Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 108: Tặng lễ



Vạn dặm không mây, mặt trăng sáng rọi lung linh huyền ảo chiếu xuống đại địa, bao phủ đình đài lầu các mạ lên một tầng ánh sáng huyễn hoặc, hàn nguyệt cung ngàn năm vạn năm lặng lẽ nhìn xuống nhân gian, chứng kiến nhân sinh trăm thái, duyên khởi duyên diệt.

Mặc kệ bên ngoài gió tanh mưa máu, phong vũ phiêu diêu, Lâu Giang Các lúc này lại một mảnh ấm áp khó được. Ân oán tạm gác lại, không phân biệt giai cấp chủ tớ, một bàn mười mấy người tụ lại cùng nhau ăn ăn uống uống, cho nhau trêu đùa.

Cơm nước rượu thịt xong xuôi, từng người về phòng nghỉ ngơi, mà Đế Mặc Thần lại chắp tay sau lưng, nắm tay cầm một cái hộp gấm, đi từng bước một tiến về căn phòng nào đó.

Bồi hồi thật lâu ở trước cửa, nghe bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng hi hi ha ha cười đùa thật hồn nhiên, vô ưu vô lự của bọn trẻ, ánh mắt của hắn không khỏi xẹt qua một tia ấm áp nhu hòa.

Đợi cho bên trong tiếng cười đùa nhỏ dần, hắn mới đẩy cửa bước vào.

“Thần thúc thúc!”

Hai huynh muội Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng ngồi đong đưa trên ghế đẩu, mặt bàn có một dĩa đồ ăn vặt đã vơi bớt một nửa. Cả hai đứa đang đùa giỡn với thú sủng, nhưng thấy Đế Mặc Thần bước vào, tùy theo lễ phép chào hỏi một tiếng.

Nơi này không có người ngoài, nên Đế Mặc Thần đã gỡ bỏ mặt nạ, lộ ra một gương mặt soái khí đến nhân thần đều căm phẫn.

Mạc Vân Long đã gặp qua một lần nên xem như có lực miễn dịch, chỉ âm thầm bĩu môi ghen ghét, mà Mạc Du Hồng lại từ ghế trượt xuống, cặp mắt ánh lên vẻ hoa si, bụm miệng thét chói tai:

“Oa! Thúc thúc thật là đẹp trai quá đi!”

Đế Mặc Thần rất vui vẻ, lồng ngực hơi hơi run động, khóe môi gợi lên, tiếng cười ưu nhã lại tà mị quanh quẩn khắp phòng.

“Cảm ơn tiểu Hồng đã khen ngợi, thúc thúc rất vui vẻ, mẫu thân của các con đâu?”

Mạc Vân Long bĩu môi, bàn tay khẽ cào qua bộ lông của thú sủng tiểu Bạch, khiến cho nó rối tung rối mù dựng lên, mỗ thú nào đó nhe răng trợn mắt, đối với ham mê đặc thù của tiểu chủ nhân đã thấy nhiều không trách, mặc dù buồn bực nhưng chỉ có thể vui vẻ chịu đựng.

Bàn tay còn lại bóc một hạt đậu phộng bỏ vào miệng, hai chân đong đưa, Mạc Vân Long nhìn muội muội nhà mình đã không có tiết tháo ôm lấy đùi nam nhân nào đó, tựa hồ muốn trở thành vật trang sức nhỏ bé, không khỏi xụ mặt xuống, không vui nói:

“Mẫu thân đang ở bên trong chuyên tâm tu luyện. Trời cũng tối rồi, thúc thúc không đi ngủ đi, còn tới nơi này để làm gì?”

Hừ! Hắn mới không dễ dàng bị dụ như thế, chỉ trách người nam nhân này không biết xấu hổ, thế nhưng giở trò mỹ nam kế, khiến cho bệnh hoa si của muội muội lại tái phát.

Ỷ vào gương mặt tuấn tú rồi muốn làm gì thì làm sao?

Nói chung, hiện tại Mạc Vân Long đang rất khó chịu, như tiểu vũ trụ nóng dần lên, chờ thời cơ để phát tác.

Đế Mặc Thần híp mắt, âm thầm cảm thán con gái giống cha, con trai giống mẹ, nhi tử cùng mẹ nó quả thực là một cái đức hạnh, chỉ cần mở miệng ra là nồng nặc mùi thuốc súng, thề không sặc chết người là không để yên.

Bàn tay vuốt vuốt đầu của nữ nhi, trong lòng mới hơi cân bằng, vẫn là nữ nhi tốt nhất.

“Tiểu tử! Đừng quên ước hẹn giữa chúng ta! Nếu như con không muốn làm, thì ta có thể tìm người khác thay thế, chẳng hạn như là... tiểu Hồng. Ta tin tưởng tiểu Hồng đối với bảo bối sẽ rất có hứng thú, phải không nè?”

Đế Mặc Thần cười như không cười nhìn nam hài đối diện, sau đó ngồi xổm xuống, ôm nữ hài vào trong ngực, khóe miệng gợi lên ý cười, cực kì phúc hắc.

Mạc Du Hồng cười khanh khách, cực kì phối hợp nói:

“Vâng, Tiểu Hồng cực kì cực kì thích bảo bối, chẳng lẽ thúc thúc có nhiều lắm sao?”

Ánh mắt khiêu khích nhìn tiểu tử nào đó, Đế Mặc Thần nói:

“Nhiều, nhiều đếm không xuể, chỉ cần tiểu Hồng thích, thì sau này bảo bối đều là của con hết.”

Nói xong, hắn trong lòng vui vẻ khi chứng kiến tiểu tử nào đó ánh mắt bốc hỏa, hai má phồng lên, dậm chân từ ghế đẩu nhảy xuống, không cam lòng nói:

“Được rồi! Con đi gọi mẫu thân được chưa? Thật là... người lớn như thế nào cứ suốt ngày thích cùng trẻ con nói điều kiện chứ!”

Trong lòng có chút uể oải, Mạc Vân Long âm thầm sám hối. Mẫu thân, không phải tiểu Long muốn phản bội người, mà thật sự là bảo bối quá có lực hấp dẫn. Chờ tiểu Long đem bảo bối chộp tới tay, nhất định đá đít người nào đó, mang theo mẫu thân đi ngao du sơn thủy, an nhàn hưởng phúc.

Đế Mặc Thần ngồi xổm ôm nữ nhi, đưa mắt nhìn nam hài từ ghế nhảy xuống chạy vào phòng trong, khóe miệng nỉ non một tiếng:

“Tiểu tử... có chí hướng có sở thích là tốt. Bản tôn tung hoành thiên hạ, còn sợ trị không được ngươi!?”

Mạc Du Hồng ôm lấy cổ Đế Mặc Thần, cười khanh khách:

“Thúc thúc quá xấu rồi!”

“Nam nhân không xấu nữ nhân không yêu, đạo lý này từ xưa đến nay chưa hề sai quá!” Đế Mặc Thần da mặt dày gật gù nói.

“Hi hi hi!” Mạc Du Hồng bị chọc cười, liên tục cười không ngừng nghỉ.

Thú sủng tiểu Hắc trợn trắng mắt khinh bỉ, lần đầu tiên chứng kiến một người không biết xấu hổ đến thế là cùng. Cư nhiên nói đạo lý nói đến đúng lý hợp tình. Không tìm nổi lý do phản bác.

Mà Mạc Vân Long đã chạy vào phòng trong, vì che lấp bản thân không phải là phản đồ nên thì thầm cáo trạng:

“Mẫu thân, mẫu thân! Tiểu muội khuỷu tay quẹo ra ngoài rồi!”

Mạc Túc bất đắc dĩ đánh gãy tu luyện, từ trạng thái hư vô huyền diệu tỉnh lại. Vì ngày mai hành trình tiến vào bí cảnh thăm dò, nên nàng thử nghiệm đánh sâu vào Kim Huyền cảnh giới. Từ lần trước sử dụng Cửu Tinh Chung Nhũ, lực lượng tồn trữ đã cũng đủ, thiếu chính là thời gian củng cố và cơ hội tiến thêm một bước. Đáng lẽ ra nàng đã chạm đến cái vách ngăn quen thuộc, chuẩn bị dồn hết lực lượng đánh sâu vào. Bất đắc dĩ bị nhi tử can thiệp, Mạc Túc chỉ phải tỉnh lại, nhíu mày hỏi:

“Tiểu Long, lại có chuyện gì vậy?”

Mạc Vân Long ánh mắt chuyển vài vòng, sợ bên ngoài nghe thấy nên đè thấp thanh âm:

"Thần thúc thúc tìm người! Nhưng hiện tại đã là đêm khuya thanh vắng, con cảm thấy thúc ấy không có ý tốt. Mẫu thân lão nhân gia ngài tuyệt đối phải cẩn thận.”

Mạc Túc hơi buồn cười, ngón trỏ hơi khúc lên gõ vào trán nhi tử, cười nói:

“Biết rồi ông cụ non! Con khi nào thấy qua mẫu thân có hại chưa?”

Mạc Vân Long làm bộ vỗ vỗ ngực, gục đầu cười trộm:

“Vâng vâng! Mẫu thân lão nhân gia ngài lợi hại nhất!”

Mạc Túc thả chân xuống giường đứng lên, hai mẹ con nắm tay tiến ra ngoài đại sảnh.

Mắt thấy nữ nhi ôm chặt nam nhân nào đó cười vui vẻ không ngừng nghỉ, Mạc Túc trong lòng không vui, nói:

“Không còn sớm nữa, tiểu Long! Con mang muội muội đi nghỉ ngơi đi!”

Mạc Vân Long tự giác tìm được chỗ dựa, tư thái không khỏi bành trướng đắc ý, chạy lại nắm tay Mạc Du Hồng, khiêu khích nam nhân nào đó:

“Tiểu muội, đi ngủ nào!”

Mạc Du Hồng tuy rằng lưu luyến không rời, nhưng thói quen lời nói của mẫu thân có trọng lượng, không dám ngỗ nghịch, chỉ có thể cùng mỗ nam tách ra, bị lôi kéo vào bên trong.

Hai đứa nhóc đều đi cả, Mạc Túc hoàn toàn không có kiên nhẫn cùng người nào đó mắt to trừng mắt nhỏ, lạnh lùng nói:

“Tìm ta có chuyện gì!?”

Đế Mặc Thần nhún vai đứng lên, khóe miệng hơi câu, mở ra lải nhải hình thức:

“Ai... thật là nữ nhân vô tình vô nghĩa, bản tôn chạy ngược chạy xuôi, không màng nguy hiểm khiêu khích Thiên Nguyệt Vương Triều để lấy lại công đạo cho ngươi. Thế nhưng còn bị mặt lạnh đối đãi, quả thực không có thiên lý mà...”

Mắt thấy nam nhân nào đó càng nói càng hăng, nhưng mỗi câu đều là vô nghĩa, Mac Túc lạnh lùng cắt ngang, ánh mắt sắc bén cảnh cáo:

“Nói trọng điểm!”

Đế Mặc Thần lắc đầu cười khổ, hai tay chắp sau lưng khẽ buông ra, đặt một cái hộp gấm lên bàn, nói:

“Thật là! Mỹ nhân thì nên dịu dàng nhu mị, nóng tánh như vậy làm cái gì? Cái đó... khụ... đồ vật bên trong tặng cho ngươi, đối với việc tu luyện có cực đại trọng dụng.”

Mạc Túc đem tầm mắt nhìn đến hộp gỗ, vẫn chưa cầm lấy, lắc đầu nói:

“Ngươi mang về đi, ta không cần!”

Cho dù không có cầm lên xem, Mạc Túc cũng thông qua tinh thần lực biết bên trong là thứ gì. Năm giọt Cửu Tinh Chung Nhũ, ba viên Thuần Nguyên Đan, một viên hạt châu màu đỏ sậm không biết công dụng gì. Hơn nữa một cái nhẫn bạc khắc hoa văn thần bí. Làm một người luyện khí sư cấp bậc tông sư, Mạc Túc thừa biết nó là hình thái giản dị thu nhỏ của một binh khí Thiên cấp.

Ở đại lục này, Thiên cấp binh khí, thập phần trân quý khó được. Cho dù Mạc Túc tự tin chính mình có thể làm ra tới, nhưng nguyên liệu không phải đơn giản mà có thể thu thập đầy đủ. Số nguyên liệu trong tay, còn thiếu vài món đồ quan trọng.

Bốn món đồ trong đó, cái nào không phải là vạn kim khó cầu, chỉ cần đưa ra đi là đủ nhấc lên sóng to gió lớn, không biết bao nhiêu người tranh đoạt. Nói không động tâm là giả, nhưng Mạc Túc lại biết một câu gọi là vô công bất thụ lộc. Hơn nữa giữa nàng và Đế Mặc Thần, còn có ân oán chưa giải trừ.

Mà Đế Mặc Thần phảng phất biết Mạc Túc sẽ là loại thái độ này, hắn không nóng nảy, lại lần nữa chắp tay, đưa mắt nhìn Mạc Túc, cười khổ nói:

“Ngươi không cần phải có tâm lý gánh nặng, cứ xem như là bản tôn trả lại phí nuôi nấng hai đứa nhỏ trong suốt những năm qua, gọi là đền bù. Hơn nữa, ngày mai ngươi tiến vào bí cảnh rồi, trong đó hung hiểm vạn phần. Thực lực đề cao một bước thì độ an toàn càng được bảo đảm, bọn nhỏ sẽ không vì ngươi mà lo lắng bất an.”

Mạc Túc không thể không cảm thán người trình độ nắm giữ nhân tâm của người nam nhân này đã đạt tới lô hỏa thuần thanh nông nỗi. Nếu như hắn cố tình cưỡng ép hoặc là để đồ vật ở đó thì nàng sẽ không nhận hoặc là đánh lên tới. Nhưng hắn lại sử dụng tới lý do khiến cho Mạc Túc không thể chối từ phủ nhận được.

Phảng phất nàng không nhận, chính là đối với bọn nhỏ có lớn lao tội lỗi.

Mạc Túc vừa buồn bực vừa không biết nói cái gì cho phải, lần đầu tiên cảm giác kinh nghiệm chinh chiến của mình không đủ, đối với nam nhân trước mặt, đánh cũng không được mà chửi cũng không xong, bởi vì hắn là phụ thân của bọn nhỏ, giết chết không được.

Mạc Túc đưa tay bóp trán, thở dài một tiếng:

“Được rồi! Ta nhận lấy mấy thứ này, đa tạ! Bọn nhỏ trong thời gian tới nhờ ngươi chiếu cố!”

Đế Mặc Thần nhìn nữ nhân trước mắt, khóe miệng bởi vì ý đồ thực hiện được mà hơi nhếch lên, nhún vai nói:

“Yên tâm đi! Có ta ở đây, bọn đạo chích đừng hòng đụng đến một sợi tóc của hai đứa nhỏ.”

“Trời không còn sớm, ngươi trở về nghỉ ngơi đi!” Mạc Túc cầm lên hộp gỗ, bắt đầu không lưu tình chút nào mà đuổi khách.

“Ai nha! Trăng thanh gió mát, mỹ nhân cô đơn chốn khuê phòng, tịch mịch biết bao. Chi bằng cùng bản tôn thưởng hoa ngắm nguyệt, làm vài chuyện phong lưu phóng khoáng, trở thành đôi lữ khách chốn vân sơn?” Đế Mặc Thần nheo lại mắt đào hoa, khí chất lạnh lùng sát phạt biến mất đâu không thấy, mà tựa như là hoa hoa công tử cầm quạt xếp, ở trên đường cái trêu ghẹo mỹ nữ.

Mạc Túc cười lạnh một tiếng, ánh mắt nguy hiểm như liệp báo săn mồi, khí lạnh ra bên ngoài mạo:

“Không có hứng thú! Cút đi!”

“... Ai! Mỹ nhân thật là không có lương tâm mà...” Đế Mặc Thần ngả ngớn than thở, còn muốn trêu chọc vài câu, bất quá thấy nữ nhân nào đó đã bắt đầu đào nhẫn trữ vật nắm trong tay một viên cầu đen, gân xanh trên trán không khỏi giật giật.

Nhớ tới độ khủng bố của vật nào đó hủy đi nửa cái Lâu Giang Các của hắn, Đế Mặc Thần không tiếp tục tìm đường chết, cười ha hả vài câu rồi lướt gió bay đi:

“Ha ha, bản tôn không làm phiền mỹ nhân thanh mộng nữa. Ngủ ngon!”

“Hừ!” Mạc Túc cười nhạo một tiếng, thu hồi đạn hắc tử.

Không làm thì sẽ không chết, nếu hắn mặt dày không đi, nàng không ngại nửa đêm thắp sáng Lâu Giang Các, cho cả hoàng thành đều biết.

Tiểu dạng! Tỷ đây còn trừng trị không được ngươi sao!?