Phúc Hắc Lão Đại Siêu Cuồng Cô Vợ Sát Thủ

Chương 120



Này Từ Lục Ngạn, một mình Bạch Nhĩ Khang điên chưa đủ sao mà cậu còn đến góp vui chứ?”

Từ Lục Ngạn không đáp lời, cầm lấy chai rượu tự uống một hơi dài. Tác Thổ Lai nhíu mày, vò tóc bất lực. Cậu ta hiểu trạng thái này của Từ Lục Ngạn là vì cái gì.

Bạch Nhĩ Khang bây giờ có khác gì Từ Lục Ngạn lúc đó đâu. Cũng đều là yêu đến cùng cực lại bị cả thế giới phản đối. Cảm giác đó, phải thống khổ đến thế nào. Nhưng Bạch Nhĩ Khang vẫn còn tốt hơn Từ Lục Ngạn. Từ Lục Ngạn bây giờ có muốn chống đối cả thế giới cũng không còn lí do nữa.

Cô gái mà anh yêu rời bỏ anh rồi. Tất cả đều là do anh, anh còn có thể khóc được với ai đây?

Bạch Nhĩ Khang còn có thể mang theo Lương Mỹ Tâm đến một nơi yên bình, sống cuộc sống của hai người. Từ Lục Ngạn thì sao chứ, chỉ có thể giam chân mình ở đây, bị ép chung với một người mà bản thân không yêu, giương mắt nhìn người mình yêu rời đi càng lúc càng xa.

Từ Lục Ngạn anh, còn có thể làm gì được đây? Bạch Nhĩ Khang còn có thể điên cuồng một lần, Từ Lục Ngạn đã không còn cơ hội làm thế nữa rồi.

Đều là an bài của số phận, con người vẫn là quá nhỏ bé, không thể xoay chuyển được hết tất cả.

Từ Lục Ngạn hiện tại đã ở tình trạng chống cự kiệt quệ, anh sắp không chống nổi nữa rồi. Sợ rằng nay mai sẽ phải đồng ý kết hôn cùng Bạch Như Tuyết. Từ Lục Ngạn là ai chứ? Yêu một người đâu phải chuyện dễ dàng với anh. Bảo anh kết hôn cùng một người khác thì chi bằng lấy mạng đi.

Tác Thổ Lai không nhìn nổi Bạch Như Tuyết đó vênh váo, thật sự không hiểu cô ta thì có chỗ nào tốt để mà so sánh với Bối Lạc Lạc.

Cho đến tận bây giờ, Tác Thổ Lai vẫn còn hoài nghi chuyện lần đó là ai gây ra. Từ Lục Ngạn không phải kiểu người sẽ mất đi lý trí mà làm bậy, chỉ có thể là Bạch Như Tuyết gài bẫy anh.

Nhưng cho dù là vậy cũng không thể vứt bỏ trách nhiệm được. Tác Thổ Lai càng nghĩ càng tức, cậu ta ước gì có thứ gì đó có thể chứng minh chuyện lần đó đều là giả. Như vậy Từ Lục Ngạn có thể quay về bên cô rồi, cũng không cần phải đau khổ thế này nữa.

Bạch Nhĩ Khang liếc nhìn Từ Lục Ngạn, lên tiếng hỏi: “Đúng rồi, Lục Ngạn. Cậu nghe tin gì chưa?”

“Chuyện gì?”

“Mấy hôm nay hình như Ngọc Gia loạn thành một nùi rồi. Nếu không nhầm lẫn thì có lẽ không lâu nữa cô gái kia của cậu sẽ kế thừa gia nghiệp. Nhưng tình hình mà tôi biết được thì không mấy khả quan đâu. Cô gái của cậu, đang chịu khổ đấy.”

Sở dĩ Bạch Nhĩ Khang nói chuyện này cho Từ Lục Ngạn biết là bởi vì biết rằng anh vẫn còn rất yêu cô. Cho dù hiện tại không còn mối quan hệ gì nữa, trong lòng Từ Lục Ngạn vẫn không quên được Bối Lạc Lạc.

Anh không thể như ngày xưa trực tiếp lộ mặt giúp đỡ cô, như vậy có lẽ rất khó chịu. Bạch Nhĩ Khang không thể giúp được Từ Lục Ngạn, điều duy nhất có thể làm cho anh là nói hết những tin tức mình biết về Bối Lạc Lạc. Cho dù không thể kề cận kế bên, nghe được tin tức vẫn sẽ dễ chịu hơn một chút mà.

“Cậu nói thật?”

Bạch Nhĩ Khang gật đầu, rất chắc chắn. Mấy ngày nay Từ Lục Ngạn mãi lo chuyện thân phận người thần bí mới không có thời gian tìm hiểu tin tức về cô, thật không ngờ lại bỏ lỡ nhiều như vậy.

Anh cũng là người thừa kế gia tộc lớn, áp lực này đều đã trải qua nên tình cảnh của cô hiện tại, Từ Lục Ngạn về cơ bản có thể hiểu được. Nhưng mà anh lúc đó vẫn tốt, từ nhỏ được nuôi dưỡng để trở thành người thừa kế, năng lực hay danh phận đều được các vị trong gia tộc ủng hộ. Lúc ngồi lên vị trí này cũng đều không có trở ngại quá lớn.

Nếu nói trở ngại thì chính là những khốc liệt mà anh phải trải qua để đào tạo thành một người kế nhiệm xuất sắc.

Nhưng mà Bối Lạc Lạc thì khác, từ nhỏ chưa từng được đào tạo, hơn nữa thời gian ở Ngọc Gia cũng không nhiều. Ngọc Gia hiện tại loạn như vậy, không khác gì một miếng bánh béo bở bị mọi người nhòm ngó.

Bối Lạc Lạc tiếp nhận lúc này, quá mạo hiểm.

“Bạch Nhĩ Khang, vậy cậu nói xem thái độ của mấy lão già Ngọc Gia thế nào?”

Bạch Nhĩ Khang nhún vai, đáp: “Còn thế nào được, đương nhiên là không ủng hộ rồi. Cô gái nhỏ kia của cậu, sớm muộn cũng bị bọn họ ép thành khô.”

Từ Lục Ngạn thật muốn ngay lúc này chạy đến bên cạnh cô, dẹp dọn hết những cản trở kia thay cô. Nhưng mà anh bây giờ không có tư cách đó, muốn làm gì cũng phải âm thầm lặng lẽ. Hơn nữa nếu anh đứng ra, cô vẫn là không có được sự công nhận. Vì vậy chỉ có thể giúp cô giảm bớt áp lực, ngăn cản những kẻ muốn động tay động chân. Còn lại, phải tự dựa vào cô rồi. Chi ít, bấy nhiêu đó có lẽ cô cũng sẽ giải quyết được êm xuôi.