Xuân Liễu ôm khay trà trở về đình viện, sau đó an an tĩnh tĩnh đứng ở một góc, rũ mắt gục đầu, kỳ thật dư quang vẫn chú ý tình huống bên kia.
Nguyệt Mạn Chi làm chủ nhân, tự giác cầm bình trà rót vào chén đưa cho Mạc Túc, cười nói:
"Nào, tứ muội! Đây là cực phẩm trà Long Tĩnh, muội nếm thử đi!"
Mạc Túc nhìn ly trà trước mặt, sau đó trong ánh mắt khó hiểu của Nguyệt Mạn Chi, nàng lấy ra một căn kim châm, đầu mũi kim chạm vào ly trà một chút.
Biểu tình của Nguyệt Mạn Chi hơi cứng lại, nhíu mày hỏi:
"Tứ muội đây là sợ Nhị tỷ hạ độc ngươi sao?"
Hai người đều không có phát hiện, sau khi Nguyệt Mạn Chi hỏi ra câu này, Xuân Liễu đứng ở một góc hơi run lên thân mình, đầu nhỏ gục xuống, sắc mặt đã toàn bộ tái nhợt.
Xuân Liễu làm sao có thể ngờ đến, Mạc Túc sẽ có loại thao tác này, nàng cũng không biết tiểu Lan đưa cho mình là loại độc gì? Nếu như bị phát hiện thì nàng có chạy trời cũng không khỏi nắng.
Ngay tại trái tim của Xuân Liễu muốn nhảy ra khỏi cổ họng, thì Mạc Túc đã bình tĩnh thu hồi kim châm, đáp lời Nguyệt Mạn Chi:
"Ta không phải nghi ngờ Nhị tỷ hại ta, chỉ là có một số thói quen dưỡng lâu rồi, không bỏ được.
Nhị tỷ biết mà, mấy năm nay ta hành tẩu giang hồ, âm mưu quỷ kế gì đó nhiều không kể xiết, ta dựa vào cẩn thận mới có thể tồn tại đến hôm nay."
Nguyệt Mạn Chi nghe xong, khói mù trong đáy mắt cũng tan đi, bật cười nói:
"Là! Tứ muội nói đúng! Ta như chim hoàng yến bị vây quanh ở bốn bức tường này lâu rồi, ánh mắt cũng trở nên thiển cận.
Không bằng tứ muội có nhìn xa trông rộng."
Mạc Túc nhấp một ngụm trà rồi để xuống, nhìn Nguyệt Mạn Chi, bình thản nói:
"Nhị tỷ không cần phải làm thấp chính mình, ngươi cũng là nữ trung hào kiệt.
Nếu không phải chân ngươi có tật, hiện tại đã là nhân vật phong vân."
Nguyệt Mạn Chi phất tay, không chút để ý nói:
"Ý trời đã như thế, ta hà tất phải cưỡng cầu! Không nói những chuyện không vui, chúng ta làm vài ván đi!" Nói đoạn, nàng đem bàn cờ khai triển đi lên, ánh mắt tỏa sáng nhìn Mạc Túc.
"Được!" Mạc Túc dùng hai ngón trỏ câu lấy quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Nguyệt Mạn Chi cũng nháy mắt thu hồi biểu tình bỡn cợt, nghiêm túc hạ cờ.
Mà Xuân Liễu trơ mắt nhìn Mạc Túc đem ly trà kia uống xong, biểu tình cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hai người ngươi tới ta đi, không bao lâu đã chơi xong ba ván, thời gian từng chút từng chút trôi qua, bầu trời đã sụp tối lúc nào không hay.
Mạc Túc hạ xuống quân cờ cuối cùng, đưa mắt nhìn ra ngoài, khẽ nhíu mày.
Nàng cảm giác thân thể có một tia dị dạng, trực giác không ổn, vì vậy nói với Nguyệt Mạn Chi:
"Nhị tỷ! Trời tối rồi, ta cũng nên cáo từ trở về, nếu không bọn nhỏ ở nhà sẽ lo lắng."
Nguyệt Mạn Chi còn có chút chưa đã thèm, nhịn không được khuyên nhủ:
"Nếu không ở lại phủ của ta dùng cơm? Xuân Đào cũng chưa trở về, hẳn là người nhà muội chưa tới đón đâu!"
Mạc Túc lắc đầu cự tuyệt, thanh âm quyết tuyệt nói:
"Ta không ở lại dùng cơm, trở về nhìn xem bọn nhỏ.
Mấy ngày không gặp, ta cũng nhớ bọn họ rồi.
Thời gian còn dài, khi khác ta lại đến cùng Nhị tỷ chơi cờ."
Mắt thấy Mạc Túc kiên quyết như vậy, Nguyệt Mạn Chi bất đắc dĩ thở dài nói:
"Được rồi, ý ngươi đã quyết.
Nhị tỷ còn một hai phải giữ lại đó là trở thành người xấu rồi! Ta đưa muội ra cung."
Mạc Túc nhìn thoáng qua đôi chân Nguyệt Mạn Chi, đưa tay cản lại hành động của nàng, nói:
"Nhị tỷ không cần đâu! Ngươi bồi ta cả một buổi cũng mệt rồi.
Ta dù sao cũng từng sống ở nơi này mười mấy năm, ta còn nhớ đường ra."
Nguyệt Mạn Chi xác thật cũng cảm thấy có chút mệt, vì vậy không ngạnh đưa Mạc Túc đi, mà phất tay gọi Xuân Liễu, hạ lệnh:
"Xuân Liễu, ngươi đưa tứ muội ta ra cung đi!"
"Vâng, công chúa!" Xuân Liễu nhún người đáp ứng.
Mạc Túc kỳ thật muốn nói không cần, bất quá nhìn biểu tình không dung cự tuyệt của Nguyệt Mạn Chi, nàng lại thu hồi lời nói.
Sau đó, Mạc Túc liền đi cùng Xuân Liễu ra cung.
Nàng vẫn luôn tìm tòi một tia dị dạng trong cơ thể, nhưng tinh thần lực quét một vòng, cũng không có phát hiện bất kỳ khác thường nào.
Cũng là trong một chén trà thời gian thất thần này, Mạc Túc mới phát hiện cảnh vật xung quanh có chút khác lạ.
Nàng bỗng chốc đứng khựng lại, nhíu mày kêu gọi Xuân Liễu đi ở phía trước:
"Từ từ! Con đường này không phải đi ra cung!"
Thân mình hơi run lên, sắc mặt cũng xẹt qua một tia hoảng loạn, nhưng Xuân Liễu nỗ lực trấn an chính mình, lời lẽ đường hoàng giải thích:
"Tứ công chúa có điều không biết, mấy năm nay hoàng cung đã thay đổi luật lệ, cửa Nam từ bốn giờ chiều trở đi bắt buộc phải đóng cửa.
Nô tỳ đành phải dẫn người đi ra từ cửa Tây."
Mạc Túc híp mắt, không có bỏ qua vẻ khẩn trương của Xuân Liễu, nàng câu môi một chút, ánh mắt sắc lạnh hỏi:
"Thật sao? Ngươi xác định!?"
Đây là khi dễ nàng nhiều năm không trở lại, phân biệt không ra đông tây nam bắc rồi? Hơn nữa, Mạc Cửu cũng chưa nói qua, Thiên Nguyệt hoàng thành khi nào đã sửa qua điều lệ.
Còn nữa, kỹ thuật diễn của thị nữ này cũng quá kém một chút.
Xuân Liễu nháy mắt trắng bệch sắc mặt, hoảng sợ nhìn Mạc Túc, ánh mắt né tránh, lắp ba lắp bắp nói:
"Thật...!là thật...!nô tỳ...!nào dám...!nào dám lừa gạt tứ công chúa."
Mạc Túc bỗng chốc đi một bước xa, bóp lấy cổ Xuân Liễu, ánh mắt tựa như hàn băng, lạnh lùng hỏi:
"Nói đi? Ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Là do ai sai phái, chủ nhân của ngươi sao?" Nếu như ngay cả Nguyệt Mạn Chi mà nàng thưởng thức đều tính kế nàng, thì Mạc Túc không biết nên tức giận hay buồn cười chính mình cũng có lúc nhìn lầm người.
Xuân Liễu quờ quạng bắt lấy tay của Mạc Túc, sắc mặt đỏ lên, hô hấp dồn dập rồi đứt quãng nói:
"Không...!không phải Nhị công chúa...!không có ai...!sai phái.
Nô tỳ...!nô tỳ nói đều là sự thật." Xuân Liễu có chút hối hận, nếu biết Mạc Túc là người nhạy bén đáng sợ như thế này, nàng tuyệt đối sẽ không nghe theo lời mua chuộc của Trưởng công chúa.
Mạc Túc cười lạnh, hơi thở càng âm trầm xuống:
"Đến chết mà vẫn còn cứng miệng!"
Mạc Túc đem Xuân Liễu ném văng ra, đập vào hòn giả sơn gần đó, cũng không quan tâm người sau là chết hay ngất đi, nàng quyết tuyệt xoay người, dự định phản hồi đường cũ.
Nhưng bất chợt, trước mặt nàng xuất hiện bảy tám tên thị vệ sắc mặt lén lút, bộ dạng đáng khinh đem nàng vây quanh.
"Tứ công chúa! Ngài đối tiểu nữ tỳ nhưng không có một chút thương hương tiếc ngọc nha! Sao có thể nhẫn tâm đem người ném xuống như vậy.
Chậc chậc! Nhìn nàng hộc máu ngất xỉu, chúng ta đều đau lòng!"
"Nhưng ngài yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ ôn nhu, sẽ không bạo lực với ngài như thế."
"Tối nay, Tứ công chúa ở lại đây cùng chúng ta đi! Chúng ta nhất định sẽ hầu hạ ngài chu toàn, khiến ngài vui sướng như đi trên mây, ha ha ha."
"..."
Đám thị vệ không coi ai ra gì, chà xát ngón tay, ánh mắt dâm tà ngó Mạc Túc từ trên xuống dưới, cười ha ha nghị luận.
Mạc Túc nhìn đến bọn họ thì còn có gì không rõ? Chẳng cần bức cung ép hỏi, nàng đều đoán ra bút tích này do ai làm ra tới.
Có thể thi hành thủ đoạn tam lạm ghê tởm này, ngoài Nguyệt Vũ Đình thì không còn có ai khác.
Thật không nghĩ tới, Nguyệt Vũ Đình sẽ trò cũ trọng thi, vận dụng chiêu số y hệt bảy năm trước để đến hủy hoại nàng.
"Cút ngay!" Mạc Túc không có kiên nhẫn quát lạnh một tiếng, bước chân như cũ không dừng lại mà tiến lên.
Đám thị vệ thấy Mạc Túc không chịu phối hợp, nhìn nhau trao đổi ánh mắt, sau đó đồng loạt xông lên, muốn dùng võ lực hiếp bức.
Sắc mặt Mạc Túc lãnh như băng sương, hai tròng mắt phụt ra nùng liệt sát ý, nháy mắt cùng đám thị vệ triền đấu lên.
Thật không nghĩ tới, Nguyệt Vũ Đình đã ăn xong giáo huấn, lần này gọi tới thị vệ vậy mà có tu vi đều là Mặc Huyền trung thượng giai.
Nếu đổi là ngày thường, đối với cảnh giới Kim Huyền như nàng, bọn họ chỉ là con kiến.
Nhưng hiện tại Mạc Túc lại phát hiện, khi nàng bắt đầu kích động huyền lực, thì một cổ vô lực đột nhiên ập đến, khiến cho Mạc Túc đều vài lần ra tay đều là mềm như bông, dường như không có một chút sức lực.
Trong lòng không khỏi trầm xuống, Mạc Túc bỗng chốc rùng mình nghĩ đến một loại khả năng.
Loại tình huống này...!sẽ là...
Chết tiệt! Mạc Vân cho nàng kim châm có thể tra ra sở hữu độc dược, nhưng lại không bao gồm mị dược!!!
Nàng đại ý!
Càng nghĩ vậy, Mạc Túc càng muốn nhanh hơn tốc chiến tốc thắng, sau đó rời đi nơi này.
Hiển nhiên, đây là một hồi âm mưu nhằm vào nàng.
Huyền lực vận dụng càng nhiều, loại dược kia phát triển càng mạnh mẽ, Mạc Túc không phát hiện sắc mặt nàng đã ửng đỏ một cách bất thường, ngay cả hô hấp cũng hơi dồn dập.
Đám thị vệ này cũng thập phần khó chơi, cư nhiên triền lâu như vậy cũng chưa thoát thân được.
Mắt thấy tình huống càng ngày càng không xong, Mạc Túc phi thường nôn nóng, thì một bóng đen bỗng chốc xông vào, đôi câu vài lời ngắn gọn nói với Mạc Túc:
"Mạc cô nương! Ta là thân tín bên người đại điện hạ được phái tới bảo hộ ngươi.
Nơi này giao cho ta, Mạc cô nương đi trước đi."
Đại điện hạ?
Mạc Túc nháy mắt hiểu ra, hẳn là người của Yến Thừa Diệu.
Trong lòng có chút ê ẩm, nhưng Mạc Túc cũng biết tình huống hiện tại của chính mình không thích hợp chiến đấu, vì vậy nàng khẽ tắc vào tay hắn một món đồ, dặn dò:
"Đa tạ! Ngươi cũng cẩn thận một chút! Nếu thấy tình thế không ổn, thì kíp nổ đồ vật trong tay thoát thân, không cần phải lo cho ta."
Mạc Túc cũng không quên, nơi này còn có một Nguyệt Dao nữ đế hận nàng thấu xương, nếu Nguyệt Vũ Đình đã biết tin tức nàng vào cung, nói vậy Nguyệt Dao khẳng định cũng biết.
Nói không chừng sẽ có đại động tác.
Rốt cuộc Nguyệt Vũ Đình chỉ là muốn nhục nhã nàng thân bại danh liệt, nhưng Nguyệt Dao thì lại là sát chiêu chân chính.
Quả nhiên, Mạc Túc mới vừa phản hồi đường cũ không bao lâu, phía trước đã truyền đến mười mấy đạo khủng bố hơi thở, còn có âm thanh loáng thoáng truyền ra:
"Bên kia có huyền lực kích động, nàng khẳng định ở kia!"
"Nữ đế có lệnh, nhất định phải diệt trừ, không thể lại cho nàng chạy thoát."
Mạc Túc nắm chặt song quyền, ánh mắt lạnh băng như hàn đàm tuyết sơn.
Nhưng nàng không có lỗ mãng chạy ra chiến đấu, mà phiên tường lật qua một gian biệt phủ, cũng không quan tâm đây là nơi nào, vội vã thi triển không gian thứ nguyên, giấu đi thân ảnh.
Cũng không biết loại mị dược này, sử dụng không gian lực lượng có thể căng bao lâu?
Mười mấy tên tử sĩ bay nhanh đến hòn giả sơn, nhưng chỉ thấy một nam tử triền đấu với thị vệ, nhưng không thấy Mạc Túc đâu, sắc mặt đồng loạt khó coi rất nhiều.
Biết người này có thể là đồng lõa với Mạc Túc, tử sĩ đầu lĩnh để lại ba tên đồng đội hỗ trợ diệt trừ.
Mà mười người còn lại phản hồi đường cũ, phân nhau tìm kiếm lên:
"Lục soát kỹ càng, nàng khẳng định còn chưa có đi xa!"
"Nhất định là trốn ở quanh đây?"
Mạc Túc ở trong không gian thứ nguyên, phân ra một tia tinh thần lực, cảm nhận được bọn họ còn chưa chịu đi, sắc mặt tối sầm xuống.
Nàng cảm giác được thân thể mình bắt đầu khô nóng khó chịu, cảm giác vô lực càng ngày càng mãnh liệt, hai bên thái dương bắt đầu chảy xuống mồ hôi lạnh, ý thức dần dần có chút mơ hồ.
Lại vài phút qua đi, Mạc Túc thình lình nghe được chỗ hòn giả sơn truyền đến một tiếng nổ mạnh, mười mấy đạo hơi thở cũng bôn tập bên kia mà đi.
Nàng mới thở phào một hơi, triệt hồi không gian thứ nguyên, chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà, ngồi xổm lâu rồi, hơn nữa dưới tác dụng của mị dược, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể mất cân bằng, hướng phía trước tài đi....