Lực lượng nhu hòa từ ánh sáng xanh ngọc tản ra khắp nơi, nơi nó đi qua thì vạn vật tái sinh, khô mộc hồi xuân.
Như dòng cam tuyền ngọc lộ chảy xuống trần thế, rửa sạch ô uế cùng dơ bẩn, chỉ để lại sinh cơ bừng bừng.
Tám vị hộ pháp Lôi - Vân - Băng - Hỏa, Phong - Hoa - Tuyết - Nguyệt được mạt ánh sáng này bao phủ, bọn họ cảm thấy huyền lực vốn đã tiêu hao lại trở về rồi, thương thế trên gân cốt và tâm mạch cũng nhanh chóng biến mất, cả người trở nên thoái mái thanh tân.
Mười mấy người Ưng Vệ cũng vậy, bọn họ trực tiếp chạm vào Huyết Tế Trận, cho nên sinh cơ của bọn họ trôi đi nhiều nhất. Ánh sáng xanh bao phủ một khắc nọ, bọn họ cảm giác chính mình như được tái sinh một lần nữa.
"Các ngươi mau nhìn xem kìa! Chủ tử… chủ tử hắn sống lại rồi!" Phong hộ pháp mắt sắc nhìn thấy Đế Mặc Thần được ánh sáng bao phủ, chỉ trong chốc lát mà tóc trắng nhuộm đen, dung nhan hồi phục như cũ. Cặp mắt đen huyền mở ra, tuy sắc bén lạnh lẽo, nhưng lại khiến Phong hộ pháp cơ hồ hỉ cực mà khóc.
Những người khác thấy vậy cũng mừng đến phát khóc, ôm chầm lấy nhau chia sẻ khoảnh khắc vĩnh hằng này:
"Thật tốt quá! Chủ tử hắn không chết!"
"Ông trời có mắt! Người tốt sẽ có thiện báo. Cảm tạ trời cao!"
"Là Bích Linh Châu phóng thích lực lượng cứu chúng ta. Viên hạt châu vốn đã thất truyền từ lâu của Âu Dương gia tộc. Nó rốt cuộc tìm được người thừa kế!"
"Các ngươi nhìn xem, Bích Linh Châu không chỉ hồi sinh chủ tử, mà còn hồi sinh cả những đứa nhỏ vô tội bị Huyết Tế Trận hút chết!"
"Bích Linh Châu xuất hiện thật đúng lúc! Quá tốt rồi!"
Cũng vì tiếng kinh hô này của tám vị hộ pháp mà Mạc Nhất hơi phân thần trong chốc lát. Kết quả là Mộ Dung Càn thấy tình thế bất lợi với mình, vội thiêu đốt huyền lực trốn chạy.
"Chúng ta đi truy hắn, đội trưởng ngươi ở lại xem chừng chủ tử!"
Năm người trong Ưng Vệ vội xung phong cướp lời. Tiếng nói vừa dứt đã không thấy bóng dáng, mau đến mức Mạc Nhất còn chưa kịp gật đầu.
Nhưng Mạc Nhất cũng không vội vã đuổi theo, chủ tử hôn mê chưa tỉnh, hắn phải phụ trách sắp xếp sự vụ gọn gàng. Bởi vậy ánh mắt của hắn đảo qua vô số tín đồ còn sót lại của Ma Điện, âm điệu tràn đầy lạnh lẽo vô tình cất lên:
"Mộ Dung Càn đã từ bỏ các ngươi, các ngươi tiếp tục chống cự cũng chỉ làm điều thừa mà thôi. Ai không buông vũ khí đầu hàng, sát!"
Như hưởng ứng lời nói của Mạc Nhất, vài thành viên Ưng Vệ còn lại đồng thời nâng lên vũ khí, súng laser đen ngòm nhắm ngay mấy chục tín đồ đứng co ro ở giữa.
"Chúng… ta… chúng ta đầu hàng. Cầu… cầu xin các vị tiền bối tha… tha cho chúng ta một con đường sống!"
Đám tín đồ run như cầy sấy mà nhìn khẩu súng trong tay Ưng Vệ, bọn họ thấy rõ ràng sáu vị trưởng lão đức cao vọng trọng chết thảm như thế nào dưới uy lực của thứ này. Bởi vậy bọn họ không dám liều mạng, cũng không dám đánh cuộc.
Điện chủ trốn chạy giữ mạng mình, bảy vị trưởng lão sáu chết một phế đi, Thánh Tử - Thánh Nữ ngất xỉu bất tỉnh nhân sự, tu vi lùi lại. Đại nhân vật còn thảm thiết như thế, đám tép riu như bọn họ có ngoan cố chống cự thì kết quả cũng chỉ là uổng mạng mà thôi.
Có một người tiên phong tước vũ khí đầu hàng, quỳ xuống xin tha. Những kẻ khác nhanh chóng bắt chước theo. Không mấy chốc đám tín đồ đã quỳ đầy một mảnh.
Mười mấy thành viên Ưng Vệ hợp lực đem người trói lại, chờ chủ tử tỉnh lại sẽ xử lý sau.
Mà tám người hộ pháp đâu? Bọn họ không qua bên kia làm bóng đèn chia rẽ gia đình chủ tử đoàn tụ, bọn họ tụ tập bọn nhỏ lại cùng một chỗ, trấn an tinh thần. Hỏi thăm tin tức nhà bọn họ ở đâu, để tiện cho việc thông tri người nhà đến đón về.
Âu Dương Nhược Lan đã hấp thu xong truyền thừa từ Bích Linh Châu, hôm nay nàng lại lập công lớn, cho nên được tám vị hộ pháp vây quanh chú ý, trọng điểm bảo hộ.
Mà người vốn đã chết đi nhưng may mắn sống lại như Đế Mặc Thần lúc này lại làm gì đâu?
Dạo qua quỷ môn quan một lần, hắn chỉ thấy bầu trời xán lạn đến kỳ lạ, ánh nắng cũng trở nên ấm áp vô cùng, ngay cả ngọn gió xấc xược thổi mái tóc hắn bay tứ tung, hắn cũng cảm thấy nó tinh nghịch và đáng yêu vô cùng.
Mà điều khiến tâm tình của hắn càng cất cao một đoạn đó là hắn phát hiện chính mình cùng A Túc nằm ở cùng một chỗ. Tay trái của nàng nắm chặt lấy tay hắn, cho dù hôn mê bất tỉnh, nàng cũng không muốn buông ra dù chỉ một chút.
Hắn xoay đầu nhìn dung nhan thanh lệ của nữ tử, đáy mắt tràn đầy sự ôn nhu cùng quyến luyến, hắn cứ nằm nghiêng như vậy, ngón trỏ phất qua chân mày của nàng, nỉ non nói nhỏ:
"A Túc! Lần này là ngươi trêu chọc ta, kéo ta trở về từ hố tử thần. Đời này, đời sau… không, là đời đời kiếp kiếp, ngươi vĩnh viễn cũng đừng hòng có cơ hội tái giá!"
Ngón trỏ trượt xuống đuôi mắt, sau đó vòng qua chóp mũi, rồi đến gò má…
Bang!
Mạc Vân Long sớm đã nhìn không được, nam hài vỗ một phát vào mu bàn tay của Đế Mặc Thần, tràn đầy bất mãn nói:
"Phụ thân! Người không được ăn đậu hủ của mẫu thân con!"
Mạc Du Hồng thì kéo lấy vạt áo Đế Mặc Thần, dẩu môi nói:
"Phụ thân! Vân dì từng dạy con, người nhân lúc người khác gặp nạn mà bắt chẹt thì không phải là hành vi của quân tử! Người mau buông mẫu thân ra!"
Đế Mặc Thần nhìn hai gương mặt giống hắn đến bảy tám phần kia, biểu tình trên mặt viết rõ mấy chữ 'một lời khó nói hết'.
Đây là con ruột của hắn đấy sao?
Đế Mặc Thần hoài nghi nhân sinh, trầm mặc nhìn đời, tự oán tự ngải xót thương cho số phận của chính mình.
Cuối cùng, hắn nhận ra bảo bối thất lạc nhiều năm chỉ có thể sủng mà không thể trách mắng, cho nên hắn bãi lạn nói:
"Tiểu Long, Tiểu Hồng! Hai con nhìn cho rõ ràng, rốt cuộc là ai không chịu buông ra ai?"
Nói đoạn, hắn còn đưa tay phải của mình đan xem tay trái của Mạc Túc nâng lên trước mặt bọn nhỏ, thái độ khiêu khích tuyên bố chủ quyền được ẩn nấp hoàn mỹ dưới vẻ mặt cố tỏ ra cam chịu.
"Sao có thể như vậy được? Chẳng lẽ mẫu thân đổi tính?"
Mạc Vân Long nhìn chòng chọc vào mười ngón tay xen kẽ kia, cơ hồ muốn dùng ánh mắt đem nó đâm thành một lỗ thủng.
Mà Mạc Du Hồng thì không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt hơi sáng lên, nâng cù chỏ thụt vào hông nam hài một cái, cười rộ lên nói:
"Ca ca đừng nói bậy! Mẫu thân không phải đổi tính, người chỉ là tha thứ cho phụ thân mà thôi. Phải không phụ thân?"
Đế Mặc Thần đã ngồi xổm dậy, nửa quỳ đem Mạc Túc bế lên, động tác trân trọng mà nâng niu, hệt như là ôm lấy trân bảo hi thế ở trong lòng mình.
Hắn ôm nữ tử đứng dậy, bóng lưng thẳng thắn vững chãi như tùng bách, đuôi tóc hai người phất phơ trong gió, có vài sợi cuộn vào nhau, quấn quýt không chịu nhả ra.
Hắn hơi cúi đầu nhìn nữ nhi, rũ mắt đáp lại:
"Ừ! Ta không muốn nhìn thấy hài tử đáng yêu như Tiểu Long, Tiểu Hồng bị cha kế ghẻ lạnh, cho nên ta phải nỗ lực gấp bội. May mà không làm nhục sứ mệnh!"
Trong khi Mạc Vân Long thập phần ngạo kiều, bĩu môi nói nhỏ:
"Hừ! Người thật là tâm cơ quá đi! Mẫu thân mới sẽ không tìm cha kế bắt nạt chúng con đâu!"
Thì Mạc Du Hồng lại cười khúc khích như một con mèo trộm được cá khô, nữ hài thập phần tự nhiên dắt lấy ống tay áo bên phải của Đế Mặc Thần, giọng nói ngọt xớt hỏi:
"Phụ thân ơi! Mẫu thân bị làm sao vậy? Khi nào thì người mới có thể tỉnh lại?"
Đế Mặc Thần nhìn hai anh em với tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, dở khóc dở cười lắc đầu.
Cuối cùng, hắn nhìn nữ tử nhắm nghiền mắt nằm trong ngực mình, phất tay tạo một cái chắn huyền lực cách âm xung quanh, rồi sau đó than nhẹ một tiếng:
"Mẫu thân các con chỉ là quá mệt mỏi, để cho nàng ấy ngủ một giấc đi!"
Hai đứa nhỏ nghe vậy, đồng thời chớp chớp mắt, tự giác phóng nhẹ tiếng hít thở và bước chân, còn nhỏ giọng dặn dò thú sủng của mình:
"Tiểu Hắc, tiểu Ô, tiểu Bạch, đừng phát ra tiếng động mạnh. Để cho mẫu thân ngủ nào!"
Cứ thế, nam nhân bế nữ nhân chậm rì rì đi về phía cung điện nguy nga ở gần đó, hắc y bạch y giao hòa lẫn nhau. Bên cạnh đi theo một đôi kim đồng ngọc nữ và ba con thú sủng tận chức tận trách làm hộ vệ.
Dông tố đi qua! Trời trong, nắng ấm và gió nhẹ đan kết nên cảnh tượng như bức họa cuộn tròn này…