Phúc Hắc Lão Đại Siêu Cuồng Cô Vợ Sát Thủ

Chương 108



Sau khi tiệc tối kết thúc, Từ Lục Ngạn không về nhà mà đi thẳng đến Hội sở Dạ Nguyệt - câu lạc bộ giải trí lớn nhất thuộc sản nghiệp nhà anh. Từ Lục Ngạn gọi cho Tác Thổ Lai đến cùng mình uống rượu, nói là hàn huyên tâm sự mà từ lúc gặp mặt lại chẳng nói lấy một câu, cứ cắm đầu vào uống.

Tác Thổ Lai nhìn mà bực cả mình. Cậu ta đập li rượu xuống bàn, bực tức cất tiếng: “Này, Từ Lục Ngạn! Cậu rốt cuộc làm sao thế? Nửa đêm nửa hôm gọi ông đây tới uống rượu, tới rồi lại chẳng nói một lời. Cậu xem ông đây là trò hề đấy à? Ngồi đây nhìn cậu uống, vui vẻ gì chứ?”

Từ Lục Ngạn bỏ li rượu xuống bàn, tựa đầu vào ghế. Anh không biết vì sao hôm nay tâm trạng của mình lại tệ đến thế. Để có thể bước lên vị trí như ngày hôm nay, anh đã sớm vứt bỏ cái tình cảm của mình, tâm lý sớm đã trở nên vững hơn đá.

Nhưng từ sau khi gặp cô, cái tâm lý lẫn lí trí này của anh vẫn cứ luôn dao động mãi không thể bình tĩnh được.

Từ Lục Ngạn không hiểu, anh rốt cuộc bị làm sao mà thành như vậy?

“Tác Thổ Lai, cậu nói xem Bối Lạc Lạc có mị lực mạnh mẽ gì mà lại khiến cuộc sống của tôi đảo lộn lên như thế?”

Tác Thổ Lai nhìn anh rồi thở dài với vẻ khinh bỉ. Lại tới rồi, huyên náo cả buổi hoá ra đều là vì Bối Lạc Lạc. Tác Thổ Lai còn tưởng là ai chết hay là anh chuẩn bị thất nghiệp nữa cơ đấy!

Cậu ta cất công chạy đến đây, lại chỉ để nghe anh than vãn về Bối Lạc Lạc cơ à? Từ Lục Ngạn cao ngạo từ lúc nào đã trở thành dáng vẻ thế này cơ chứ?

Nhưng Tác Thổ Lai hiểu cho anh, bởi vì cậu ta cũng biết yêu. Cái gọi là yêu chính là thứ kì diệu nhất, có sức lực lớn đến mức thay đổi hoàn toàn một con người.

Yêu ấy à, nhạt như nước lã mà khi ngấm rồi lại chẳng ai dám vứt ra. Cũng không hiểu là không muốn vứt ra hay là không dám.

Giống như Từ Lục Ngạn, anh có hàng tá thứ, hàng nghìn người tốt hơn Bối Lạc Lạc. Nhưng tâm trí vẫn cứ mãi quấn quanh cái tên ấy. Là anh không muốn, không nỡ hay là không dám?

Mọi thứ đều chẳng còn quan trọng nữa, bởi vì hiện tại Từ Lục Ngạn có yêu cũng không thể ở bên Bối Lạc Lạc được.

Tác Thổ Lai với vẻ mặt cảm thông, khoác tay lên vai Từ Lục Ngạn để an ủi.

“Được rồi, tôi hiểu cậu đang nghĩ gì. Nhưng mà Lục Ngạn à, cậu và Bối Lạc Lạc cũng là quá khứ rồi. Quên một người rất khó, nhưng cậu cũng đừng giày vò bản thân như thế chứ?”

Từ sau khi mọi chuyện cho đến giờ, Tác Thổ Lai là người nhìn rõ nhất những ảnh hưởng đến với Từ Lục Ngạn. Anh vẫn điềm tĩnh như vậy, người khác nhìn vào đều sẽ không nhìn ra vấn đề ở đâu. Nhưng chỉ có Tác Thổ Lai mới biết, trạng thái trầm tĩnh đến không có chút dao động này của Từ Lục Ngạn mới là đáng sợ.

Như mặt hồ yên ả không gợn sóng, không ai biết bên trong đang âm thầm dâng trào cơn sóng chuẩn bị nhấn chìm tất cả.

Tác Thổ Lai từng tận mắt nhìn thấy Từ Lục Ngạn đột nhiên im lặng, sau đó một thời gian liền phát điên lên, ai cũng không ngăn được. Từ Lục Ngạn có khả năng kiềm chế cao, nhưng khi anh đã phát điên thì sẽ không ngừng lại cho đến khi cạn kiệt.

Nhưng dù gì đó cũng là chuyện đã qua rất lâu, hiện tại đã ổn định hơn trước rất nhiều. Tác Thổ Lai đang sợ. Từ Lục Ngạn giống như trái bóng bay, đè nén quá nhiều đến một lúc nào đó cũng sẽ vỡ tung.

Bối Lạc Lạc là điểm dừng duy nhất của Từ Lục Ngạn, cũng là kíp nổ duy nhất của Từ Lục Ngạn.

Tác Thổ Lai sợ một ngày Từ Lục Ngạn không kiềm chế mình được thì không biết sẽ làm ra những gì.

Từ Lục Ngạn xoa xoa thái dương.

“Tôi không quên được cô ấy. Chúng tôi rõ ràng đang rất tốt đẹp, tại sao đùng một cái lại thành như vậy rồi? Tôi không hiểu, rốt cuộc là sai ở bước nào chứ? Cậu biết không, hôm nay lúc gặp nhau cô ấy nhìn còn chẳng muốn nhìn tôi. Chúng tôi hiện tại không khác gì người lạ.”

Quá khứ đôi khi lại trở thành nỗi dằn vặt đau đớn trong lòng. Hồi ức càng đẹp đẽ bao nhiêu, hiện thực khốc liệt lại càng đau lòng bấy nhiêu.

Từ Lục Ngạn sẽ không thể hiện mặt yếu đuối của bản thân, anh không phải kiểu người sẽ đau lòng thống khổ vì một điều gì đó.

Tác Thổ Lai thở dài.

“Cậu không muốn thì cứ đuổi theo cô ấy là được chứ gì? Ai phản đối gì đó thì mặc kệ, cậu cứ làm việc cậu thích thôi.”

Từ Lục Ngạn cười khổ: “Nếu mà tự do được như vậy thì tôi còn cần gì phải than thở với cậu ở đây. Được rồi, không nói nữa. Cậu về nhà ngủ đi, tôi về đây.”

Nói xong liền cầm lấy áo khoác rời đi, để lại Tác Thổ Lai một mình ngồi ngớ người.

Tác Thổ Lai nắm chặt nắm đấm, khoe môi nở nụ cười: “Con m* nó, Từ Lục Ngạn cậu xem ông đây là gì? Gọi ông đây đến nghe cậu kể khổ, còn chẳng một lời quan tâm tôi đã bỏ về. Được lắm Từ Lục Ngạn, ông đây phải đoạn tuyệt với cậu.”

Tác Thổ Lai bực tức đứng dậy, đùng đùng đi về.