Phúc Hắc Lão Đại Siêu Cuồng Cô Vợ Sát Thủ

Chương 117



Hơn một tháng sau đó, Bối Lạc Lạc cố gắng học tập cho tốt mọi thứ. Ngọc Phước Hải cũng tranh thủ chỉ dẫn cô nhiều thứ, muốn cô nhanh chóng nắm được nội vụ trong công ty.

Bối Lạc Lạc phải chạy nước rút suốt thời gian này, vừa ổn định cuộc sống vừa quản lý tài chính công ty. Cô rất nhanh đã tiếp thu được những kiến thức và kinh nghiệm này.

Mà trong thời gian này, những bất thường trong hành động của cô cùng Ngọc Phước Hải đã bị Bách Hoàng An để ý tới. Hắn là một người tinh ranh, biến chuyển bất thường này hắn cũng đoán được có ý nghĩa gì. Trong lòng không sạch sẽ gặp chuyện ắt không ngồi yên, Bách Hoàng An bây giờ cảm thấy bản thân giống như ngồi trên đống lửa.

Quyền thừa kế của cô một khi xác thực, hắn ta sẽ không còn cách nào xoay chuyển thế cục nữa.

Vì vậy, chỉ có thể ra tay sớm một bước thì cơ may chuyển đổi còn có thể xảy ra.

Cuối tuần, Bách Hoàng An sáng sớm đã chỉn chu quần áo rồi đi đâu đó, bộ dáng lén lút như không muốn ai nhìn thấy. Thật không may cho hắn, Bối Lạc Lạc có thói quen dậy sớm để luyện tập cơ thể, lúc cô chạy bộ về đúng lúc nhìn thấy hắn rời đi.

Hiện tại là thời điểm nhạy cảm, Bối Lạc Lạc không phải đa nghi nhưng cô cần phải cẩn thận hết mức có thể. Dù sao nếu sai sót bước nào thì sẽ khiến cục diện nỗ lực bấy lâu đổ sông đổ biển.

Nhấn số gọi cho Lữ Hành Song, cô nhờ vả anh ta mấy ngày nay giúp cô để ý động thái của Bách Hoàng An một chút, chuyện lớn chuyện nhỏ cũng cứ báo lại.

Bách Hoàng An năng lực không lớn, là một người quá dễ dàng nhìn thấu. Nhưng nếu hắn ta bất ngờ tấn công phía sau, ai biết được sẽ gây ảnh hưởng thế nào. Bối Lạc Lạc không sợ quỷ kế, chỉ sợ khinh địch sẽ gây hoạ.

Lữ Hành Song cho người theo đuôi Bách Hoàng An tận mấy tuần liền, cuối cùng cũng tra ra được hắn ta đang bày mưu kế gì.

Sau khi Bối Lạc Lạc tường tận mọi chuyện, đã âm thầm lên sẵn một kế hoạch để ứng phó. Nhưng cô không hề biết, kế hoạch này vẫn sẽ suôn sẻ nếu như biến số không xảy ra. Mà biến số này lại khiến Bối Lạc Lạc phải rời bỏ cả cục diện.

Buổi trưa lúc đang ăn tối, Bối Lạc Lạc nhận được một cuộc điện thoại. Là số lạ, cũng không biết là ai. Bối Lạc Lạc do dự một hồi mới bấm nghe. Đầu dây bên kia vang lên tiếng trầm khàn của một nam thanh niên, có chút quen thuộc cũng có chút xa lạ.

“Xin chào, Bối Lạc Lạc tiểu thư.”

“Anh là…”

“Nam Khanh Hà, không biết Bối Lạc Lạc tiểu thư có còn nhớ tôi hay không?”

Hoá ra là Nam Khanh Hà. Nói đến người này, cô sao có thể quên được, một người thú vị như vậy mà.

Bối Lạc Lạc cười khúc khích, đáp: “Tôi đương nhiên còn nhớ. Không biết hôm nay Nam thiếu có chuyện gì? Mà sao anh lại biết số điện thoại của tôi thế?”

Nam Khanh Hà tựa người vào ghế bành, mắt nhìn ra cửa sổ.

“Thật xin lỗi vì đã tự ý tìm hiểu về cô. Chỉ là sau lần tạm biệt trước, mãi không thấy Bối Lạc Lạc tiểu thư liên lạc nên tự ý liên lạc trước với cô. Không biết Bối Lạc Lạc tiểu thư hôm nay có thời gian không?”

Bối Lạc Lạc nghiêng đầu tựa vào tường. Người đến có ý tốt hay xấu? Lần trước chung quy cũng là phép tắc xã giao nên cô mới nói rằng có thời gian sẽ hẹn anh ta. Bối Lạc Lạc không hề nghĩ Nam Khanh Hà sẽ để lời này trong lòng mà nhớ tới tận bây giờ. Dù sao cũng đã trôi qua mấy tháng rồi còn gì.

Từ lần đó đã luôn cảm thấy Nam Khanh Hà không đơn giản. Nhưng cô không mấy để tâm, dù sao tạm biệt rồi cũng chưa chắc sẽ gặp lại. Hôm nay lại tự tìm đến tận cửa, chứng minh rằng anh ta thật sự có suy nghĩ riêng.

“Nam thiếu, anh hình như rất có hứng thú với tôi nhỉ?”

Nam Khanh Hà im lặng như đang suy tư điều gì đó. Nói không phải thì là nói dối, chỉ là anh ta không thể nói ra được suy nghĩ thật sự của bản thân là gì.

“Người đẹp, ai mà chẳng động lòng. Tôi không phủ nhận, tôi thật sự mong muốn được làm bạn với Bối tiểu thư. Cô không cảm thấy việc này đối với cô cũng là có lợi hay sao?”

Bối Lạc Lạc lờ mờ hiểu ra được lời ẩn ý bên trong lời nói kia của Nam Khanh Hà.

“Nếu Nam thiếu không bận gì, tối nay chúng ta gặp nhau ở nhà hàng Kim Hoa được không? Tôi mời anh một bữa.”

Nam Khanh Hà bật cười: “Đương nhiên có thời gian. Vậy Bối Lạc Lạc tiểu thư, tối nay gặp nhé!”

Sau khi ngắt máy, Bối Lạc Lạc mới thầm cảm thán xung quanh mình dạo này xuất hiện quá nhiều nhân vật đáng ngờ. Không rõ mục đích bọn họ tiếp cận cô là tốt hay xấu, chỉ biết rằng đều là tiếp cận có mục đích.

Bối Lạc Lạc để điện thoại vào túi, đi chuẩn bị, sửa soạn một số thứ để tối nay đi gặp người. Đến tối, nửa tiếng trước giờ hẹn, Bối Lạc Lạc đã rời khỏi nhà, đi đến nhà hàng Kim Hoa.