Phúc Hắc Lão Đại Siêu Cuồng Cô Vợ Sát Thủ

Chương 155



Lời khiêu khích và dáng vẻ tự tin đến dồn ép người khác thật sự là thứ khiến cho Bách Hoàng An ghen tị. Rõ ràng không phải một người được đào tạo để trở thành người thừa kế, rõ ràng chỉ là một cô gái bình thường bị thất lạc bao năm được gia tộc đón trở về. Rõ ràng, rõ ràng là như vậy.

Nhưng tại sao, chỉ một ánh nhìn của cô, một động thái của cô đã có thể dễ dàng phủi sạch những nỗ lực của hắn ta.

Bách Hoàng An không cam tâm. Cô là ai mà lại có thể cướp đi ánh nhìn và sự quan tâm của mọi người mà hắn vất vả bao nhiêu nắm mới có được?

Bối Lạc Lạc bất cứ lúc nào cũng đều dễ dàng biến hắn trở thành một kẻ thảm hại đến đáng thương. Cái cảm giác bất lực cứ bao trùm lấy khiến Bách Hoàng An phát điên lên được.

Hắn đã dốc hết sức muốn nghiền nát cô gái này, hắn tưởng hắn đã nắm trong tay vinh quang rồi. Nhưng cô lần nữa xuất hiện khiến hắn nhận ra hắn vẫn chỉ là một kẻ thất bại, nhỏ bé đến không đáng nói tới.

Mỗi lần như thế, hắn đều không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

“Bối Lạc Lạc, làm người phải có giới hạn.”

Bối Lạc Lạc liếc mắt nhìn qua Ngọc Tranh, khẽ cất tiếng: “Cô còn định ở đó đến bao giờ? Muốn ở lại chịu nhục thì cứ ngồi yên đó đi.”

Ngọc Tranh giật mình, ngước mắt nhìn lên Bách Hoàng An rồi đảo mắt nhìn xung quanh. Có lẽ cô ta cũng biết sẽ không có bất cứ ai ở đây thương xót cho cô ta, không có một ai. Nếu cô ta không lựa chọn cứu lấy bản thân mình thì cũng sẽ không có một sự giải thoát nào cho cô ta cả.

Bách Hoàng An có thể bán cô ta một lần thì cũng có thể bán cô ta lần thứ hai. Vòng tuần hoàn này sẽ diễn ra đến lúc nào, không ai biết. Mà cô ta, có bị vắt kiệt rồi chết đi cũng chẳng có lấy một ai hay biết.

Trước giờ Ngọc Tranh không dám phản kháng bởi vì cô ta không có nơi để đi, cũng không có can đảm để chống lại, không một tia hy vọng nào.

Con người mà, khi thật sự bị ép đến đường cùng, dù có phải liều mình cũng là lẽ đương nhiên.

Chỉ cần thấy được có một tia hy vọng dù mong manh, người bị ép như cô ta tất nhiên sẽ lựa chọn bấu víu vào. Đây đã là cơ hội cuối cùng cho cô ta rồi.

Ngọc Tranh đứng bật dậy, lao về phía cô.

Bối Lạc Lạc nhoẻn miệng cười, liếc nhìn qua Bách Hoàng An.

“Thật không may, tôi lại thắng rồi.”

Bách Hoàng An lập tức chạy đến, túm lấy tay Ngọc Tranh. Cảm giác con đường cuối cùng bị chặn khiến sắc mặt Ngọc Tranh tái mét.

Bối Lạc Lạc nắm bắt tốt thời cơ liền lao đến, vung tay hắn ra khỏi tay Ngọc Tranh.

Mấy lão già kia nhìn thấy thế bị động liền đứng bật dậy.

“Chuyện này là thế nào? Cậu Bách, con nhỏ kia là ai?”

Bách Hoàng An hốt hoảng đáp lời ngay: “Các vị, đây… đây rõ ràng là gây rối! Cô ta không muốn vụ làm ăn của chúng ta thành công nên mới…”

Hắn còn chưa nói dứt câu, Bối Lạc Lạc đã lao đến dùng tay dí mặt hắn bẹp xuống đất. Tất cả diễn ra nhanh như một cái chớp mắt khiến cho những người chứng kiến đều phải kinh hoàng.

Mẫy lão già kia vẫn không rõ tình thế mà ngu ngốc hô lên gọi bảo vệ. Nhưng đáng tiếc là sẽ chẳng có bất cứ lời đáp nào cả. Tất cả những bảo vệ ngoài kia, đều đã bị Mỹ Tiểu Yên xử lý gọn gàng rồi.

Thoắt một cái, một nhóm người mặc vest đen tiến vào, dáng vẻ hùng hổ. Đương nhiên chẳng phải là người của Bách Hoàng An hay người của mấy lão kia, mà là người của Bối Lạc Lạc.

Bối Lạc Lạc bật cười, nhìn sang mấy lão già đang run sợ kia.

“Lựa chọn thế nào tuỳ thuộc vào các người. Muốn yên bình thì bây giờ rời đi cũng chưa muộn đâu.”

Mấy lão già kia nhìn rõ tình thế liền cuống cuồng tháo chạy. Cái tình cảnh này đúng thật là thảm hại mà.

Bối Lạc Lạc cười, buông tay khỏi Bách Hoàng An. Cô bước đến, ngồi xuống chiếc bàn, vắt chân, nghiêng đầu vẻ mặt ngạo nghễ của kẻ chiến thắng. Cảm giác chèn ép người khác quả thật không mấy hay ho gì. Nhưng nếu là chèn ép một kẻ trong lòng bị vấn đục và lúc nào cũng nghĩ tới việc phải giết mình thì lại chính là một chuyện khác.

“Muốn trở thành người chiến thắng, Bách Hoàng An anh vẫn chưa đủ tư cách đâu.”

Bách Hoàng An bị giẫm đạp đến mức này, tâm lý đã không thể bình tĩnh được nữa mà gào lên: “Bối Lạc Lạc, mày đừng hiếp người quá đáng.”

Bối Lạc Lạc bật cười. Phấn khích nhất có lẽ là thành công khiến kẻ thù của bản thân sụp đổ. Đây chính là cảm giác chiến thắng. Cho dù có đánh bại được một lúc cũng không thể mỗi lần đều ngoan cường chiến đấu. Đánh bại thật sự là khiến đối phương nghi ngờ đối thủ, nghi ngờ cả bản thân.

Một khi đánh mất đi chút lý trí này, đối phương cũng chẳng khác gì so với một người tầm thường để tuỳ ý đùa cợt trong lòng bàn tay.

Từ đầu đã biết tố chất tâm lý của Bách Hoàng An thật sự không được nên mới cố công kích hắn như thế. Đáng tiếc, mục đích lộ liễu như vậy mà hắn lại chẳng nhận ra.

Liên tục công kích, khiến hắn sức cùng lực kiệt, vắt hết mọi tài nguyên mà bản thân có cuối cùng không còn giữ lại được gì.

Đến lúc này, cho dù một cú đẩy nhẹ hắn cũng sẽ không vực dậy nổi.

Bối Lạc Lạc đứng dậy, vẫy tay.

“Nếu anh có khả năng phản kháng thì cứ việc, tôi sẽ đợi. Còn nếu không có, vậy cứ chờ mà tiếp chiêu của tôi đi. Có trách cũng trách anh không đủ năng lực.”

Nói xong liền kiêu ngạo rời đi. Ngọc Tranh quay đầu nhìn lại Bách Hoàng An, do dự một lúc rồi chạy theo sau Bối Lạc Lạc.

Ở bên dưới hầm xe, Mỹ Tiểu Yên sau khi xử lý xong đám vệ sĩ kia của Bách Hoàng An thì đã lên xe ngồi đợi Bối Lạc Lạc.

Bối Lạc Lạc đi tới, mở cửa xe ngồi lên trước.

“Thuận lợi chứ?” - Mỹ Tiểu Yên cười hỏi.

Bối Lạc Lạc gật đầu, theo sau đó là sự xuất hiện của Ngọc Tranh.

Nhìn cô ta bây giờ so với ngày trước, quả nhiên rất tiều tuỵ, đúng là có chút đáng thương. Kết cục của việc chọn sai chính là cái giá đắt như vậy, Ngọc Tranh có lẽ cũng thật sự chết tâm rồi.

Từ lúc lên xe, Bối Lạc Lạc cũng không nói lời nào với Ngọc Tranh, khiến cô ta càng lúc càng thấp thỏm.

Bối Lạc Lạc không muốn mở lời trước vì như vậy đối với cô ta hay đối với cô đều quá gượng gạo. Mà mặt khác, Ngọc Tranh cũng đã nhìn rõ tình hình thực tế, nên lựa chọn thế nào phải tự cô ta quyết định. Bối Lạc Lạc muốn đợi cho Ngọc Tranh suy nghĩ xong, tự mình chọn một hướng giải quyết thì đến lúc đó cô mới có thể nói ra suy nghĩ của mình.

Điều này đối với cả hai đều là có lợi.

Mỹ Tiểu Yên lái xe đưa cả hai về căn biệt thự nơi mà Bối Lạc Lạc ở. Sau khi đưa đến nơi thì bản thân Mỹ Tiểu Yên cũng còn có việc nên đã quay về trước.

Ngọc Tranh đi theo gót Bối Lạc Lạc vào trong căn nhà. Bối Lạc Lạc tiến đến chiếc bàn gần cửa sổ, rót một cốc nước.

“Tại sao lại giúp tôi?”

Bối Lạc Lạc khựng lại, đặt cốc nước xuống bàn. Ngọc Tranh cuối cùng có lẽ cũng chọn được phương hướng cho bản thân mình rồi.

Cô ngồi xuống ghế, chỉ tay vào cốc nước, nhướn mày ra hiệu. Ngọc Tranh hiểu ý liền ngồi xuống ghế đối diện, uống một ngụm nước.

Bối Lạc Lạc đan tay vào nhau, vắt chéo chân.

“Tôi không giúp cô.”

Ngọc Tranh giật mình, có chút rối loạn: “Nhưng… ban nãy rõ ràng…”

Bối Lạc Lạc nhướn mày, khẽ cười, gõ gõ tay lên bàn.

“Cô cũng biết, tôi với Bách Hoàng An là cùng một loại người. Chính là loại sẽ vì lợi ích của bản thân mà giành lấy bất kì cơ hội nào. Khác biệt duy nhất có lẽ chính là tôi sẽ không dùng cách cực đoan bất chấp thiện ác như hắn ta.”

Ngọc Tranh đột nhiên có chút sợ hãi. Đương nhiên, nếu là hợp tác thì không nên nói những lời đáng sợ thế này. Một người vừa thoát khỏi địa ngục như Ngọc Tranh cần nhất có lẽ là những dỗ ngọt khiến cô ta yên tâm.

Nhưng mà Bối Lạc Lạc không làm như vậy.

Là bởi vì cô muốn cho Ngọc Tranh một sự công bằng. Là hợp tác, cần có đủ sự tín nhiệm và am hiểu về đối phương. Ngọc Tranh sống trong một cái địa ngục lâu như vậy, bản thân cô ta có lẽ cũng đã hiểu được thế giới lợi ích này, người nhỏ bé như cô ta sẽ chỉ bị giẫm đạp.

Bối Lạc Lạc muốn để cô ta đối diện với thực tế, đối diện nhiều sẽ khiến cô ta hiểu ra, hiểu ra rồi thì mới có thể sinh tồn tốt được.

Điều này đối với cô ta là có lợi.

Vả lại, cô không muốn bắt ép bất cứ ai. Để cô ta toàn tâm toàn ý, hiệu quả sẽ cao hơn. Muốn cô ta toàn tâm toàn ý, trước hết cứ phơi bày bản chất thực sự cho cô ta hiểu đã.

“Vậy… tôi… cô…”

Bối Lạc Lạc cười: “Người lựa chọn sau cùng không phải tôi, chính là cô. Tôi sẽ không giúp một người nếu như tôi không đạt được gì đó. Đương nhiên, tôi cũng không thích ép buộc. Cô đã thất bại một lần. Muốn bảo vệ người bản thân yêu quý, cũng là bảo vệ bản thân. Đưa ra lựa chọn thế nào là tuỳ cô.”

Ngọc Tranh mím môi, bàn tay vò loạn trên váy.

“Cô muốn gì từ tôi?”

Bối Lạc Lạc mỉm cười: “Phơi bày hết tất cả mọi thứ mà cô biết, tự tay đánh bại kẻ thù lớn nhất của cô.”