Lúc này Hàn Tuyết bị nhi tử chọc giận đến điên lên! Nàng cũng chưa từng nghĩ qua, nhi tử lại mang nữ nhân về nhà, lại ở phòng khách làm chuyện đó! Sau khi vân tiêu mưa tán sau, phòng khách lại tràn ngập một mùi hương dâm mị khiến Hàn Tuyết cảm thấy cả người không được tự nhiên, thậm chí hô hấp của nàng càng ngày càng nặng nề.
Thấy nhi tử chỉ cúi đầu mà không để ý tới mình, trong lòng Hàn Tuyết bỗng nhiên có chút tức giận, nàng hai tay chống nạnh trừng mắt nhìn Diệp Hi, cả giận nói: "Sao người không nói gì hả? Nói mau, cô gái kia có thân phận gì! Ngươi từ nơi nào học được cái hư hỏng như vậy!"
"Con học...ách...trên truyenyy.vn a."
"truyenyy.vn?"
Hàn Tuyết chân mày bỗng nhiên nhíu lại, lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: "Tới đây."
Chiếc ghế sa lon rất lớn, bờ mông ngọc to tròn của nàng căn bản là ngồi không hết. Tâm hồn Diệp Hi bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác thập phần kỳ quái! Nhẹ nhàng mà ngồi xuống bên mẫu thân, Diệp Hi bỗng nhiên cảm nhận được từng tia điện truyền khắp người hắn!
"Con nói cho mẹ, tại sao phải làm chuyện như vậy!"
Hàn Tuyết giọng nói tràn đầy ôn nhu và ấm áp, nhưng lại vừa hàm chứa một chút trách cứ!
"Con..."
Diệp Hi muốn nói, chẳng qua ngôn từ trượt đến khóe miệng lại dừng lại, bởi vì hắn thật sự không biết mình nên nói cái gì!
"Ai. Đây cũng là lỗi của mẹ, là mẹ không có thời gian hảo hảo dậy dỗ con!"
Hàn Tuyết vào giờ khắc này cảm nhận được một sự thật đáng buồn, mình là một đủ người mẹ thất bại! Cho dù hiện tại nàng muốn trách cứ Diệp Hi cũng làm không được. Dù sao, giáo dục hài tử, nếu đánh chửi rất dễ phản tác dụng. Hơn nữa, hiện tại sai cũng đã sai rồi, cho dù mình đánh hắn, mắng hắn thì có tác dụng gì? Thanh thiếu niên là thời kỳ phản nghịch nhất.
"Hôm nào, con mang nữ đồng học kia về nhà nơi để cho mẹ xem một chút!"
Hàn Tuyết bỗng nhiên mở hai cánh tay đem Diệp Hi ôm trong ngực, giống như khi còn bé thường dỗ hắn đi ngủ. Diệp Hi nghe câu này mà chột dạ, không lẽ lại dắt...ách... dắt Lam a di đến trình diện mẫu thân.
"Hi nhi, mẹ không muốn con trở nên sa đọa, với mẹ không có thứ gì có thể thay thế được con đâu."
"Con biết."
Diệp Hi co thân thể của mình lại, để cho mẫu thân càng thêm dùng sức mà ôm ấp lấy mình, cùng hưởng thụ cảm giác ấm áp, ngọt ngào, yên tĩnh, an nhàn, hạnh phúc...
Hoặc, đây chính là thứ mà người ta gọi là tình mẫu tử.
Diệp Hi cảm thấy được mẫu thân ôm lấy rất thoải mái, vô cùng thoải mái. hắn thậm chí cũng không muốn rời đi! Chẳng qua trong lòng hắn đồng thời tồn tại một loại áy náy hết sức mãnh liệt! Mình nói như vậy, nếu như bị mẹ phát hiện nói dối, nàng liệu có thất vọng không?
Hàn Tuyết lúc này ôm Diệp Hi, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ gì. Mà Diệp Hi vẫn cúi đầu, tựa vào trong ngực nàng, lộ ra vẻ rất thoải mái. Bỗng nhiên, Diệp Hi cảm thấy thân thể của mẫu thân đang run rẩy! Từ trong ngực hơi ngẩng đầu lên, hắn bỗng nhiên ngây ngẩn cả người! Một giọt lệ nóng đã rơi xuống má hắn.
Hàn Tuyết đang khóc.
Diệp Hi rất muốn hỏi nàng tại sao lại khóc? Chẳng lẽ bởi vì chuyện mình làm.
"Con xin lỗi."
Hắn đem khuôn mặt của mình chôn ở trong ngực nàng, thanh âm có một tia run rẩy, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác tự trách! Mình làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không?
"..."
Hàn Tuyết cũng không có lên tiếng, cũng không có phát ra tiếng khóc. Chẳng qua trên mặt của nàng, làn nước hồ thu trong hai mắt như vỡ đê, nước mắt chảy xuống thành hàng, vài giọt lện chảy xuống mặt Diệp Hi, mỗi giọt như đang cháy trên hắn, rung động tâm hồn hắn. Toàn bộ thế giới dường như cũng chỉ có hai người bọn họ! Nước mắt của mẫu thân làm cho hắn cảm nhận được tình yêu vô bờ bến của nàng đối với hắn.
Thật ra thì mẫu thân nào cũng như thế? Hài tử trốn đi, thân là mẫu thân nàng liền tìm khắp thế giới, tìm đến phát điên; hài tử nếu như rơi xuống đại hải, nàng cho dù không biết bơi lặn cũng sẽ lập tức nhảy xuống. Tình thương của mẹ luôn vĩ đại như vậy. Là thứ tình cảm đáng trận trọng nhất trong thiên hạ, Diệp Hi lại càng thêm hận bản thân lại nói dối nàng, nhưng nàng lại hồn nhiên không biết!
"Tiểu Hi, tiểu Hi!"
Bỗng nhiên một bàn tay nhẹ nhàng mà vuốt ve má Diệp Hi. Diệp Hi thu hồi hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ, vừa ngẩng đầu liền chạm đến ánh mắt mẫu thân, chỉ thấy trên mặt của nàng, nước mắt vẫn còn vương lại, nụ cười lê hoa đái vũ: " Đang nghĩ cái gì?"
Mà hắn thì đồng dạng cười trả lời: "Không có gì, chẳng qua cảm thấy được mẫu thân ôm trong ngực làm con không muốn xa rời."
"Con còn nói!"
Hàn Tuyết bỗng nhiên nhìn chằm chằm hắn, ngón tay như bạch ngọc dí lên trán của hắn, gắt giọng: "Ngươi làm chuyện như vậy thì phải chịu trách nhiệm! Cô bé kia, mấy ngày nữa đợi nàng tâm tình bình phục một chút nhất định phải mang nàng trở về nhà để cho mẹ xem một chút!"
"Nga, biết rồi."
Diệp Hi có chút mất tự nhiên hồi đáp: "Con... sẽ nói với nàng."
Chẳng qua Diệp Hi cũng đang kêu khổ trong lòng, hắn biết tìm nơi nào một nữ đồng học trở lại đây! Chẳng lẽ muốn hắn thừa nhận: người đàn bà kia cũng không là đồng học, mà là lão bà của cục trưởng cục công an Lam Thục Nghi sao? Làm sao có thể! Diệp Hi đánh chết cũng không nói ra!
"Con cũng không sai biệt lắm, đã trưởng thành rồi."
Hàn Tuyết vẫn ôm ấp lấy hắn, một tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc của hắn, nụ cười trên mặt làm cho người ta mê muội, nàng vừa rút tay của mình về muốn lau nước mắt trên mặt. Nhưng Diệp Hi lại vào lúc này lại bắt được cổ tay của nàng.
"Ân?"
Ánh mắt Hàn Tuyết nghi hoặc rơi vào trên mặt của hắn. Nhẹ nhàng mà lắc đầu, Diệp Hi cũng không nói lời nào, mà là vươn một cái tay, từ từ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, da thịt trắng mịn tràn đầy xúc cảm để cho hắn có một loại cảm giác lâng lâng!
"Đứa nhỏ này!"
Cảm nhận được tâm tình của hắn, Hàn Tuyết bỗng nhiên cười: "Có phải thấy đau lòng với mẫu thân hay không?"
Ở trong mắt của nàng, Diệp Hi vĩnh viễn cũng chỉ là một hài tử chưa trưởng thành. Diệp Hi gật đầu, lại xuất kỳ bất ý mà đưa môi ra! Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Hàn Tuyết, hắn đưa đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm giọt lệ vương trên má nàng!
"Ưm..."
"Mặn quá." Diệp Hi có chút tính trẻ con mà le lưỡi.
"Xì!"
Nhìn vẻ, Hàn Tuyết bỗng nhiên che miệng cười nói: "Ngươi a, thật là làm loạn! Nước miếng bẩn như vậy!" Liếc hắn một cái, nhưng là Hàn Tuyết lại không chút cảm thấy bẩn, trong lòng tràn đầy một cảm giác ngọt ngào.
"Con hãy nghe cho kỹ, sau này không cho phép làm loạn!"
"Ân."
"Ân cái đầu của ngươi!"
Hàn Tuyết nhẹ nhàng mà gõ nhi tử một cái: "Đừng chỉ gật đầu. Nhớ lấy, con bây giờ còn nhỏ, chuyện nam nữ đối với con còn quá sớm! Biết không? Con hiện tại chỉ được tính là một tiểu nam nhân! Nhưng trách nhiệm của mình vẫn phải gánh lấy!"
Hàn Tuyết vừa nói đến "Tiểu nam nhân", trên mặt đột nhiên nổi lên hai đóa hoa đào rực rỡ.