Tôi tin tưởng cô."
"......"
Không cần lý do, không có nguyên nhân.
Tôi tin tưởng cô.
Chẳng qua chỉ là bốn chữ ngắn gọn lại giống như một loại ma chú, khiến cho Hàn Tú cả nửa ngày cũng không thể nhả ra một chữ, trong đầu loạn thành một mớ.
Cô đứng thẳng vai, bước nhanh ra khỏi cửa, như phảng phất sau lưng có oan hồn đang đuổi theo cô.
Dọc theo đường đi, cô do dự có nên báo cảnh sát không, nhưng là vừa nghĩ tới Đỗ lão sư, cô lại từ bỏ ý định này. Cô không ngừng tự mình giải thích, thật ra thì bốn chữ này chính là uy hiếp trắng trợn, nếu như cô không nghe theo lời của hắn thì nhất định cô sẽ trả một cái giá thật lớn. Cho nên, hiện tại là cô bị Thánh mẫu nhập thân nên mới cảm thấy hắn đáng thương, nổi lòng từ bi có câu nói ‘cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp’ vậy nên cô mới đi mua quần lót cho hắn. Trước tiên cô cứ ghi nhớ rõ ràng món nợ của hắn chờ tới khi liên lạc được với Đỗ lão sư thì sẽ từ từ tính sổ với hắn sau.
Đến siêu thị, Hàn Tú trực tiếp chạy tới khu bán đồ nam. Tay cô lướt qua từng dãy áo T-shirt trên giá cùng với quần, không ngừng lật xem nhãn hiệu và giá tiền.
Cái gì! Đây chính là muốn cướp tiền của người khác.
Áo T-shirt hết sức bình thường lại tới bảy mươi chín đồng, quần đùi tám mươi chín đồng, tốt một chút thì sẽ là một trăm năm mươi đồng không sai biệt lắm, cộng thêm quần lót nữa thì cô sẽ phải bỏ ra hơn một trăm đồng. Có lầm hay không? Lúc nào thì loại hàng đại lục này ở siêu thị lại bán mắc như vậy?
Đột nhiên, ánh mắt chợt lóe liếc thấy cách không xa bên cạnh xe hoa, mấy vị bác gái đại thẩm đang rao bán quần soóc bãi biển màu sắc rực rỡ. Cô liếc nhìn một cái liền thấy rất bắt mắt, T-shirt tốn hai mươi đồng một cái, quần đùi mười đống một cái, lập tức bỏ đồ "Hàng tốt giá cao" ở trong tay xuống, chạy thẳng qua bên kia.
Cô ở trong đống quần áo moi ra được một cái áo T-shirt màu xanh cùng một cái quần soóc bãi biển cũng màu xanh. Xanh xanh xanh, toàn thân xanh, tốt nhất là cùng phối với một cái nón xanh thì sẽ tốt hơn nữa, màu xanh là màu thích hợp nhất với hắn, hắn cũng nên trải qua cái loại tư vị bị người cho đội nón xanh thì mới có thể hiểu được nỗi thống khổ của đối phương.
Lại giúp hắn mua đồ dùng vệ sinh cá nhân sẵn tiện mua luôn đồ ăn vặt cho mình xong xuôi cô mới xách theo túi lớn túi nhỏ đi về nhà.
Về đến nhà, Hàn Tú nhìn thấy Tiểu Thất rốt cục đã chịu đổi vị trí, cả người vô lực nằm trên ghế sôpha, đứng từ xa quan sát dáng vẻ khi ngủ của hắn, mi tâm nhíu chặt, trên khuôn mặt phiếm hồng khác thường.
Cô đi tới, nhẹ kêu một tiếng "Uy", hắn chậm rãi mở mắt ra, trong tròng mắt xinh đẹp mất đi tia sáng chỉ có một mảnh mê ly.
"Quần áo tôi mua về rồi." Cô vừa nói, vừa ném túi quần áo tới.
Tiếp được quần áo, tinh thần của Tiểu Thất cũng thanh tỉnh được đôi chút, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Mò mẫm một lúc lâu sau hắn mới thay xong quần lót bước ra ngoài, chỉ thấy chân mày của hắn nhíu chặt hơn, trả lại áo T-shirt cùng với quần đùi cho Hàn Tú.
Người bình thường đều biết tắm xong phải mặc quần áo rồi mới đi ra ngoài, chỉ trừ phi là người một nhà hoặc là người yêu có quan hệ thân mật, mới có thể chỉ mặc một cái quần lót mà đi loạn khắp nơi. Còn hắn chẳng khác nào là nói đi vào như thế nào thì đi ra như thế đó chứ còn gọi là tắm gì nữa.
Tuy lúc đầu hắn cũng chỉ mặc mỗi chiếc quần lót thôi nhưng là nó có dính máu nên cũng chẳng sao cả, bởi vì sẽ không làm cho người khác nhìn thấy mà suy nghĩ lung tung.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại cứ thích mặc như thế này, đây chỉ là quần lót Hàn Tú tùy tiện mua ở khu đồ lót nam, ngay cả hình dạng cũng chưa nhìn, hóa ra lại là quần lưng ngắn. Như có như không bao quanh phần thân dưới của hắn, cái gì gọi là trước "Lồi" sau “vểnh” càng làm cho vật tượng trưng nam tính lộ ra rõ ràng hơn.
Nếu như nói chưa từng thấy đàn ông khỏa thân thì đây tuyệt đối là giả bộ. Cứ coi như là chưa từng nhìn thấy qua người chân thật, nhưng mà ít nhất cô cũng đã nhìn thấy trên phim xxx rất nhiều đàn ông khỏa thân từ da trắng đến da đen rồi từ người châu Á đến châu Âu, cái gì cần có đều có.
Nhưng mà bây giờ khi nhìn thấy mối tình đầu của cô người mà một canh giờ trước thiếu chút nữa đã giết chết cô bày ra dáng vẻ khêu gợi phóng túng, chỉ làm cho cô cảm thấy sởn gai óc.
Cô nhanh chóng quay lưng lại, xấu hổ và giận dữ kêu lên: "Đường Trạch Tề, anh cái tên biến thái này. Không phải là tôi đã mua cho anh áo T-shirt và quần rồi sao, tại sao anh lại không mặc? Có phải là anh lại đang suy nghĩ chuyện không đứng đắn gì ở trong đầu đúng không?"
Chân mày Tiểu Thất nhíu sâu hơn, nhiệt độ trên cơ thể cứ nóng rần lên làm cho hắn rất khó chịu, phát ra một tiếng tương tự như thanh âm thở dài, mặt không thay đổi nói: "Hai thứ đồ này tạm thời tôi chưa cần dùng tới. Còn có, quần lót này sao lại ít vải như vậy?"
"Này, Đường Trạch Tề, tôi chứa chấp anh thì chứa chấp anh, nhưng không có nghĩa là anh có thể mặc quần lót đùa bỡn lưu manh ở trong nhà của tôi! Cái gì gọi là áo T-shirt cùng quần tạm thời chưa dùng tới? Có người nào lại chỉ mặc quần lót rồi chạy loạn khắp nơi không? Anh khi nào thì học được bày đặt giả bộ nghiêm chỉnh ngại quần lót ít vải rồi? Tôi cũng không phải là nhà sản xuất quần lót, quỷ mới biết là thế nào mắt bị mù lại tiện tay cầm một cái quần kiểu dáng như vậy. Anh nếu như muốn đùa bỡn lưu manh thì anh cút ra ngoài được rồi." Hàn Tú phẫn nộ quay đầu lại, hướng về phía hắn quát lên.
Đường Trạch Tề chau mày, hoang mang nhìn Hàn Tú, trong đầu đem hai chữ lưu manh cẩn thận tiêu hóa nghiền ngẫm, sau đó nghiêm trang trả lời cô: "Trước kia trừ thời điểm ở ngoài trời vận động và tản bộ mới mặc áo khoác còn nếu như ở trong phòng thì tôi đều mặc như thế này, mọi người ai cũng mặc như vậy, tôi thấy không có gì là không đúng."
Nghe lời Đường Trạch Tề nói..., khí huyết toàn thân của Hàn Tú lại bắt đầu sôi trào, nếu như bởi vì không chịu nổi mà phun ra máu thì nhất định máu tươi sẽ phun sáu thước.
Trước kia đều là mặc như thế này sao? Ở trong phòng chỉ mặc một cái quần lót, là vì để thuận tiện cởi ra khi muốn âu yếm cùng với những người phụ nữ kia. Lại còn ai cũng mặc như vậy nữa chứ? NP sao? Nam nhân đáng chết này, mới vừa rồi còn cảm thấy hắn đã thay đổi, trở thành người ngây thơ vô hại, thì ra vẫn là chó không đổi tính. Tại sao hắn lại chết cũng không đổi tính? Đến nước Mĩ, càng tệ hại hơn càng ngày càng tệ hại.
"Đường Trạch Tề, anh có sở thích bại lộ gì đó thì đó cũng là chuyện của anh. Còn đây là nhà tôi, không phải là nhà của anh. Tôi không phải là những oanh oanh yến yến kia của anh, thích xem anh không có việc gì cũng cứ khoe thân ra ngoài. Hiện tại tôi trịnh trọng nói rõ với anh, anh nếu như vẫn muốn mặc thành như vậy ở nhà tôi thì hiện tại tôi sẽ dùng chổi quét anh ra khỏi cửa!" Hàn Tú hoàn toàn quên mất tính nguy hiểm của Đường Trạch Tề, thanh âm rống thật to.
Đường Trạch Tề cau mày, mím chặc môi mỏng, cho đến khi Hàn Tú rống như sư tử Hà Đông lần thứ hai xong, mới lạnh lùng mở miệng: "Bảo đảm nói chuyện với nhau ở mức quy định từ 45~60 dB, mới vừa rồi thanh âm của cô đã đạt tới 90 dB, thuộc về tạp âm." Nói xong, hắn lấy lại áo T-shirt và quần soóc bãi biển, xoay người vào phòng tắm.
Lại còn nói tiếng của cô là tạp âm? Đang chửi xéo cô sao?
Hàn Tú đang muốn phát tác, ai ngờ hưởng ứng cô chỉ có tiếng đóng cửa phòng tắm.
Cùng với tạp âm 90 dB kia của cô đối lập rõ ràng.
Cô đứng ở bên trong phòng khách, phát điên muốn cắn người.
Vì sao hiện tại mỗi lần người này nói chuyện với cô, đều là một bộ dạng thoát tục như vậy đã đạt đến cảnh giới sống chết cũng không sợ hãi, thật thản nhiên lạnh nhạt?
"Đường Trạch Tề, anh thay xong quần áo thì ra đây ngay cho tôi, tôi sẽ ở trong phòng khách yên ổn đợi anh. Anh nếu như dám dở trò biến thái thì cẩn thận tôi ———" Đột nhiên cô nhớ tới sự khủng bố của Đường Trạch Tề, khí thế lập tức biến mất, cũng không còn biết nên nói gì tiếp theo.
"Cẩn thận cô như thế nào?" Cửa phòng tắm đột nhiên bị kéo ra, Tiểu Thất đã thay xong quần áo, thanh âm trầm thấp mà mơ hồ, nhiệt độ cơ thể cứ nóng rần lên làm cho đầu óc của hắn muốn mê mang, toàn thân rã rời. Cơ hồ chuyện mặc quần áo đã lấy hết khí lực của hắn.
Cô trợn to hai mắt, dõi theo bộ dạng hữu khí vô lực của hắn, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Vừa muốn mở miệng, thì ngay trước mắt xuất hiện một bóng đen ngay sau đó, cả người của hắn lại một lần nữa vô lực ngã đè lên người cô. Cô vẫn là bị đè ở phía dưới như cũ nhưng lần này thì thay đổi tư thế theo kiểu tiêu chuẩn "Nam trên nữ dưới" vô cùng ám muội.
Cô cảm giác được toàn bộ hơi thở trong lồng ngực đang bị đè ép thoát ra, vô cùng khó chịu khiến cô chau mày, xấu hổ nói: "Này, có phải là anh cố ý hay không? Lại muốn chiếm tiện nghi của tôi?"
Nhưng là chờ đợi một hồi lâu, hắn cũng không có phản ứng gì khác. Cảm giác nóng rực trên da dán chặt vào người cô, cô cảm thấy hình như có cái gì không đúng. Khuôn mặt của hắn vừa lúc đặt ngay cổ của cô, cô khó khăn rút ra một cách tay đang bị hắn đè ở bên dưới, đặt lên trán của hắn một mảnh nóng bỏng. Thì ra là hắn bị sốt đến mất đi tri giác.
Tự trong đáy lòng than thở một tiếng: suy! Có ai mà xui xẻo như cô không? Chỉ trong vòng có một ngày lại bị cùng một người đàn ông không chút báo trước ngã đè lên người tới hai lần.
Hắn thật sự rất nặng.
Cô cắn răng, không thể không vận dụng toàn lực đẩy hắn từ trên người ra, sau đó lại hao hết khí lực kéo hắn tới phòng khách, bây giờ cô không còn chút khí lực nào để có thể dời hắn lên ghế sôpha, không thể làm gì khác hơn là trải một tấm chiếu ở trên sàn nhà rồi để cho hắn nằm lên.
Cô sờ trán của hắn thấy nóng đến lợi hại. Cô cắn môi, hắn cứ như vậy liệu có chết hay không, dù sao thì trước đó hắn cũng đã bị thương rất nặng. Nhưng nếu như để hắn chết thì chẳng phải tất cả mọi chuyện cô đã làm đều là vô ích sao?
Cô cầm một cái khăn lông, vắt khô nước, đắp lên trán của hắn, sau đó lại gọi điện thoại cho phòng khám ở dưới lầu.