Thi đấu đã có kết quả, đại trận hoàn toàn đóng lại, lúc này mấy đứa nhỏ mới lục tục đi ra.
Bọn nhỏ đều có một điểm chung, đó là y phục xộc xệch, tóc tai chẳng khác ổ gà là mấy, trên mặt còn có vài vệt bầm tím.
Tuy nói thi đấu ở trong ảo cảnh, nhưng bọn nhỏ đấu với nhau là thật, tự nhiên thương tích cũng là thật sự.
Nhưng hài tử thì vẫn là hài tử, đánh đấm gì đó tựa như chơi nhà trẻ mà thôi, vẫn chưa để lại thương tổn quá lớn.
Thậm chí bởi vì không đánh không quen nhau, mà mấy đứa nhỏ hình thành nên hữu nghị, lúc đi ra còn câu vai lặc cổ, một nụ cười hóa giải sở hữu ân oán.
Ví dụ như Chu Lệ Na và một số nữ hài đồng lứa khác, vây quanh Mạc Du Hồng ríu rít không ngừng:
"Tiểu Hồng, ngươi nhất định phải tới nhà của ta chơi, nhà của ta rất lớn, trong hồ có bảy loại màu cá cực kỳ xinh đẹp."
"Tiểu Hồng, tiểu Hồng, nhà ta tuy không lớn, nhưng cha mẹ ta rất hiền hòa, hơn nữa nấu ăn rất ngon.
Bảo đảm ngươi ăn một lần đều có thể đem lưỡi nuốt vào trong bụng."
"Ngươi có khoa trương không đấy? Tiểu Hồng đừng tin nàng.
Ta cùng nàng là hàng xóm, thúc thúc a di mở một tiệm cơm nhỏ.
Hương vị ngon là ngon, nhưng không đến nỗi đem đầu lưỡi nuốt vào.
Ngươi đến nhà ta, ông ngoại ta là thần y, tính tình ôn hòa, hơn nữa cực kì lợi hại.
Nóng lạnh sốt rét, đau bụng tiêu chảy, chỉ cần vào tay ông ngoại ta, bảo đảm thuốc đến bệnh trừ."
"..."
Mạc Du Hồng gật gù cười không ngừng, trấn an các bạn mới, hai bím tóc lúc lắc qua lại, vui vẻ nói:
"Mọi người đừng tranh, chỉ cần có thời gian tiểu Hồng nhất định sẽ đến nhà mọi người chơi.
Một tuần có bảy ngày, mỗi ngày tiểu Hồng sẽ đến nhà của một người cho công bằng, có được hay không?"
"Tốt, tốt! Cứ quyết định như vậy nha!" Mấy nữ hài trăm miệng một lời đáp.
"Đúng rồi, tiểu Hồng tới nhà của chúng ta, chúng ta cũng phải tới nhà của tiểu Hồng nha? Nhà ngươi là làm gì vậy? Có lớn không?" Có qua có lại mới toại lòng nhau, mấy nữ hài tranh nhau mà hỏi lại.
Mạc Du Hồng nghe vậy thì bẹp miệng, nhỏ giọng nói:
"Đáng tiếc! Nhà của ta cũng rất lớn, nhưng cách nơi này rất xa, chỉ sợ mọi người không đến được!"
"Rất xa sao? Rất xa là bao xa?"
"Cha mẹ ta mỗi nữa tháng sẽ đến huyện thành thu mua lương thực.
Có vài lần ta đi theo chơi, ngồi xe ngựa không đến nửa ngày là đến, không phải xa lắm nha?"
"Đúng đúng! Ông ngoại ta cũng đi hái thuốc ở trên núi, buổi chiều là về đến nhà rồi.
Đâu có xa lắm đâu."
Mấy nữ hài nhao nhao mà nói, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên.
Tuổi còn quá nhỏ, bọn họ chưa biết định nghĩa về khoảng cách là như thế nào.
Chỉ biết dựa theo lộ trình của người thân hàng ngày mà phán đoán.
Mạc Du Hồng lắc lắc đầu ra vẻ trầm tư, nhíu mày nói nhỏ:
"Không phải, không giống nhau! Ai...!ta cũng không biết giải thích thế nào.
Nhưng nhà ta thật sự rất xa, mẫu thân dắt huynh muội chúng ta từ nơi đó đến đây, phải hơn nửa tháng mới tới, hơn nữa còn phải bôn ba ở trong rừng mấy ngày."
"Oa! Xa như vậy! Vậy mẫu thân ngươi tuyệt đối rất lợi hại.
Ta nghe nói trong rừng sâu có lão hổ, có sói đuôi to, các ngươi có gặp được hay không?" Mấy nữ hài reo lên cảm thán.
Mạc Du Hồng vừa đi vừa lắc đầu, gương mặt treo một mạt sùng bái:
"Chúng ta không gặp được lão hổ hay sói đuôi to gì cả.
Nhưng chúng ta gặp phải người xấu nha.
Chính là người mặc y phục màu đen, bao bọc từ trên xuống dưới, không lộ ra mặt mũi.
Các ngươi nói hắn có phải người xấu hay không? Vừa gặp mặt hắn đã uy hiếp tiểu Hồng, còn đòi giết ta.
Kết quả đã bị A Nhất thúc thúc và mẫu thân nhà ta đánh chạy.
Hừ!"
"Hắn khẳng định là người xấu, hơn nữa là sửu bát quái.
Chỉ có sửu bát quái mới không dám dùng gương mặt thật gặp người khác."
Xa xôi ở một nơi nào đó, thiếu niên có da mặt trắng như em bé đang lén lút làm nhiệm vụ, bỗng nhiên từ đâu thổi đến một cỗ tà phong, khiến hắn liên tục đánh hắt xì, vì không để bị phát hiện, hắn bắt buộc phải di dời trận địa, nhưng trong lòng lại chửi thầm.
Con mẹ nó, rốt cuộc là ai thiếu đạo đức nhắc mãi hắn, không để yên có đúng hay không?
"A Nhất thúc thúc là hộ vệ lợi hại nhất của nhà ngươi sao? Oa, nhà ngươi còn có cả hộ vệ, vậy ngươi cũng là công chúa được sủng nhất ở nhà rồi còn gì?"
"Mẫu thân ngươi lợi hại như vậy! Vậy phụ thân ngươi thì sao nha?"
Mạc Du Hồng hất đầu, cực kỳ đắc ý mà nói:
"A Nhất thúc thúc mới không phải hộ vệ đâu, người là phụ tá đắc lực nhất của mẫu thân ta.
Ngày thường, thúc ấy sủng nhất chính là ta, hơn nữa thúc ấy còn cực kỳ đẹp trai, nấu ăn lại ngon, tính tình ôn hòa, quả thật là nam nhân tốt nhất trên đời này."
"Ách...!vậy phụ thân ngươi thì sao?"
Mạc Du Hồng nhíu mày, hiển nhiên là không biết nên diễn tả như thế nào, ngẫm nghĩ hồi lâu mới đáp:
"Phụ...!phụ thân sao? Ừ thì người cũng đẹp trai, tính tình hơi có chút lạnh lùng, nhưng đối với ta lại rất ôn nhu.
Đánh nhau xem như cũng lợi hại, nhưng đánh không lại mẫu thân ta là được rồi."
Trong lòng tiểu Hồng, mẫu thân vẫn là tuyệt vời nhất, không ai có thể thay thế được.
Khi nói những lời này, Mạc Du Hồng và mấy đứa nhỏ đã đi gần đến chỗ đoàn người Mạc Túc, bởi vì tu vi cao, cho nên mấy người không bỏ sót lời nào.
Phản ứng cũng là khác nhau.
Mạc Túc cong cong khóe miệng, nghe nữ nhi nói câu "đánh không lại mẫu thân ta là được rồi!" khiến tâm tình nàng quá là sảng khoái.
Đến nỗi Đế Mặc Thần thì buồn bực không thôi, càng nhiều hơn là áy náy tự trách.
Hắn thấy rõ ràng, bởi vì không có sự tồn tại của hắn, mà nữ nhi phải ngập ngừng hồi lâu mới châm chước được vài từ qua loa có lệ về hắn.
Ấn tượng của hắn trong lòng nữ nhi, hiển nhiên còn thua cả "A Nhất thúc thúc".
Chí ít khi nói về Mạc Nhất, nữ nhi là tự hào mà khoe khoang rõ rệt "sủng nàng nhất", "nấu ăn ngon", "nam nhân tốt nhất trên thế gian này".
Đế Mặc Thần không thể không thừa nhận, hắn ghen ghét.
Đáng lẽ ra, những từ ngữ này, nữ nhi phải dùng để tôn vinh phụ thân như hắn mới đúng.
Bất quá, thời gian sau này còn dài, hắn sẽ chậm rãi mà bù đắp.
Nỗ lực trở thành "nam nhân tốt nhất trên thế gian" trong lòng nữ nhi.
Hắn nghĩ vậy xong, ánh mắt nhìn về phía Mạc Nhất tràn đầy sự khiêu khích.
Sau đó hắn phát hiện, thằng nhãi này cư nhiên đứng cười ngây ngô, coi sự khiêu khích của hắn trở thành không khí.
Đế Mặc Thần tức giận, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không cân bằng.
Tên này nhìn qua rất giống tên ngốc, nào có phải là "nam nhân đẹp trai, tốt nhất trên thế giới".
Ánh mắt nữ nhi khẳng định có vấn đề, hắn nhất định phải dùng nhan sắc của mình đánh bóng lại đôi mắt cho nữ nhi mới được.
Đế Mặc Thần gật gù, âm thầm làm quyết định.
Đế Thanh Hàn lui một bước, lại lui thêm hai bước, tận lực tránh xa ca ca nhà hắn, mạc danh cảm thấy đại ca lúc này rất nguy hiểm.
Phong hộ pháp ôm kiếm, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, run rẩy nhìn trời.
Mà Nguyệt hộ pháp lại há hốc mồm nhìn Mạc Du Hồng, rồi lại quỷ dị nhìn Mạc Nhất, trong cổ họng phảng phất nghẹn một khối xương cá, nói không thành lời.
Tính tình ôn hòa? Biết nấu ăn ngon? Là nam nhân tốt nhất trên đời?
Vậy nàng gặp được đại khối băng âm hiểm xảo trá, khó hiểu phong tình chẳng lẽ là giả sao?
Lúc này, tâm tình của Nguyệt hộ pháp cùng Đế Mặc Thần có loại đồng điệu giống nhau, nàng đều nghĩ tới ánh mắt của tiểu chủ tử nhà mình nhất định có vấn đề.
Mặc kệ tâm tình mọi người phức tạp như thế nào, Mạc Du Hồng đã giới thiệu người thân cho các bằng hữu mới.
Mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn khoanh tay chào hỏi, thái độ cực kỳ lễ phép.
"Chào a di!
"Chào thúc thúc!"
Mạc Túc nỗ lực làm cơ mặt mình trông hiền hòa đôi chút, đưa tay vuốt đầu mấy đứa nhỏ, cười đáp:
"Ngoan! A di cảm ơn các con đã chiếu cố tiểu Hồng trong lúc thi đấu nhé."
Mấy nữ hài híp mắt hưởng thụ, sau đó tíu ta tíu tít nói:
"A di nói gì vậy, là tiểu Hồng chiếu cố tụi con mới đúng.
Không có tiểu Hồng nghĩ ra những chiêu số kia, thì lam doanh đã sớm thua cuộc."
"Đúng vậy! Tiểu Hồng cực kì thông minh!"
"Ông ngoại con nói, thiên phú của hài tử là do di truyền, tiểu Hồng thông minh như thế, khẳng định là được di truyền thiên tư xuất sắc từ a di ngài nha."
Nữ hài thẹn thùng chụp mông ngựa, nhưng không có cố tình làm ra vẻ lại chọc cho Mạc Túc cười phá lên, liên tục vuốt đầu nữ hài khen ngợi:
"Miệng của tiểu nha đầu ngươi thật ngọt như đường! Bất quá xuất phá từ chân tâm mà không phải hèn mọn nịnh nọt.
Tốt! Tốt! Cứ như vậy mà phát huy nhé!"
Nữ hài thẹn thùng cười cười, trong lòng lại đem lời dạy này ghi nhớ kỹ.
Thật trùng hợp, ông ngoại cũng từng dạy nàng như thế, ông nói đứa nhỏ biết nói ngọt thì sẽ có kẹo, sẽ được người ta yêu thích.
Nhưng nói ngọt một cách chân thật lại khác hẳn với nịnh nọt giả dối.
Nàng tuy không hiểu lắm, nhưng vẫn ghi nhớ không được nói lời trái lương tâm.
Ông ngoại là thần tượng cả đời của nàng.
A di này cũng nói như thế, vậy a di cũng sẽ là thần tượng của nàng.
Mạc Túc không biết trong lúc vô hình nàng lại thu hoạch được một tiểu mê muội.
Mắt thấy Mạc Vân Long cũng mang bằng hữu lại đây chào hỏi, nàng lại cười cười mà đáp.
Chỉ có người quen thuộc nàng mới biết, đối với nam nhân hoặc kẻ thù, nàng có thể làm lơ hoặc tuyệt tình, nhưng đối với tiểu mê muội và hài tử, nàng lại rất có kiên nhẫn.
Bởi vì hài tử chính là tương lai của một đất nước.
Đương nhiên, thấy nhi tử và nữ nhi vui vẻ khi có bằng hữu như vậy, Mạc Túc cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hài tử phải nên có sức sống như vậy mới tốt!
Bất chợt ngẩng đầu lên, Mạc Túc vọng tiến vào một đôi mắt tràn đầy ý cười, nàng rõ ràng hơi ngẩn ra, nhưng lại không nghĩ nhiều, bèn đem sự chú ý dời đi nơi khác.
Đế Mặc Thần vẫn luôn nhìn, nhìn Mạc Túc kiên nhẫn đáp lại mấy đứa nhỏ, nhìn nàng được vây quanh hoan nghênh, ánh mắt hắn càng ngày càng nhu hòa, tựa như một hồ xuân thủy.
Hắn phảng phất lại thấy được một mặt khác của nàng rồi.
Thì ra nàng không hề lãnh đạm, bất cận nhân tình như thường ngày biểu hiện.
Thi đấu của bọn nhỏ kết thúc, mọi người lại dời bước đến Thông Huyền Quan để tham gia khảo hạch cho người trưởng thành.
Đương nhiên khảo hạch của Thông Huyền Quan khá ngắn gọn và đơn giản, chỉ cần tu vi đạt đến Mặc Huyền là có thể tham gia thi đấu.
Mà chân chính chiến trường, đó là sau khi tiến vào Hàm Sơn.
Hái dược thảo, đấu yêu thú, sở hữu biểu hiện sau khi tiến vào Hàm Sơn mới chân chính được trích lục vào hồ sơ và chấm điểm.
Đế Mặc Thần và Mạc Túc, một người là Thần Huyền đỉnh, một người là Kim Huyền tam giai, cố tình hạ thấp tu vi không hề có một chút khó khăn, thực thuận lợi lấy được danh ngạch thi đấu.
Mà Đế Thanh Hàn lại không tham gia, cùng với Mạc Nhất, Phong hộ pháp, Nguyệt hộ pháp ở bên ngoài quan sát biểu hiện của hai đứa nhỏ, tùy thời tiếp bọn nhỏ ra ngoài.
Rốt cuộc, một ngày dài thi đấu cũng kết thúc, đoàn người Mạc Túc trở về khách điếm, chuẩn bị tinh thần cho ngày hôm sau.
Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng thay phiên cáo trạng, nói chêm chọc nhau vài câu rồi cũng cười hì hì, dắt tay nhỏ chui vào mộng đẹp.
Đế Mặc Thần định cùng Mạc Túc trò chuyện một hồi, nhưng thấy nàng đã khoanh chân tu luyện, Mạc Nhất ngồi ở một góc trên nóc nhà hộ pháp, cho nên hắn chỉ có thể trở về ngủ, buồn bực chính mình gối chiếc phòng không.
Đoàn người Mạc Túc là người tu luyện, kẻ hộ pháp, hài tử thì ngủ ngon, nhưng ở nơi khác lại không yên bình như vậy..