Trở lại ở lại khu dân cư, Diệp Hi lại bỗng nhiên thở dài, hắn không biết mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong đầu vẫn phảng phất thân ảnh cấm kỵ của mẫu thân.
"Ân? Là Lam a di."
Vốn còn đang tự trách, Diệp Hi chợt thấy từ bãi đậu xe phía xa hiện ra thân ảnh Lam Thục Nghi, xem ra nàng vừa mới trở lại, trên người vẫn mặc bộ váy ngắn khi nãy. Nhìn nàng bước đi, tà niệm của Diệp Hi lại bùng lên, hiện tại lão công của nàng không phải là đang ở Hân Hoa tửu điếm sao?
Như vậy, nàng tối nay không phải là chỉ có một mình...Diệp Hi không hiểu bị ma xui quỷ khiến thế nào mà đi theo phía sau cục trưởng phu nhân, đi theo nàng tới trước cửa căn biệt thự, mắt thấy bốn bề vắng lặng, Diệp Hi một bước xông ra, ôm thật chặt lấy cục trưởng phu nhân!
"A!"
Lam Thục Nghi bỗng nhiên căng thẳng, chỉ cảm thấy thân thể của mình bị hai cánh tay ôm lấy thật chặt, trong lòng nàng cả kinh, lập tức bật thốt lên: "Ngươi là ai! Mau buông tay!"
"Lam a di, là ta."
Diệp Hi đã ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, miệng lại tiến tới bên tai của nàng nhẹ nhàng mà thổi một ngụm nhiệt khí.
"Ưm."
Lam Thục Nghi cả người run lên nhưng biết là tiểu nam hài liền trầm xuống."Diệp Hi, ngươi muốn làm gì, mau buông tay!"
"Ực ực..."
Diệp Hi chỉ cảm thấy cổ họng của mình trở nên khô khốc! Trong ngực ôm một cục trưởng phu nhân thành thục, khí chất thuỳ mị nhục cảm để cho hắn cảm nhận được kích thích vô cùng hưng phấn!
"Lam a di, chớ lộn xộn."
Diệp Hi kéo thân thể của nàng ra khổi lồng ngực, đẩy nàng lên cánh cửa vào biệt thự "A di, người có phải hay không còn đang giận cháu? Hay là, ai di đang giận Lưu cục trưởng? Hận hắn ở bên ngoài nuôi gái?".
"Nói loạn!"
Lam Thục Nghi chớp mắt, trong lòng một trận chua xót, rõ ràng là bị Diệp Hi nói trúng tâm sự. Đúng vậy a, lão công của mình thật để cho mình quá thất vọng rồi. Tối ngày hôm qua, Lam Thục Nghi suy nghĩ thật lâu thật lâu, trong đầu cũng đã xuất hiện suy nghĩ muốn li dị rất nhiều rất nhiều lần.
"Ngươi còn nhỏ tuổi biến thái như vậy, nhìn thế nào cũng không phải là một người tốt!" Lam Thục Nghi bỗng nhiên ngưng giãy dụa, hai mắt không nhúc nhích mà nhìn tiểu nam hài, hờn dỗi nói. Nàng đương nhiên biết Diệp Hi nói như vậy không hề có ý tốt nào cả.
"Ai bảo Lam a di đẹp như vậy đâu!" Nhìn vưu vật trước mắt đang tức giận mà trở nên càng thêm quyến rũ mị hoặc, ánh mắt của Diệp Hi bắt đầu trở nên nóng rực.
Mà Lam Thục Nghi vốn đang đau xót, lại nhớ chuyện tối hôm qua mình bị tiểu nam hài này chà đạp, bị hắn tiến vào mật huyệt của mình, cảm giác chặt khín vẫn còn lưu lại hai chân, Lam Thục Nghi bỗng nhiên trở nên giận dữ,!
Nàng ôm cổ Diệp Hi, dùng thân thể của mình ma sát trên người hắn, một cái tay nhỏ thế nhưng theo hông của hắn trượt xuống trên đùi, cố gắng nắm lấy Thần Long!
"Không —— "
Diệp Hi vừa muốn lên tiếng ngăn cản, tuy nhiên hắn phát hiện mình đã bị cầm, hơn nữa còn bị nắm rắt chặt!
"Khanh khách, tiểu tử, ngươi sợ cái gì a, ta còn không có sợ chứ!"
Lam Thục Nghi lúc này gương mặt đỏ rực, bàn tay nhỏ bé run rẩy bắt được tiểu Diệp Hi. Cây gậy nóng bỏng tay, to lớn cứng cáp, quả thực để cho Lam Thục Nghi cảm thấy khiếp sợ và kinh ngạc! Diệp Hi lại chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi a! Hắn thế nhưng... Thật quá lớn?
"Đừng, đừng quá dùng sức a!"
Diệp Hi thân thể căng thẳng, không dám lộn xộn sợ nàng tức giận mà hủy luôn tương lai của mình, hai tay chỉ đành dùng sức mà ôm vòng eo nàng, nhưng hắn cảm giác tiểu đệ đệ cũng không đến nỗi bị nàng bẻ gẫy. Thậm chí hắn còn cảm giác vô cùng thư thái! Bị bàn tay mềm mại không xương cầm nắn, hắn cảm thấy một loại sảng khoái đang cuồn cuộn kéo tới!
"Ngươi nói, a di ta xinh đẹp không? Nếu không nói... "
Lam Thục Nghi hình như còn muốn đùa giỡn Diệp Hi, trên tay bỗng nhiên hơi dùng sức nắm chặt, nhất thời khiến Diệp Hi đầu đổ mồ hôi lạnh: "Đừng, cháu nói còn không được sao?"
"Vậy ngươi nói, ngươi có phải hay không thích thân thể của ta?"
Lam Thục Nghi trong lòng tức giận, nhưng là trên mặt vẻ mặt càng mị hoặc phóng túng. Lúc này bị Diệp Hi thân mật ôm ấp, nàng lại cảm thấy thật kích thích! Quan trọng nhất là trượng phu còn đang ở nơi cực khổ làm việc! Còn mình lại bị một tiểu nam hài mười mấy tuổi thân mật mà ôm ấp, mà mình lại càng không xấu hổ mà cầm lấy cây đồ đằng của tiểu nam nhân đó!
"A di thân thể của người... Rất mê người! Nhưng cháu cũng muốn... Muốn trái tim a di."
"Thật?"
Lam Thục Nghi lúc này mới nới lỏng tay, dường như còn nhẹ nhàng mà vuốt ve, thủ pháp mới lạ vô cùng, hiển nhiên nàng chưa từng có kinh nghiệm làm chuyện này, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên từng đợt rặng mây đỏ, mũi ngọc khép mở, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch.
Thiếu phụ phong tình vạn chủng thật để cho Diệp Hi mê say!
"Thật là đẹp, thật… thật là đẹp!"
Ánh mắt của Diệp Hi có chút si ngốc mà chăm chú nhìn thiếu phụ mỹ lệ, đôi môi đã từ từ tiến về phía môi hồng gợi cảm của nàng.
"Bang bang, bang bang..."
Tiếng tim đập kịch liệt để cho thân thể của hắn bắt đầu run rẩy!
"Hắn thật muốn hôn tới, ta nên làm cái gì bây giờ?"
Diệp Hi từng điểm từng điểm mà nhích tới gần lại bỗng nhiên ngừng lại! Bởi vì, một bàn tay trắng nõn đã chặn bờ môi của hắn.
"Không được."
Lam Thục Nghi có chút xấu hổ lắc đầu, mới vừa rồi mình bị lửa giận làm váng đầu, hiện tại hơi tỉnh táo lại nàng tại sao có thể làm tiếp chuyện đồi phong bại tục như vậy!
Huống chi, Diệp Hi lại chỉ là một đứa bé a!
"Lam a di..."
Thanh âm Diệp Hi trở nên khàn khàn, đột nhiên miệng của hắn vượt qua bàn tay nhỏ nhắn, thoáng cái hôn lên đôi môi người vợ xinh đẹp. Diệp Hi chỉ cảm thấy môi của mình khẽ tiếp xúc với hai mảnh mềm mại mà thơm ngát! Từng làm hương thơm của cơ thể thiếu phụ truyền tới thật sâu kích thích khứu giác thần kinh của hắn!
Không nhịn được!
Hai tay hắn kìm lòng không được mà ôm chặt lấy thân thể thành thục động lòng người, để cho thân thể mềm mại của nàng càng thêm thân mật dán lên lồng ngực của hắn!
"Nha..."
Lam Thục Nghi lấy hai tay ôm cổ Diệp Hi, vốn là muốn đẩy Diệp Hi ra, nàng chỉ cảm thấy mình thật giống như không thể cự tuyệt, không ngờ lại nhiệt liệt nghênh hợp với hắn! Môi anh đào mở ra, để cho đầu lưỡi Diệp Hi đắc ý thuận lợi mà xông vào miệng nhỏ, cái lưỡi đinh hương lại càng mềm mại ngọt ngào, chủ động thẩm thấu ở trong miệng của tiểu nam nhân.
Thật lâu thật lâu!
Diệp Hi cứ như vậy ôm lấy cục trưởng phu nhân, tất cả suy nghĩ ưu tư không biết đã bay tới phương nào!
"Ân..."
Cuối cùng, cho đến khi mỹ nhân trong ngực truyền đến tiếng nức nở, Diệp Hi lúc này mới lưu luyến không rời mà đem cục trưởng phu nhân buông ra, lại thấy nàng trong khi hôn hít đã rơi lệ đầy mặt, mỹ nhân như hoa như ngọc khi rơi nước mắt càng làm cho nàng thêm kinh diễm, xinh đẹp!
"Ta..."
"Buông ra!"
Không biết tại sao, Lam Thục Nghi cảm thấy tâm tình áy náy trước nay chưa từng có xông lên đầu, nàng đẩy Diệp Hi ra, sải bước về phía bãi đậu xe.
"Lam a di, ngươi muốn đi đâu?" Diệp Hi thấy nàng không nói không rằng đi mất liền vội vã chạy theo.
"Ngươi không cần để ý!"
Không biết tại sao, Lam Thục Nghi lúc này trong lòng mặc dù vô cùng xấu hổ, nhưng một loại cảm giác khác làm cho nàng cảm thấy dục niệm đang từ từ lớn mạnh.
"Nha."
Diệp Hi sợ nàng nóng nảy mà làm liều thì không biết có hậu quả gì xảy ra nữa, nghĩ vậy nên hắn nhanh chóng đi theo. Nữ nhân đầu óc không tỉnh táo thật vô cùng đáng sợ a. Hai người rời khỏi khu dân cư, nhanh chóng hướng bãi đậu xe đi tới. Chẳng qua là, Lam Thục Nghi lại đang không ngừng mà run rẩy. Mỗi một bước, nàng luôn là dừng lại một chút xuống, khiến cho Diệp Hi không biết nên làm thế nào cho phải.
"Cái kia, a di, người không sao chớ?" Diệp Hi cùng nàng sóng vai mà đi.