Trong lúc ba người Mạc Vân, Mạc Cửu, Bạch Phong Hoa thực thi kế hoạch đánh sâu vào bên trong, thì cùng lúc đó ở học viện Tinh Huyền, nam nhân vốn hôn mê sau hai ngày cuối cùng cũng thức tỉnh, giọng điệu khàn khàn hỏi ra câu hỏi đầu tiên:
"A Diên! Tiểu Túc Túc đâu? Hai đứa nhỏ đã tìm được chưa!?"
Đế Cửu Diên bận trước bận sau, thấy Đế Mặc Thần tỉnh lại, một lòng mới rơi xuống, nghe vậy thì nhấp môi, cười khổ nói:
"Bọn nhỏ mất tích hơn hai ngày vẫn chưa có tung tích, Mạc cô… đại tẩu lo lắng sốt ruột, sau khi đưa đại ca ngươi trở về học viện Tinh Huyền, liền suốt đêm rời đi tìm người. Ngay cả Mạc Nhất cũng chẳng thấy bóng dáng."
Đế Mặc Thần chống tay phải ngồi dậy, tay trái sờ soạng sau lưng, phát hiện vết thương đã kết vảy, hiển nhiên là do công lao của muội muội. Hơn nữa hắn là người tu luyện, lại có dị hỏa bàng thân, tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn so với người khác.
Sau khi kiểm tra vết thương, hắn sửa sang lại y phục, sắc mặt nghiêm túc mà hỏi:
"Nàng có nói nàng đi đâu không?"
Lúc ở trong Hàm Vân Sơn, Mạc Túc đã biết hai đứa nhỏ xảy ra chuyện, hơn nữa hắn tin tưởng nàng có bản lĩnh tỏa định vị trí của hài tử, chỉ là không biết lúc này đây, nàng có nguyện ý chia sẻ cho hắn biết hay không thôi.
Nếu lúc trước hắn còn có tự tin, nhưng nhiều lần va chạm vách tường lạnh lùng, trong nhất thời hắn cũng không dám xác định.
Đế Cửu Diên biết đại ca mình cố chấp, hơn nữa hắn cũng lo lắng hài tử, nên nàng không khuyên hắn tiếp tục nghỉ ngơi, mà đúng sự thật nói:
"Trước khi đi, đại tẩu có nói, nàng nghi ngờ người bắt cóc hài tử đến từ Ma Điện, cho nên nàng đi về hướng Tây!"
Đế Mặc Thần nghe vậy, trong lòng vui mừng quá đỗi, A Túc không có đi luôn một nước mà để lại tin tức cho hắn, hay không đại biểu cho việc nàng đã bắt đầu thói quen có hắn ở bên cạnh?
Bất quá, nếu hài tử bị bắt đến Ma Điện, hắn cần thiết đến đó đem bọn nhỏ cứu trở về.
"Đúng rồi, Phong hộ pháp và Nguyệt hộ pháp đâu? Còn cả A Hàn nữa?" Sực nhớ tới cái gì, Đế Mặc Thần lên tiếng hỏi.
Đế Cửu Diên nhanh nhẹn mà đáp:
"Thấy đại ca hai ngày chưa tỉnh, cho nên muội bèn bao biện làm thay, bảo hai người họ tụ tập nhân mã đi hướng Tây chi viện cho đại tẩu. Đến nỗi A Hàn, tính tình hắn bộc trực nóng nảy, đôi khi nhiệt huyết hôn đầu, không thích hợp cùng người đấu âm mưu. Cho nên muội giao nhiệm vụ cho hắn đi theo các vị sư huynh sư tỷ và người nhà có hài tử mất tích, tận lực làm rối loạn các chi nhánh phân đường của Ma Điện, hấp dẫn tầm mắt và sự chú ý. Thì phía đại tẩu bên kia mới giảm bớt được nguy hiểm."
Đế Mặc Thần nhìn thiếu nữ trước mắt bằng ánh mắt phức tạp, nàng đã từ một tiểu nữ hài ngây thơ vô tri trưởng thành đại thụ che trời, có thể một mình đảm đương một phía.
Có thể nghĩ, trong thời buổi rối loạn này, nàng vừa phải giải quyết rắc rối của học viện, lại vừa chạy đôn chạy đáo chăm sóc hắn, rồi còn phải phân tâm chiếu cố sự an toàn của Mạc Túc và hai đứa nhỏ, áp lực cỡ nào hắn đã có thể tưởng tượng được.
Đế Cửu Diên hít sâu một hơi, nắm chặt cánh tay ca ca mình, mím môi nói:
"Đại ca! Mọi người nhất định phải bình an trở về!"
Nàng biết ca ca sẽ không ở yên một chỗ dưỡng thương, để mặc cho đại tẩu một mình đương đầu với sóng gió. Cho nên nàng tình nguyện ở chỗ này cố thủ hậu phương lớn, chính mình cùng đệ đệ sẽ nỗ lực hết sức cản trở bước chân địch nhân, khiến bọn họ sứt đầu mẻ trán, không còn tâm sức đâu mà chi viện cho đại bản doanh.
Đế Mặc Thần trấn an nàng:
"Yên tâm đi! Có ta ở đây, không ai có thể động đến một sợi tóc của bọn họ!"
Nói đến câu cuối cùng, âm điệu của hắn lành lạnh, dâng lên từng luồng sát khí.
Vốn dĩ chưa muốn xử lý Ma Điện sớm như vậy, nhưng ai bảo Mộ Dung Càn hết kiên nhẫn, động đến hài tử của hắn.
Vậy thì chính thức cho Ma Điện hoàn toàn xóa tên khỏi đại lục này đi!
Nói đoạn, Đế Mặc Thần đem mặt nạ khấu ở trên mặt, bóng dáng đã như u linh, không một tiếng động rời đi học viện Tinh Huyền.
Tuy là trời quanh mây tạnh, nhưng bầu trời Huyền Nguyệt nổi lên rất nhiều đạn tín hiệu, bất quá chúng lại như sương khói nhẹ phiêu phiêu đãng đãng, rất nhiều người chỉ nhìn thoáng qua, nhưng lại không trọng điểm chú ý.
Vô số bóng người hoặc đang làm nhiệm vụ, hoặc đang chuyên tâm tu luyện, khi nhìn thấy sương khói thì biến sắc mặt, đồng thời nhảy dựng lên, đi theo tín hiệu tụ tập mã bất đình đề chạy về hướng Tây.
Sơn vũ dục lai phong mãn lâu!
…
Mà ở một tòa cung điện tối tăm nào đó, người mặc áo choàng đen ngồi trên vương tọa, nghe các thuộc hạ lần lượt bẩm báo:
"Điện chủ! Một trăm đồng nam đã tập hợp đầy đủ, hiện đang nhốt ở địa lao, trạng thái và sinh khí của bọn họ đều vẫn còn rất tốt!"
"Điện chủ! Bảy loại vật dẫn của Thất Tinh Trận cũng đã chuẩn bị xong."
"Theo như lời của Đại trưởng lão, thì Tịnh Linh Bình bên kia cũng đã chứa đầy, huyền lực sung túc."
"Huyền mạch, yêu đan, dị hỏa, tất cả đều vào chỗ thỏa đáng!"
"..."
Nghe thuộc hạ bẩm báo xong, người ngồi trên vương tọa không khỏi vỗ tay, sung sướng lại càn rỡ mà cười to:
"Ha ha ha! Thật là tốt lắm! Các ngươi quả nhiên không làm cho bản điện chủ thất vọng. Mọi sự đã thành, chỉ thiếu gió đông. Các ngươi đi cho mời Thánh Nữ và Thánh Tử lại đây, giờ Ngọ ngày mai chúng ta bắt đầu khai trận!"
Hắn vừa nói xong, thuộc hạ ở dưới tức khắc reo hò kịch liệt, hệt như là tổ chức bán hàng đa cấp, bị tẩy não đến hoàn toàn, không có ai cảm thấy không đúng.
"Điện chủ uy vũ!"
"Điện chủ anh minh thần võ!"
"Ngày mà chúng ta thống nhất đại lục sắp tới! Đợi điện chủ Phá Thần, xem ai còn dám chống đối chúng ta?"
"Đúng vậy, điện chủ nhất định sẽ mang chúng ta đến với thế giới rộng lớn hơn, lúc ấy biển rộng tùy cá lội, trời cao mặc chim bay!"
"..."
Mộ Dung Càn ngồi ở trên cao nhìn xuống, thấy các thuộc hạ đồng thời tâng bốc chính mình, trong lòng hắn càng thêm lâng lâng thỏa mãn.
Đúng vậy, đợi hắn Phá Thần rồi, Thập đại gia tộc cũng chỉ là con kiến tùy hắn xử trí mà thôi.
Mộ Dung gia… khi xưa các ngươi khinh ta, nhục ta. Thù này, không bao lâu nữa ta sẽ gấp mười lần dâng trả lại cho các ngươi.
Bất quá, khi nhìn xuống đám thuộc hạ đang nhảy nhót hân hoan dưới kia, khóe miệng hắn xẹt qua một nụ cười quỷ dị, sâu trong đáy mắt toàn là khinh miệt.