Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 157: Tử Huyền Đại Sư Làm Khó Dễ





Đám người Mạc Túc cũng đưa mắt nhìn đoàn người đang tiền hô hậu ủng bước tới.

Cầm đầu là một vị lão giả tầm sáu mươi tuổi, mái tóc và râu đã bạc hơn nữa, trên gương mặt già nua in hằn sâu vẻ khắc nghiệt và oái oăm.

Chưa chấm dứt ở đó, Mạc Túc còn nhạy cảm nhận ra mấy ánh mắt bất thiện nhìn về phía mình, khi nàng nhìn lại thì bất chợt thấy được người quen.

Hai người đi theo phía sau lão giả không phải Nguyệt Thanh Loan và Lục Nghị thì còn ai vào đây nữa.

Xem ra hai người đã dưỡng thương hẳn hoi, hiện tại mới có thể nhảy nhót sống động như vậy.

Nói như vậy, thì lão giả đi đầu này, chính là sư phụ của Nguyệt Thanh Loan - Tử Huyền đại sư?
Cùng là thủ tịch đạo sư, nhưng khác biệt giữa mỗi người thật lớn.

Trong khi Lam Vân đại sư tuy rằng có chút nóng nảy quái gở, nhưng bụng dạ nhiệt tình.

Lục Nhâm còn trẻ nhưng dáng vẻ nho nhã, nói năng lịch sự.

Chỉ có Tử Huyền là thật sự khắc nghiệt, khó ở chung, đặc biệt rất bênh vực người mình.

Tử Huyền bước tới, ánh mắt sắc bén như chim ưng bắn về phía Lục Nhâm, giọng nói ồm ồm khắc nghiệt:
"Lục Nhâm! Ngươi thật là càng ngày càng không có quy củ! Quy tắc của Tinh Huyền học viện đã tồn tại cả ngàn năm nay, ngươi chẳng lẽ muốn phá lệ hay sao? Vậy thì danh tiếng của học viện ta còn ra thể thống gì nữa?"
Lục Nhâm cũng không hiền lành, tức khắc hừ lạnh phản bác:

"Lão thất phu thật là nói chuyện không eo đau.

Bắt gặp mầm mống thiên tài, ta thu vào môn hạ thì có gì là sai.

Bọn họ trưởng thành, trở thành cường giả một phương, thì mặt dài cũng sẽ là học viện dạy dỗ có cách chứ ai.

Đừng nói công bằng hay không công bằng, thiên tài vốn dĩ chính là có đặc quyền.

Huống chi, bọn họ còn chưa tới kịp báo danh thi đấu, ta thu làm đệ tử thì không gọi là phá hư quy tắc.

Mười năm về trước, ngươi phá lệ thu công chúa và hoàng tử làm đồ đệ, ta cũng chưa nói tới cái gì.

Lão thất phu, bàn tay không cần duỗi đến dài quá!"
Lục Nhâm có thâm ý nhìn qua Nguyệt Thanh Loan và Lục Nghị, mạnh mẽ đánh trả.

Hai người này kiêu ngạo ương ngạnh, ỷ vào Tử Huyền hoành hành bá lăng, ở trong học viện gây sóng gió, hắn còn chưa nói tới đâu.

Hiện tại hắn chỉ muốn nhận hai đồ đệ mà thôi, thầy trò ba người lại nhảy ra ngăn cản.

Mặt đâu???
Tử Huyền tức khắc thẹn quá thành giận, sắc mặt thanh trắng đan xen, trừng mắt nhìn hai đồ đệ không nên thân nhà mình, sau đó gầm lên hỏi thanh niên ngồi ở sau cái bàn gần đó:
"Tinh Tuệ! Chuyện này là thế nào?"
Thiếu niên có gương mặt tuấn lãng, dáng người thon dài, khí chất nho nhã, hắn vội đứng lên hành lễ nói:
"Tử Huyền sư thúc, hai đứa nhỏ này xác thật chưa kịp báo danh, cho nên Lục Nhâm sư thúc không tính là phá hư quy tắc."
Dạ Tinh Tuệ là đệ tử đích truyền của Xích Cước đạo sư, hơn nữa là đại sư huynh của cả Tinh Huyền học viện, tư lịch lâu dài, cho nên lần thu đệ tử của năm nay, hắn có trách nhiệm ghi danh, theo dõi và phân bố nhiệm vụ.

Cho nên hắn làm việc theo qui tắc, cũng không sợ Tử Huyền nửa chừng làm khó dễ.

Quả nhiên, Dạ Tinh Tuệ trả lời xong, Tử Huyền đạo sư, Nguyệt Thanh Loan và Lục Nghị ba thầy trò sắc mặt càng khó coi hơn.

Nhưng Nguyệt Thanh Loan vốn là đến làm khó dễ, trả thù Mạc Túc, cho nên sao có thể cam tâm nhìn hài tử của nàng dễ dàng tiến vào học viện như vậy, cho nên nàng ta ra tiếng, giọng nói khắc nghiệt:
"Lục Nhâm sư thúc, ngài còn có điều chưa biết đi? Mẫu thân của hai đứa nhỏ này cũng không phải người tốt lành gì, không chỉ trộm cắp đồ vật, vu oan giá họa, bản lĩnh đổi trắng thay đen là nhất lưu, hơn nữa không biết cùng dã nam nhân nào tằng tịu rồi sinh ra nghiệt chủng, nhân phẩm như vậy, sư thúc còn có thể trông mong nàng dạy dỗ hài tử thành tài sao? Tất cả biểu hiện của bọn họ đều là trang, với mong muốn lừa gạt sư thúc ngài thôi."
Lục Nghị cũng nhanh chóng phụ họa, chỉ trích nói:
"Đúng vậy sư thúc, ngài đừng nhìn hai đứa nhỏ này ngoan ngoãn đáng yêu, kì thực đều là kẻ cắp lừa đảo, chúng ta là có bằng chứng hẳn hoi.

Ngài nhìn thấy con thú sủng nằm trên vai nam hài kia đi, ban đầu vốn dĩ là yêu sủng của Thanh Loan sư muội.

Là hai người bọn họ đột nhập phủ công chúa, ăn cắp yêu sủng.

Hơn nữa còn lợi dụng hộ vệ uy hiếp sư muội, mà mẫu thân bọn họ càng quá đáng hơn, cư nhiên ở trên lôi đài đánh sư muội bị thương nặng, nằm trên giường nửa tháng mới có thể hồi phục được."
Hai người thay phiên kẻ xướng người họa, nói đến nước bọt bay tứ tung, sắc mặt hồng hào kích động, hoàn mỹ bày biện ra sự yếu ớt căm phẫn của kẻ bị hại, quả nhiên kích động quần chúng xung quanh.

Lúc này mọi người đã nhìn đám người Mạc Túc bằng ánh mắt khác thường, kể cả hai đứa nhỏ đều không thể tránh thoát.


"Không nghĩ tới a không nghĩ tới, nhìn cũng sạch sẽ đàng hoàng, thế nhưng làm ra loại chuyện này.

Cùng nam nhân tằng tịu còn sinh ra nghiệt chủng, thế nhưng còn có mặt mũi dắt ra tới khoe khoang.

Nếu là ta ta đã sớm tự sát lâu rồi."
"Quả nhiên tiện nhân sinh ra chính là tiện loại, có mẹ nào thì con nấy, cho nên hài tử đều bị dạy hư, không chỉ trộm cắp giữa ban ngày mà còn dối trời qua biển.

Loại người này sao xứng được Lục Nhâm tiên sinh thu làm đồ đệ, sao xứng được Tinh Huyền học viện tài bồi."
"Đúng vậy, nhân phẩm kiểu này mà thực lực còn cường đại, thì sớm muộn gì cũng phản xã hội, gây hại cho người khác."
"Chúng ta kịch liệt phản đối, nếu Lục Nhâm tiên sinh thu loại người này làm đệ tử, chúng ta thà cho hài tử thất học, cũng không muốn hài tử nhà mình sống cùng một bầu không khí với tiện loại."
"Tiện loại, nghiệt chủng..."
Từng tiếng mắng chửi khắc nghiệt vang lên, náo nhiệt tựa như là chợ bán thức ăn, vô số phụ huynh ăn mặc đường hoàng sang trọng, thế nhưng lại lộ ra một gương mặt xấu xí bất kham, ngôn hành thô tục đến cực điểm.

Nguyên nhân chỉ có một, bọn họ ghen ghét, thà rằng phá hủy cũng không muốn nhìn đến hài tử nhà người khác ưu tú hơn con mình.

Mà đầu sỏ gây tội, Nguyệt Thanh Loan và Lục Nghị, lại hất cằm kiêu căng, khiêu khích nhìn về phía Mạc Túc, sâu trong đáy mắt là khoái ý cùng thù hận.

Mạc Túc đánh nàng bị thương nặng, hài tử Mạc Túc đoạt yêu sủng của nàng, thù mới hận cũ, Nguyệt Thanh Loan thầm thề, nàng nhất định phải từng cái mà đòi lại tới.

Mọi người xung quanh mắng đến tưng bừng, ngay cả Lục Nhâm đều nhíu mày, biểu tình rối rắm giữa tin tưởng và nghi ngờ, nhất thời không có ra tiếng biện giải.

Nhưng Đế Thanh Hàn đã chịu không nổi người khác vũ nhục đại ca, đại tẩu, cháu trai cháu gái nhà mình, cho nên hùng hổ đứng ra, chỉ vào cái mũi hai người Nguyệt Thanh Loan, Lục Nghị mà mắng:
"Lời nói của các ngươi quả thực là đánh rắm! Không biết xấu hổ mà đổi trắng thay đen, cũng là các ngươi.

Nếu không phải lão tử ở hiện trường chứng kiến hết thảy, lão tử liền phải tin câu chuyện giả dối mà các ngươi biên soạn.

Nguyệt Thanh Loan, đại tẩu ta vì cái gì đánh ngươi, ngươi trong lòng không số sao? Một quốc gia công chúa, kiêu ngạo ương ngạnh, coi rẻ nhân mạng, đêm hội hoa đăng cho xe ngựa chạy như điên trên phố, suýt nữa thì đụng chết cháu trai cháu gái nhà ta, không những không bồi thường mà còn cắn ngược lại, dùng vũ khí mưu đồ tổn thương đại tẩu nhà ta, nàng chưa lấy mạng ngươi đã là nhân từ, ngươi ngược lại còn ác nhân trước cáo trạng.

Nếu không phải nể tình nàng, lão tử đã sớm làm thịt nhà ngươi.

Đến nỗi Lục Nghị ngươi, ngươi cho rằng ngươi là quân tử sao? Một quốc gia hoàng tử, không biết xấu hổ đoạt yêu sủng của hài tử, còn đổi trắng thay đen nói là của mình.

Kích động giang hồ nhân sĩ truy sát hai đứa nhỏ trên đường phố, mọi người xung quanh cho ta hỏi, đây là hành động mà một con người nên làm ra sao?
Nói đại tẩu ta tằng tịu dã nam nhân sinh ra nghiệt chủng? Chó má! Các ngươi xem đại ca ta là người chết sao? Dã nam nhân nào mà sinh ra hài tử có thiên phú nghịch thiên như thế, ngươi cũng tìm cho ta một trăm cái thử xem.

Ta cảm ơn ngươi nga!
Nói bọn nhỏ nói dối, lừa gạt Lục Nhâm tiên sinh, vậy ngươi cho ta biết, như thế nào để lừa gạt được, chẳng lẽ bọn họ là con giun trong bụng tiên sinh, biết tiên sinh sẽ ra đề gì mà chuẩn bị trước? Hoặc nói hai đứa nhỏ có khả năng tiên đoán, ta chỉ có thể nói, hài tử nhà ta thực ngưu bức, mới không cần tiến vào cái gì học viện, tự học thành tài chẳng phải càng tốt? Hà tất gì phải vào học viện để tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, trói buộc chính mình.

Các ngươi trước khi nói chuyện, không sử dụng đầu óc sao?"
Phốc!
Có người chịu không nổi, phì cười ra tiếng tới, thật sự là Đế Thanh Hàn mắng người quá thú vị, câu câu chữ chữ đều là sắc bén.

Mọi người xung quanh, cũng bị tiếng mắng của Đế Thanh Hàn mắng cho im như ve sầu mùa đông, sắc mặt tràn đầy nan kham.


Tất cả đều bắn ánh mắt hung ác nhìn Nguyệt Thanh Loan cùng Lục Nghị.

Là hai người này lầm đạo bọn họ, quả thực rắp tâm bất lương.

Nguyệt Thanh Loan và Lục Nghị nhất thời trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, ngôn ngữ càng thêm ác liệt.

"Này người nào a? Quả thực kiêu ngạo và ác độc đến cực điểm, ngay cả hai đứa nhỏ đều không buông tha."
"Cho xe ngựa đâm người, còn muốn tổn thương nhân gia, đoạt yêu sủng của hài tử còn ngược lại truy sát hòng hủy thi diệt tích.

Má ơi! Càng nghĩ càng thấy ớn."
"Hai người này càng là đệ tử đích truyền của Tử Huyền đạo sư, nhân phẩm sao có thể ác liệt như vậy?"
"..."
Mắt thấy mọi người bắt đầu dẫn lửa đến lên người mình, Nguyệt Thanh Loan nóng nảy dậm chân, rống lên:
"Các ngươi không cần nghe lời nói của một bên, những lời của hắn đều là ngụy biện.

Nàng chính là muội muội của ta, tình huống của nàng, ta rõ ràng hơn ai hết.

Bảy năm trước rõ ràng cấu kết dã nam nhân.

Cũng không biết là cho hắn ăn mê hồn canh gì, mới bức hắn gọi nàng bằng đại tẩu để làm bình phong tránh tai tiếng, các ngươi không cần tin tưởng nàng."
Nguyệt Thanh Loan chỉ tay về phía Mạc Túc, đỏ mắt nói.

Tử Huyền đạo sư lúc này cũng ra tiếng nói:
"Thanh Loan là đệ tử thân truyền của ta, nàng là hài tử ta từ nhỏ nhìn lớn lên, nhân phẩm như thế nào càng không cần phải nói.

Ít nhất nàng kham khổ cần cù, chăm chỉ học hỏi.

Có thực lực, kiêu ngạo một chút lại làm sao vậy? Nhưng đệ tử của ta tuyệt đối sẽ không làm ra hành động mưu tài hại mệnh.

Ngược lại có một số người, ỷ vào bản thân có chút tư sắc liền thông đồng hết người này đến người kia, mới có bản lĩnh như hôm nay.

Thế nhưng tâm tư ngoan độc đến nỗi, đánh gãy hết gân mạch của Loan nhi, suýt nữa thì hại nàng trở thành phế nhân.

Cục tức này, lão phu tuyệt đối không thể thiện bãi cam hưu."
Hai thầy trò đồng loạt ra tiếng, quả nhiên hướng gió lại thay đổi, tất cả mọi người lại dùng ánh mắt ngờ vực nhìn Mạc Túc..