Phúc Hắc Lão Đại Siêu Cuồng Cô Vợ Sát Thủ

Chương 160





Bối Lạc Lạc hơi ngơ ngẩn. Lão gia tử là nói bố của Từ Lục Ngạn sao?

“Được rồi, em qua liền.”

Hơn bảy năm trước, lần đầu gặp Từ lão gia chính là lúc ra mắt với gia đình anh. Cái kết cho việc đó thì chẳng cần nói nữa, chính là bị từ chối thẳng thừng. Về sau cũng chưa từng gặp lại, nếu hỏi cô có ác cảm với Từ lão gia hay không, câu hỏi này thật sự khó trả lời. Nếu nói là không thì chính là nói dối nhưng nói là có thì cũng không đến mức gọi là ác cảm.

Chỉ là chuyện năm xưa khiến Bối Lạc Lạc có chút… không muốn gặp.

Đây cũng là chuyện bình thường thôi, bị từ chối như thế thì tâm lý đương nhiên nảy sinh né tránh. Cũng không thể trách cô được, là người khác thì đều sẽ như vậy.

Bản thân Bối Lạc Lạc khi đó chưa từng nghĩ đến sẽ gặp lại Từ lão gia thêm lần nào trong tương lai nữa. Vì dù sao cũng chẳng còn quan hệ hay dính líu gì cả, cô đã nghĩ như thế. Thật không ngờ ngày hôm nay lại ngoài ý muốn mà gặp gỡ. Bản thân hình như có chút lúng túng.

Nhiều năm như vậy trôi qua rồi, cô cũng không biết Từ lão gia có thay đổi cái nhìn về cô hay không.

Xe dừng trước nhà Từ Lục Ngạn, anh ở bên trong đi ra mở cửa xe cho cô.

Bối Lạc Lạc liếc nhìn Từ Lục Ngạn, liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Bố mẹ anh đã gặp Bối Duy và Bối Thanh.”

Từ Lục Ngạn kể lại những chuyện đã xảy ra.

Lúc anh từ bữa tiệc về thì chạy thẳng qua nhà cô đón hai đứa trẻ, không hề biết Từ lão gia và Từ phu nhân đang ở nhà mình. Chuyện anh và cô gặp lại rồi hai đứa con này anh chưa từng nói cho họ biết. Từ Lục Ngạn vẫn nhớ chuyện năm xưa, chính họ là những người phản đối anh và cô. Ngày hôm nay Từ Lục Ngạn quyết tâm, cho dù họ có phản đối hay không anh vẫn sẽ theo đuổi cô, ở bên cô. Còn những chuyện liên quan, đợi sau này họ biết được thì anh sẽ giải thích, vốn dĩ cũng chẳng quan trọng.

Không ngờ chính là vừa về tới nhà lại đụng mặt. Kể từ sau lần đó, Từ Lục Ngạn với Từ lão gia đã không thể nào ngồi chung bàn nói chuyện hoà thuận, lúc nào cũng như nước với lửa.

Từ lão gia và Từ phu nhân nhìn thấy anh ôm Bối Thanh trong lòng, còn dắt tay Bối Duy, đứa bé trai này lại giống anh như đúc thì thất kinh vô cùng.

Sau một hồi gạn hỏi anh cuối cùng mới nói bọn họ biết đây là con của anh và cô. Từ phu nhân thì mặt mày tái mét không nói một lời, Từ lão gia thì âm trầm như đang suy nghĩ gì đó.

Một lúc sau, khi Từ Lục Ngạn bảo Bối Thanh và Bối Duy chào ông bà nội thì hai đứa lễ phép chào hỏi. Cho dù có không thuận nhau thì dù sao đây cũng là máu mủ ruột rà, anh cũng muốn để cho hai đứa biết được thân thích của mình.

Phụ nữ lòng yếu mềm, Từ phu nhân bao lâu mơ ước có cháu bồng, giờ nhìn thấy hai đứa cháu nội đáng yêu ngoan ngoãn đương nhiên là không thể cưỡng lại được. Tuy bà không nói nhưng có thể nhìn ra được, bà đã thầm chấp nhận hai đứa trẻ này, có lẽ cũng là chấp nhận Bối Lạc Lạc.

Còn Từ lão gia tử thì vẫn luôn không nói lời nào, suy nghĩ một buổi cuối cùng bảo anh gọi cho cô đến, muốn cùng cô nói chuyện riêng.

Bối Lạc Lạc cũng không biết là nên khóc hay nên cười, sự việc như này đúng là sớm muộn cũng sẽ xảy ra.

“Từ Lục Ngạn à, lỡ may lát nữa em có thất lễ thì anh nhất định phải can ngăn em.”

Từ Lục Ngạn bật cười, nắm lấy tay Bối Lạc Lạc: “Không sao, anh cùng em đối diện.”

Bối Lạc Lạc cùng anh đi vào trong nhà liền nhìn thấy Từ phu nhân đang ngồi trên sô pha trò chuyện cùng hai đứa trẻ. Bà nhìn thấy cô, vẫn là có chút ngượng. Bối Lạc Lạc cúi người lên tiếng chào hỏi trước, bà ấy cũng đáp lại, bầu không khí không tốt lắm nhưng ít nhất cũng không đến nỗi tệ.

Trên lầu vọng đến tiếng bước chân, Từ lão gia đi xuống, nhìn thấy cô, vẻ mặt cũng không có gì biến đổi.

“Đến rồi thì lên đây nói chuyện với ta một lát đi.”

Bối Lạc Lạc gật đầu, đi lên theo ông. Từ Lục Ngạn định đi theo sau thì ông liền quay lại, hất tay bảo anh: “Con ở lại, ta muốn nói chuyện riêng với Bối tiểu thư.”

Từ Lục Ngạn liếc mắt nhìn qua Bối Lạc Lạc, cô mỉm cười gật đầu ý bảo sẽ không sao, sau đó thì tự mình đi theo phía sau Từ lão gia.

Trong thư phòng, Từ lão gia ngồi ở bàn sách nhìn cô, đưa tay chỉ vào cái ghế đối diện: “Ngồi đi.”

Bối Lạc Lạc cúi đầu tỏ ý cảm ơn rồi ngồi xuống đối diện. Từ lão gia đan tay vào nhau, im lặng nhìn cô.

“Cho tới bây giờ, ta vẫn cảm thấy cô không hề thích hợp với Lục Ngạn. Nó là một đứa hiếu thắng, cô có lẽ cũng giống thế. Lúc trước phản đối hai đứa đến với nhau, chính là bởi vì cảm thấy Lục Ngạn cần một người có thể kiềm chế nó.”

Bối Lạc Lạc mỉm cười: “Con hiểu.”

“Ta không phủ nhận, cô là một cô gái tốt. Nhưng là một người làm cha mẹ, ta tin cô cũng hiểu, chúng ta đều chỉ muốn tốt cho con của mình.”