“Lạc Lạc, anh vẫn là câu nói cũ. Anh vẫn mong chúng ta có thể đừng như người xa lạ. Anh giúp em, chỉ là vì anh cảm thấy cần như thế. Dù sao chuyện đó đối với em hay với anh cũng không phải chuyện gì xấu mà.”
Bối Lạc Lạc im lặng, xoa hai tay vào nhau. Ừ thì, cô cũng biết là anh và Bạch Như Tuyết đã không còn gì với nhau nữa. Mấy hôm trước, Nam Khanh Hà cũng đã nói cho cô biết về sự hiểu lầm đó. Bối Lạc Lạc hiểu hết. Cô hiểu đó không phải lỗi của anh, cô không nên cũng không thể trách anh.
Cô không phủ nhận việc bản thân còn yêu anh. Tuy rằng những chuyện xảy ra trong quá khứ thật sự đã khiến cô buồn rất nhiều nhưng đó cũng không phải lỗi của anh, đó là việc không ai mong xảy ra.
Cô chấp nhận được, chỉ là vẫn chưa biết phải đối diện thế nào.
“Từ Lục Ngạn, chuyện năm xưa thôi thì đã qua rồi. Anh và tôi, không ai có lỗi với ai. Nếu đã như thế, vậy thì tương lai chúng ta nên thế nào thì cứ như thế ấy. Tôi không tránh mặt anh, cũng không đối với anh như xa lạ nữa.”
Từ Lục Ngạn cười, gật đầu. Anh biết cô vẫn cần có thời gian để mở lòng trở lại. Bảy năm đã khiến Bối Lạc Lạc thiếu mất cảm giác an toàn, nên cô như thế này anh có thể hiểu được.
Không sao, thời gian còn rất dài. Anh tin anh đủ khả năng để lay chuyện được.
Nhưng nếu đã lựa chọn thẳng thắn với nhau để giải toả hết mọi hiểu lầm, bản thân anh cũng nên nói cho cô biết một việc.
“Lạc Lạc, có một chuyện anh không thể không nói em biết. Anh đã gặp Bố Duy và Bối Thanh, cũng biết hai đứa là con của anh.”
Bối Lạc Lạc sững người. Cô biết là sớm muộn anh cũng sẽ để ý đến vấn đề này, sớm muộn anh cũng sẽ biết được bí mật mà cô che giấu. Chỉ là không nghĩ rằng sẽ nhanh như thế.
Rốt cuộc thì anh và hai đứa trẻ đã gặp mặt nhau từ lúc nào chứ?
Nhưng nói đi nói lại thì dù sao Từ Lục Ngạn cũng là bố ruột của hai đứa trẻ, đây là quyền lợi mà anh nên có, cô cũng không cản được. Lá rụng về cội, mọi thứ chỉ là vấn đề thời gian. Nếu như anh đã biết, thì cô cũng không giấu nữa.
Bối Lạc Lạc xoa xoa hai tay vào nhau, đột nhiên có chút căng thẳng.
“Nếu anh đã biết, vậy thì tôi cũng không giấu. Hai đứa là con hợp pháp của anh, nếu anh muốn cũng có thể có quyền chăm sóc hai đứa.”
Cô cố nói với vẻ bình thản nhưng hai tay lại đang run lên. Cô giấu anh về việc mình mang thai rồi sinh con trong khi anh chẳng có lỗi gì với cô, đây đã là quá bất công với anh. Hiện tại anh đã biết, anh cũng có quyền nuôi con, đây là điều hiển nhiên. Chỉ là, chỉ là cô rất sợ. Bảy năm qua một nhà ba người sống gắn bó với nhau, cô chỉ có hai đứa trẻ này làm chỗ dựa vững tin mà thôi, nếu mất đi một trong đứa nào thì cô không biết mình sẽ thế nào nữa.
Lỡ như, lỡ như anh bảo muốn nuôi cả hai đứa thì sao? Hay là anh muốn mang một đứa đi thì cô phải làm thế nào?
Anh là bố hợp pháp của bọn trẻ, cô không có lý gì mà ngăn cản được.
Từ Lục Ngạn nhìn ra dáng vẻ bất an của cô. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng bảo: “Con, cứ để em nuôi. Dù sao hai đứa cũng thân với mẹ hơn, em nuôi là tốt nhất. Có thời gian thì anh thường xuyên qua thăm hai đứa hoặc em đưa hai đứa qua chỗ anh là được. Quyền nuôi con vẫn là của em.”
Bối Lạc Lạc vui vẻ ngẩng mắt nhìn anh.
“Anh nói thật sao?”
Từ Lục Ngạn cười: “Tôi lừa em làm gì.”
Bối Lạc Lạc cũng xem như là nhẹ lòng được một chút. Ít nhất cô vẫn có thể ở bên hai đứa trẻ, ngày nào bận thì để bọn chúng qua chỗ anh, dù sao đối với cô cũng không phải chuyện gì xấu.
“Đúng rồi, còn một việc muốn thương lượng với em. Về việc học tập của hai đứa, dù sao cũng có điều kiện thì cũng nên để hai đứa được phát triển tốt nhất. Trường học anh đã chọn qua một số, em xem thử thế nào.”
Bối Lạc Lạc nhận lấy, xem qua hình như đều là trường có tiếng trong nước. Thật ra anh nói cũng đúng, nếu một ngày cô lấy lại được vị trí ở Ngọc Gia thì tương lai một trong hai đứa chính là người thừa kế. Vốn dĩ ban đầu vì muốn bọn trẻ thoải mái nên để học ở trường bình thường. Hiện tại dù sao cũng ổn định, để bọn trẻ tiếp xúc môi trường tiên tiến nhất thì đối với chúng cũng có lợi.
“Những trường này về cơ bản đào tạo khả năng tư duy, không ép buộc học sinh theo khuôn khổ. Vì vậy anh cảm thấy không cần lo lắng về việc bọn trẻ bị áp lực lớn. Nếu em thấy ổn thì ngày mai anh cho người đi sắp xếp một chút.”
Bối Lạc Lạc gật đầu tỏ ý đã hiểu. Dù sao mấy việc thế này anh vẫn thích hợp hơn cô. Quyền nuôi con ở chỗ cô rồi, để anh chăm sóc chuẩn bị việc học cho bọn trẻ cũng là chuyện tốt.
“Tôi không có ý kiến, anh cứ xem cái nào tốt thì chọn. Đúng rồi, cũng phải hỏi qua xem hai đứa nghĩ như nào nữa. Cuối tuần này nếu được thì tôi để hai đứa qua nhà anh ở.”
“Được, vậy tôi chờ em.”
Bối Lạc Lạc đối với Từ Lục Ngạn vẫn còn có phần gượng gạo. Dù sao thì thời gian lâu như vậy, cũng trải qua rất nhiều hiểu lầm, có thế nào cũng phải cần có thời gian để bình tĩnh trở lại.
Nhưng bảy năm rồi, Từ Lục Ngạn hình như vẫn không có gì thay đổi. Vẫn là đối với cô rất ôn nhu. So với lúc trước hình như còn tốt hơn nhiều.
Bối Lạc Lạc hiểu những thay đổi này của anh là vì ai. Con người mà, theo thời gian đều phải thay đổi cho tốt hơn.
Nam Khanh Hà từng nói với cô rằng cô không phải không muốn đối diện chỉ là sợ hãi. Những chuyện xảy ra trong quá khứ khiến cô mất đi niềm tin, cũng không còn nguyện ý trao đi niềm tin cho bất cứ ai.
Anh ta nói rằng cô cần phải dũng cảm đối diện. Nếu cứ mãi trốn tránh thế này thì sẽ mất đi rất nhiều người thật sự yêu thương bản thân cô.
Bối Lạc Lạc đều hiểu những chuyện này. Muốn mở lòng lại đối với cô cũng thật sự không dễ dàng. Nhưng cô sẽ cố gắng. Vì trong tim đã có một niềm tin mới, không lớn nhưng đang khiến trái tim cô ấm trở lại.
“Ừm… chuyện đó, anh không sao chứ?”
Từ Lục Ngạn nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu rồi hỏi lại: “Ý em hỏi về cái gì cơ?”
“Thì chính là chuyện của anh. Tôi nghe nói là anh bị Bạch Như Tuyết lừa gạt, không sao đó chứ?”
Từ Lục Ngạn bật cười. Thật sự thì anh không nghĩ rằng cô sẽ hỏi anh câu hỏi kiểu như vậy. Ừm thì có hơi bất ngờ. Anh tưởng là cô biết chuyện đó xong sẽ xem như gió qua tai mà không thèm để tâm luôn chứ, không nghĩ là lại hỏi trực tiếp luôn như thế.
“Chuyện đó sao. Không sao mà! Với tôi thì chả là gì cả. Em cũng biết đó đâu phải lần đầu tiên đâu nhỉ. Người như tôi và em, đó đâu phải chuyện gì kì lạ nữa.”
Lời của Từ Lục Ngạn, Bối Lạc Lạc hiểu. Từ Lục Ngạn từ nhỏ đã là người được mang cái danh là tương lai của Hắc đạo. Anh ưu tú nhưng cũng đồng nghĩa bên cạnh anh không có lấy một người thật tâm thật ý. Từ Lục Ngạn trải qua rất nhiều, vô số lần người bên cạnh lợi dụng quan hệ thân thích để kiếm lời, nếu không cũng là tiếp cận anh với mục đích riêng của cá nhân. Từ Lục Ngạn sớm đã quen.
Đôi khi cô lại thấy đồng cảm với anh, cũng có lúc cảm thấy là cùng chung số mệnh. Người như cô và anh, lúc nào cũng giống như đứng trên lớp băng mỏng. Sớm đã quen với những lừa lọc dối trá.