Phúc Hắc Lão Đại Siêu Cuồng Cô Vợ Sát Thủ

Chương 41: Lý trí và con tim



Mặc dù Từ Lục Ngạn đang bị thương nhưng mà khí thế lẫm liệt của anh vẫn lan tỏa đâu đó. Một chút sợ hãi e dè cũng không có. Ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía bọn chúng, bật cười khinh bỉ:

"Tao chết rồi nhưng vẫn để lại một tiếng vang trong thế giới ngầm. Còn bọn mày thì sao, sử dụng ủy kế chơi sau lưng tao như vậy mới đáng chê cười."

Bọn chúng đưa mắt nhìn nhau, không chấp nhận được sự lăng mạ của anh, gằng giọng nói lại: "Sắp chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng được sao? Được rồi, bọn tao sẽ cho mày nếm mùi vị cái chết đau đớn là như thế nào."

Dứt câu, bọn chúng mỗi tên cầm trên tay mười khẩu súng lục, toàn bộ họng súng đều chỉa về phía của anh. Từ Lục Ngạn ngẩng mặt nhìn trời, chưa bao giờ anh cảm thấy tuyệt vọng đến như vậy. Trước kia xả thân vào những cuộc hỗn chiến để tranh giành cái ghế lão đại của thế giới ngầm, quyền lực, người người kính trọng, cho dù có chết anh cũng cảm thấy toại nguyện. Nhưng giờ phút cái chết cận kề trước mặt như vậy lại khiến anh như muốn rút lại ý nghĩ kia, anh chỉ mới bắt đầu theo đuổi tình yêu của mình, còn chưa giúp cô trả thù cho ba mẹ. Còn chưa được nắm tay cô đi hết quãng đời còn lại, vậy mà tất cả mọi thứ đã tan biến. Một đời anh oanh tạc như vậy lại bỏ mạng dưới họng súng của những tên thấp hèn này, quả thật có chút không cam tâm.

Tiếng kéo còi đồng loạt vang lên bên tai dập tắt ý nghĩ trong đầu của anh, cảnh tượng này rất giống cảnh hành hình phạm nhân. Trước lúc chờ đợi cái chết Từ Lục Ngạn nở một nụ cười chua xót, tâm trí anh hiện lên hàng loạt hình ảnh về Bối Lạc Lạc, anh cười thống khổ, chua chát.

Đành hẹn em kiếp sau chúng tay tiếp tục được yêu.

Nhưng...

*Đùng

Một âm thanh lớn vang lên, Từ Lục Ngạn giật mình mở mắt ra xem, một cảnh tượng hùng hồn trước mắt làm anh kinh ngạc. Mười tên kia đã bỏ mạng, nổ tung không còn mảnh giáp. Thu vào con ngươi chính là một làn lửa bốc lên vô cùng lớn, kèm theo đó là khói trắng bay mịt mù trong gió. Đặt câu hỏi trong đầu của anh chính là ai đã làm việc này? Là ai đã cứu anh?

Những câu hỏi đầy khó hiểu hiện ra, ngay sau đó đằng sau đám lửa kia lại xuất hiện một hình bóng mà anh đang hằng nhớ đến. Bối Lạc Lạc đổ mắt nhìn vào đám người nổ tung trước mắt, không tránh khỏi mỉm cười hả dạ. Sau đó lái con xe mô tô của mình lao thẳng về phía của anh.

*Két

Có vẻ như cô thuộc dạng người chơi xe rất đỗi linh hoạt và thuần thục, chiếc mô tô vừa kịp thời thắng lại, chỉ cách Từ Lục Ngạn một xen ti mét mà thôi. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô: "Em đã cứu anh sao?"

Bối Lạc Lạc nhìn xuống người đàn ông đang bị thương ở đầu và cả hông, đột nhiên dâng lên cảm giác thương xót. Mặc nhiên cô vẫn tỏ ra lạnh lùng, hờ hợt, không trả lời câu hỏi anh, nói sang vấn đề khác: "Mau lên xe đi."

Từ Lục Ngạn nghe rõ, theo bản năng có chút khó khăn đứng dậy, leo lên xe của cô. Ngồi ở đằng sau lại sợ Từ Lục Ngạn té xuống, Bối Lạc Lạc mặt lạnh lòng thì nóng lên tiếng như ra lệnh: "Ôm vào."

Ngay lúc này đây Từ Lục Ngạn cảm thấy e dè trước cô, thật khó hiểu. Mấy năm hoành tẩu giang hồ không sợ bất kì kẻ nào, chỉ sợ duy nhất một mình cô gái này. Không chần chừ Từ Lục Ngạn đưa đôi tay đầy máu ôm chặt lấy eo của cô, Bối Lạc Lạc nhìn xuống tay của anh, sau đó lại nhìn lên: "Ôm chặt vào, tôi chạy đó."

"Anh biết rồi."

Sau đó tiếng pô xe nổ lên mấy cái, Bối Lạc Lạc kéo hết ga mà chạy. Có thể thấy cô lái xe con xe này trong thật ngầu làm sao. Giữa màn đêm, hình bóng của cô trở nên rực rỡ, siêu ngầu. Mà người đằng sau lại không khấm khá được chút nào, vẻ mặt sợ hãi hiện lên khi nhìn vào tốc độ chạy xe của cô. Cái chết không làm anh sợ, nhưng cô chạy xe thì anh mới sợ.

Chính vì sợ nên Từ Lục Ngạn mới ôm cô chặt hơn, chỉ sợ lơ là lỏng lẻo một chút liền bay khỏi xe thì nguy. Bối Lạc Lạc đưa anh về thẳng tổ chức của mình.

Nhớ lại chuyện vừa rồi, đêm nay cô có nhiệm vụ ám sát ông trùm kim cương, sau khi xong việc lái xe về tổ chức vậy mà lại vô tình bắt gặp cảnh tượng Từ Lục Ngạn sắp bị giết chết, ban đầu cô cứ nghĩ là mình nhìn lầm, đến khi bấn tỉnh lại mới biết người trước mặt chính là anh. Vốn dĩ không muốn xen vào, nhưng cả lý trí lẫn trái tim của cô lại thúc giục cô phải cứu anh, nhất định phải cứu. Chính vì vậy trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cô lấy ra quả bom mini do Khắc Yên Mỹ chế tạo cho cô ném về phía đám người đó. Mặc dù nó nhỏ nhắn nhưng sức công phá lại vô cùng mạnh, có thể khiến những kẻ trúng phải bom bị tan xương nát thịt, hay thậm chí là không còn một mảnh xương, mảnh thịt.

Chiếc mô tô dừng lại, Từ Lục Ngạn leo xuống thấy anh đi đứng có chút bất tiện mà ra sức đỡ anh vào bên trong. Khắc Yên Mỹ thấy cô trở về, theo lẽ thường sẽ giúp cô cất xe và súng, lại đột nhiên thấy Từ Lục Ngạn mang theo bộ dạng bị thương, lấy làm ngớ ngẩn: "Chị và Từ lão đại..."

Còn tưởng rằng hai người cùng lúc bị thương, nhưng Bối Lạc Lạc nhanh miệng nói: "Từ Lục Ngạn bị ám sát, chị vô tình cứu được mà thôi. Em đi nghỉ ngơi đi còn anh ta chị tự xử lý được."

Khắc Yên Mỹ gật gù nghe theo, ánh mắt vẫn cố nhìn theo bóng lưng của hai người, khóe miệng bất giác cong lên trông thấy rõ. Có thể nói Khắc Yên Mỹ nhìn ra được sự quan tâm lo lắng ở Bối Lạc Lạc dành cho Từ Lục Ngạn, hiểu ra được vẫn đề Khắc Yên Mỹ lắc đầu mỉm cười rồi đi nghỉ ngơi.