Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 192: Thoát đi



Trước ánh nhìn ghét bỏ từ chủ nhân nhà mình, "tân độc vật" chỉ hoảng loạn trong giây lát, sau đó mặt dày mày dạn dùng cả tay chân bò lên trên vai tiểu Hồng, biểu tình cố làm ra vẻ thân mật, đáng tiếc ngũ quan kì quái khiến nó trông chẳng giống một hệ sinh thái nào trên vũ trụ này cả.

Mạc Du Hồng một bên khóc lóc một bên ghét bỏ, nhiều lần đưa tay muốn lôi nó xuống khỏi vai mình nhưng bất thành. Thứ này không chỉ xấu, mà còn dính hơn cả keo con chó.

Cuối cùng, dưới sự bám riết không tha của "tân độc vật", tiểu Hồng không thể không thỏa hiệp, miễn cưỡng cười vui đặt cho nó cái tên "Tiểu Ô", chỉ vì toàn thân nó không tìm ra một màu sắc nào khác ngoài màu đen.

Trong lúc hai tiểu chủ tớ bồi dưỡng cảm tình, thì mấy cây cột trên đỉnh đầu đã sụp đổ hơn phân nửa, khe nứt xung quanh ngày một rộng ra, phía dưới sâu và đen tuyền hệt như những cái động không đáy vô tận.

Lôi đình trong hồ đã bị thu hết, vô số dòng nước chảy xiết về những khe rãnh kia, cho nên mấy đứa nhỏ rất dễ dàng mà đi xuống đáy hồ, cùng Mạc Du Hồng hội hợp.

Đáy hồ lúc này không còn một con độc trùng Ô Nha nào cả, Mạc Du Hồng đứng trên một khối gò đất, vẫy tay với đồng bọn:

"Ca ca, Miểu ca, tiểu Lệ! Các ngươi mau tới đây!"

Mấy đứa nhỏ nâng đỡ nhau tránh né mấy đường khe nứt và bụi phấn rơi từ phía trên xuống, từng người thở hổn hển rồi hỏi:

"Tiểu Hồng, ngươi không sao chứ!?"

"Huynh muội hai người quá mạo hiểm rồi, hại bọn ta suýt nữa thì đứng tim!"

"Tiểu Hồng, sinh vật trên vai của muội từ đâu ra đấy, thẩm mỹ thật xấu!!!"

Hai câu hỏi han quan tâm lần lượt là của Thạch Miểu và Chu Lệ Na, chỉ có câu cuối cùng mới là giọng điệu trêu ghẹo quen thuộc của Mạc Vân Long.

Mạc Du Hồng vỗ ngực rồi đáp lại hai đồng bọn:

"Miểu ca, tiểu Lệ! Hai người yên tâm đi! Tiểu Hồng thật sự rất lợi hại, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ!"

Sau đó, nàng mới nhún vai một cái, biểu tình sống không còn gì luyến tiếc mà đáp lại ca ca nhà mình:

"Ca! Điều kiện và nguyên liệu hữu hạn, tạm chấp nhận một chút đi. Tuy rằng ngoại hình của Tiểu Ô hơi khó nhìn, nhưng không quan trọng, nó lợi hại là được rồi."

Bởi vì có người xa lạ ở đây, Tiểu Hồng không nói rõ tình hình cụ thể, nhưng hai người là huynh muội song sinh, hiểu rõ lẫn nhau, cho nên chỉ cần một ánh mắt, một cử động là đủ để hiểu toàn bộ ý nghĩa sâu xa trong đó.

Quả nhiên, Mạc Vân Long không hỏi tiếp, chỉ đưa tay làm ký hiệu "ok", nhưng khi nhìn về phía tiểu Ô, biểu cảm trong mắt chói lọi hai chữ "ghét bỏ".

Thạch Miểu, Chu Lệ Na cũng tò mò mà nhìn tiểu Ô, trong lòng có quá nhiều nghi vấn, nhưng bọn họ hiểu rằng, nơi này không phải là thánh địa để ôn chuyện.

"Phía trên đã sập hơn một nữa, chúng ta chạy đi đâu bây giờ?" Chu Lệ Na ra tiếng hỏi, biểu tình trên gương mặt tràn đầy nôn nóng.

Mạc Vân Long đưa tay gãi cằm, biểu tình nghiêm túc mà phân tích:

"Lối ra vào đã bị đóng, chúng ta muốn chạy ra từ hướng đó e là không quá thực tế, hơn nữa đoạn đường từ giữa hồ ra cửa phải hơn năm mươi mét, quá xa, đối với hiện trạng sụp đổ và nứt nẻ như thế, con đường này cực kỳ nguy hiểm. Cho nên, một là chúng ta mạo hiểm men theo dòng nước xiết chảy vào khe nứt, nhưng không biết những khe rãnh này sẽ đưa chúng ta đến nơi đâu.

Hai là, chúng ta vận dụng huyền khí kết hợp vũ khí chống đỡ một thời gian chờ người tới cứu. Nhưng các ngươi cũng đừng quên, chúng ta bị bắt cóc tới nơi này, hơn nữa kẻ bắt cóc còn dùng lôi đình để tra tấn chúng ta. Chúng ta chưa chắc sẽ chờ tới thân nhân, mà có khi vừa thoát khỏi lôi đình, chúng ta sẽ bị bỏ vào hố lửa.

Đi theo dòng nước xiết, dùng huyền khí chống đỡ, hơn nữa có Khóa Đồng Tâm bảo hộ, ít ra chúng ta sẽ có một đường sinh cơ."

Mẫu thân sớm đã dạy huynh muội bọn họ một đạo lý, thay vì cầu người chi bằng cầu mình, tự lực cánh sinh, không khuất phục, không chịu thua. Không thể trông đợi vào sự cứu rỗi từ người khác, chỉ có sự giác ngộ và phán đoán chính xác từ bản thân thì mới có thể giải thoát cho chính mình.

Tiểu Long không biết bên ngoài đang là thời gian nào, nhưng lâu như vậy mà mẫu thân và các thúc thúc còn chưa tới cứu huynh muội bọn họ, hiển nhiên là gặp phải phiền toái, rắc rối vướng tay vướng chân.

Điều bọn họ cần làm bây giờ là phải tự bảo hộ chính mình, nhất định không thể rơi vào tay địch nhân, như vậy sẽ gây trở ngại, bó tay bó chân cho mẫu thân trong quá trình giải cứu.

Mạc Du Hồng cũng gật đầu đồng ý, sau đó ngồi xổm xuống đất, chỉ tay vào một nơi rồi bổ sung ý kiến:

"Ta cùng quan điểm với ca ca! Chúng ta ở lại nơi này càng lâu chỉ càng bất lợi mà thôi, bất quá nhảy đại vào khe rãnh nào đó, mặc cho nước chảy bèo trôi cũng không tốt lắm. Mọi người nhìn xem bên kia kìa, cho dù nước ở khắp nơi đều chảy đại vào khe rãnh gần nó nhất, nhưng chỉ có chỗ đó, đáy nước liên tục phun trào, màu sắc cũng trong hơn những nơi khác, hiển nhiên thông qua căn nguyên của nó là chúng ta có thể tìm được thượng nguồn. Cho dù thượng nguồn không nối liền biển lớn, thì cũng sẽ đến một nơi đồng bằng trống trải hơn."

Thạch Miểu và Chu Lệ Na nhìn theo, không chút nghĩ ngợi mà nói:

"Các ngươi nói có lý, chúng ta cứ làm như thế đi!"

Sau đó, Thạch Miểu không khỏi giơ ngón tay cái lên, thật lòng thật tình mà khen ngợi:

"Đến lúc này đây! Ta thật sự phục hai anh em các ngươi. Tuổi tuy nhỏ, nhưng hiểu biết cũng thật nhiều, sức quan sát, sức phán đoán đều không tầm thường. Ta - hổ thẹn không bằng nha!"

Chu Lệ Na cười vui vẻ, lắc lắc cánh tay của Mạc Du Hồng mà nói:

"Quân sư của Lam Doanh chúng ta mà, không lợi hại sao được, đúng không tiểu Hồng!?"

Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng đồng thời tự tin mà vỗ ngực, biểu cảm giống nhau như đúc:

"Còn phải nói! Bất quá, các ngươi cũng đều rất lợi hại."

Tiểu Hồng như nhớ tới cái gì, ánh mắt lo lắng nhìn sang Âu Dương Nhược Lan rồi hỏi:

"Từ nãy đến giờ, tiểu Lan Lan đều không tỉnh lại một chút nào sao?''

Trong khi tránh né các khe rãnh, vì phương tiện cho nên Thạch Miểu phụ trách cõng Âu Dương Nhược Lan, nghe tiểu Hồng hỏi vậy thì lắc đầu đáp:

"Không có! Một chút cử động nhỏ cũng không!"

"Ai!" Tiểu Hồng và Chu Lệ Na đồng loạt thở dài một tiếng.

Mạc Vân Long nhìn lên đỉnh đầu, cây trụ đã gãy hơn hai phần ba, ánh sáng nơi trần nhà dần dần tối sầm xuống, hắn quyết đoán nói:

"Mọi người nắm chặt tay nhau, dùng toàn bộ huyền khí hóa thành áo giáp, chúng ta nhảy xuống thôi!"

Mấy đứa nhỏ không có ai dị nghị, chuyển vị trí cho Âu Dương Nhược Lan ở chính giữa, Tiểu Long, Tiểu Hồng áp sát bên phải. Thạch Miểu, Chu Lệ Na áp sát bên trái.

Bọn họ hít một hơi thật sâu, áp xuống sự sợ hãi trong lòng, nắm chặt tay của đồng bọn, hô to một tiếng:

"Nhảy!"

Vèo! Vèo! 

Vèo! Vèo! Vèo!

Năm đạo thân ảnh quyết đoán nhảy vào khe rãnh hố sâu, xung quanh đen như mực. Không ai biết giới hạn của đầu bên kia là cảnh đẹp thiên đường, hay sự khủng bố từ quái thú…

Cùng lúc đó.

Răng rắc!

Ầm! Ầm! Ầm!

Bốn cây trụ đồng thời chia năm xẻ bảy, trần nhà tức khắc rạn nứt rồi sụp đổ, đem cả toà địa lao đều hóa thành phế tích.

Không chỉ thế, mà sự sụp đổ còn men theo huyền mạch kéo dài ra toàn bộ khuôn viên của điện Thánh Nữ.

_______________________________________________

Tiểu đoạn ngắn:

Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng: "Song kiếm hợp bích, chứng tỏ cho công thức 1+1>2. Ha ha ha! Bà cô Thánh Nữ độc ác xấu xa, ngươi đã thấy được sự lợi hại của bọn ta chưa?"

Mộ Linh Khê (khuôn mặt vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi): "TA... BỔN THÁNH NỮ... THỀ PHẢI ĐEM CÁC NGƯƠI NGHIỀN XƯƠNG THÀNH TRO!"

Mạc Túc: "À hả! Mộ Linh Khê, ngươi nói gì?"

Đế Mặc Thần: "Ừm hửm! Nói lớn tiếng chút! Bản Vực chủ đang bị thương nên lãng tai, nghe không rõ lắm!''

Toàn bộ Viêm Tinh Thành, toàn bộ Thần Vực đều xuất động, mỗi người có đá cầm đá, có kiếm cầm kiếm, có máy xúc đẩy máy xúc, có bom cầm bom, đồng thanh hò hét:

"Nói nhảm với con nhỏ bạch liên hoa đó làm gì, CHÔN NÓ THÔI!!!"