Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 86: Không Ấn Lẽ Thường Ra Bài



Ngay tại lúc giám khảo muốn tuyên bố Liễu Phong Hoành không chiến mà thắng thì bất chợt giữa không trung vang lên một tiếng nói lãnh đạm nhưng đầy lực chấn nhiếp:

“Chờ một chút!”

Mọi người nương theo tiếng nói nhìn qua phương hướng kia, sau đó phát hiện một bóng người đạp bộ pháp nhanh nhẹn tiến lên lôi đài, này còn không phải Mạc Túc thì là ai nữa.

Mạc Túc thoắt cái đã đứng một bên lôi đài, cùng Liễu Phong Hoành mặt đối mặt, sau đó nàng chuyển tầm mắt nhìn sang vị giám khảo kia, cười như không cười nói:

“Giám khảo đại nhân, ta có việc đột xuất nên tới chậm một chút, nhưng ngài cũng cần không cần vội vã tuyên bố người thắng cuộc như thế đi? Thời gian ba phút còn chưa kết thúc đâu!”

Giám khảo từ lúc Mạc Túc xuất hiện thì sắc mặt nhanh chóng vặn vẹo một chút, trong lòng lộp bộp một tiếng sự tình thất bại, hắn dư quang nhìn lên đài cao nơi nào đó, phát hiện vị kia bắn ánh mắt sắc bén lại đây, hai chân hắn không khỏi run lên.

Đỉnh ánh mắt đầy xâm lược kia, hơn nữa biểu tình cười như không cười của Mạc Túc, giám khảo chỉ có thể căng da đầu nói:

“Thi đấu cũng phải có quy củ của thi đấu, nếu không chẳng phải là ai cũng lấy cớ để đến trễ, từ đó quy tắc liền nhiễu nhương, còn ra thể thống gì nữa, hừ!”

Mạc Túc không bỏ sót ánh mắt trưng cầu ý kiến của hắn với nữ đế, đáy lòng nàng bỗng chốc cười lạnh một tiếng, mặt ngoài lại lớn tiếng hỏi:

“Vậy tức là, ngươi vẫn nhất ý cô hành, hủy bỏ tư cách thi đấu của ta!?”

Giám khảo đón nhận ánh mắt tràn đầy tính áp bách từ người đối diện, âm thầm cười khổ một chút, nhưng biểu tình lại nghiêm túc, tựa như một người làm việc chí công vô tư, hắn nói:

“Đến trễ là do bản thân chính ngươi, thế quái nào lại trách ngược đến trên đầu ta. Thời gian thi đấu chung kết thập phần gấp rút, ai có rảnh mà chờ ngươi. Cho dù hiện tại ngươi xuất hiện, kia cũng là quá hạn, người thắng cuộc tự nhiên là Liễu Phong Hoành.”

Giám khảo trong lòng nói thầm, vì bảo vệ cái mạng nhỏ này của hắn, hôm nay cho dù thế nào hắn cũng phải cắn định lý do Mạc Túc đến trễ mà hủy bỏ tư cách thi đấu của nàng, nếu không vị kia nổi trận lôi đình, hắn chính là con chim đầu đàn bị bắn rơi trước nhất.

Liễu Phong Hoành đứng ở một bên quan sát hai người cãi cọ, không nói một lời mà tâm tình rất tốt xem diễn. Nếu có thể không cần chiến đấu mà thắng, hắn còn rất vui vẻ mà thừa nhận.

Dưới đài, Yến Thừa Diệu, Yến Minh Ly, Cầm Thiên Doanh, Mục Thanh, Mục Tiêu Tương chưa kịp vì Mạc Túc xuất hiện mà thở phào nhẹ nhõm, lại thấy thái độ kiên quyết của giám khảo, trái tim mỗi người không khỏi nhắc lên tới cổ họng.

“Người của Thiên Nguyệt Vương Triều cũng quá vô sỉ rồi, Túc tỷ tỷ rõ ràng đến đúng lúc, hắn còn chưa tuyên bố xong cơ mà.” Yến Minh Ly không khỏi dậm chân, tức giận lầm bầm.

“Ta giống như thấy được hắn cùng nữ đế có giao lưu bằng ánh mắt, chẳng lẽ ý định này là do nữ đế bày ra?” Cầm Thiên Doanh nhíu mày thì thầm.

Yến Thừa Diệu nhìn thoáng qua Cầm Thiên Doanh, không nghĩ tới sức quan sát của nàng vậy mà cũng nhạy bén lắm, cư nhiên phát hiện động tác nhỏ của nữ đế và tên giám khảo. Nhưng lời nói của nàng vừa đúng lúc nhắc nhở hắn, ánh mắt suy nghĩ sâu xa, bỗng chốc cười mỉa lên, nói:

“Yên tâm, bọn họ muốn hủy bỏ tư cách thi đấu của A Túc cũng không phải dễ dàng như vậy, nếu thật sự làm như thế thì chính là tự đem danh dự của mình giẫm đạp dưới chân.”

“Có ý tứ gì?” Yến Minh Ly và Cầm Thiên Doanh không hiểu ra sao, nâng lên ánh mắt nghi hoặc cầu giải đáp.

Yến Thừa Diệu không nói, chỉ là ánh mắt chăm chú nhìn lên lôi đài, khóe miệng hơi nhếch lên. Cùng Mạc Túc hợp tác nhiều năm như vậy, hắn sao có thể không biết Mạc Túc là một người cẩn trọng về mọi mặt, chưa bao giờ khiến mình chịu thiệt. Cho dù rơi vào khốn cảnh, nàng cũng có thể bình tĩnh mà xử lý.

Yến Minh Ly và Cầm Thiên Doanh thấy người bên cạnh không nói, cũng nương theo ánh mắt mà nhìn lên lôi đài, biểu tình có chút thấp thỏm xen lẫn chút mong đợi.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Yến Thừa Diệu, Mạc Túc nghe xong lời lẽ chính nghĩa lẫm nhiên của tên giám khảo thì nàng bỗng chốc bật cười, ánh mắt không khỏi chế nhạo lên:

“Mười vị tuyển thủ, phân đều rải rác ở các quốc gia khác nhau. Nhưng trong đó lại không có một người đại diện cho Thiên Nguyệt Vương Triều. Các ngươi thật sự bỏ được? Ít nhiều ta cũng là có huyết mạch hoàng thất, nếu ta thắng cuộc các ngươi cũng hưởng chung vinh dự không phải? Ai ngờ được vì muốn hủy bỏ tư cách của ta, các ngươi lại là trăm phương ngàn kế suy nghĩ đối sách, ngay cả việc vô sỉ nhất cũng làm ra được. Thật là lẫn lộn đầu đuôi nha.”

Mạc Túc vừa nói vừa cười, dư quang nhìn đến sắc mặt của vị nào nháy mắt đen thùi lùi như đít nồi, tâm tình không khỏi tốt một chút.

Nguyệt Dao muốn tính kế nàng, cũng phải xem nàng là ai nha.

Phía trước cố tình đánh bại hết tuyển thủ của Thiên Nguyệt Vương Triều, làm cho bọn họ hiện tại tứ cố vô thân, mắt thấy cơ hội thăm dò bí cảnh ở ngay trước mắt mà bọn họ chỉ có thể mắt thèm trông mong, Thiên Nguyệt Vương Triều các quan lại quần thần đều sắp hộc máu tức chết rồi, trong tối ngoài sáng đều ngầm có ý kiến với nữ đế Nguyệt Dao, lúc này càng là lên đến đỉnh điểm.

Mạc Túc thừa nhận nàng chính là cố ý, cố ý quấy một vũng nước này biến nó thành đục ngầu, càng thích ý khi nhìn Nguyệt Dao tức giận mà không thể làm gì được nàng.

Ngay cả dân chúng của Thiên Nguyệt Vương Triều, cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi, trong lời nói đều là khiển trách Thiên Nguyệt hoàng thất, vì một chút thù riêng hiềm khích mà bỏ mặc cả vinh dự của một quốc gia.

Nguyệt Dao chứng kiến dư luận hướng đi thay đổi, tất cả đầu mâu đều nhắm vào nàng, trong lòng không khỏi dâng lên một cổ lửa giận, móng tay bám chặt vào thành ghế, cào ra từng đạo vết xước, ánh mắt như tôi độc giống nhau, bắn thẳng đến Mạc Túc.

Tiểu tiện nhân, thế nhưng dám bày nàng một đạo!

Bất quá, mặt ngoài nàng bỗng chốc nở nụ cười hiền từ, nói với giám khảo và Mạc Túc:

“Kỳ thật, quy củ là chết, mà người là sống. Song nhi tuy rằng đến trễ một chút, nhưng Lôi giám khảo vẫn chưa tuyên bố xong, việc này vẫn còn có thể châm chước được, thôi thì đừng hủy bỏ tư cách thi đấu của nàng.”

Lôi giám khảo nhận được chỉ thị, nhanh chóng hiểu ý, nháy mắt cũng cười lên, chắp tay nói:

“Nếu nữ đế đại nhân đã ra mặt, vậy thì thần cũng cẩn tuân mệnh lệnh, không hủy bỏ tư cách thi đấu của Mạc Túc.”

Tiếng nghị luận dưới đài và trên đài vì quyết định này mà nhỏ dần. Lôi giám khảo chuẩn bị tuyên bố cho Mạc Túc và Liễu Phong Hoành thi đấu thì bất chợt, Mạc Túc lại ra tiếng nói:

“Không cần nữa đâu, nếu quy củ đã như thế nào thì cứ thực hiện như thế ấy đi. Ta đối với bí cảnh của Thiên Nguyệt Vương Triều cũng không có nhiều chấp niệm như vậy. Các vị không cần vì mặt mũi danh dự mà ép dạ cầu toàn. Cứ như vậy đi! Ta đi trước!”

Mạc Túc thưởng thức sắc mặt vặn vẹo trong nháy mắt của Nguyệt Dao và quan lại quần thần, xoay người tiêu sái rời khỏi lôi đài.

Dân chúng: “...”

Liễu Phong Hoành: “...”

Yến Thừa Diệu, Yến Minh Ly, Cầm Thiên Doanh: “...”

Mục gia hai huynh muội: “...”

Đây lại là cái gì mê thao tác? Vị này không ấn lẽ thường ra bài, là muốn làm cái gì?

Yến Thừa Diệu tự nhận mình đã sờ soạng tính cách của Mạc Túc, ấy thế mà lúc này cũng vì hành động của nàng mà chấn kinh đến ngây người.

Nói tốt lặn lội đường xa từ Nam Yên đến đây, như thế nào cũng phải bắt được danh ngạch tham gia bí cảnh, ấy vậy mà lúc này lại dễ dàng từ bỏ như thế này?

Thấy Mạc Túc rời đi, mọi người không khỏi nghị luận sôi nổi, có người đoán Mạc Túc tâm cao khí ngạo, chịu không nổi giọng điệu bố thí của Thiên Nguyệt Vương Triều mới rời đi, cũng có người đoán Mạc Túc sợ đấu không lại Liễu Phong Hoành, nên mới làm ra quyết định như thế.

Mà Nguyệt Dao nữ đế, từ lúc ban đầu sắc mặt khó coi, nhưng sau đó khóe miệng lại quỷ dị giơ lên, híp mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của Mạc Túc, dưới đáy lòng nhịn không được thở phào một hơi.

Xem ra, Mạc Túc là lo lắng cho tung tích của hai đứa nhỏ mới từ bỏ thi đấu.

Tình huống hiện tại thật hợp ý của nàng, mặc kệ là bị ép buộc vẫn là tự nguyện, Mạc Túc nhất định không thể tiến vào cái bí cảnh kia...

Đến nỗi dư luận đánh giá như thế nào, nàng còn không bỏ ở trong mắt.

Mà Mạc Túc, sau khi rời đi lôi đài thì mã bất đình đề chạy ra ngoại thành.

Bọn nhỏ có chuyện, Mạc Túc cũng không còn hơi sức đâu mà tham gia thi đấu, đến nỗi tiến vào bí cảnh thăm dò, cũng không nhất định một hai phải đi con đường đấu lôi đài này.

Đừng quên, Đông Phương gia tộc còn thiếu nàng một cái nhân tình, đến lúc đó yêu cầu bọn họ mang nàng cùng tiến vào bí cảnh, bọn họ cũng cự tuyệt không được.

Thỏ khôn có ba hang, Mạc Túc đối với mỗi một chuyện là suy tính đủ đường, lúc nào cũng bày sẵn rất nhiều lối thoát cho mình. Cho nên lúc này nàng không hề có tâm lý gánh nặng, chuyên tâm mà đi tìm tung tích của bọn nhỏ.

Mỗi cái Bạch Pháo được làm ra, nàng đều đặt lên đó tinh thần lực ấn ký, cho nên lúc này nàng men theo ấn ký tìm đến nơi xảy ra nổ mạnh. Còn Lam Tiểu Niệm, sớm đã được nàng cải trang giả dạng, cư trú ở một chỗ nhà dân bình thường.

Thiên Nguyệt Thành hiện tại quá loạn, binh lính ở khắp nơi truy tra, cho nên nhà dân là nơi an toàn nhất hiện tại.

Đến nỗi Nguyệt Lâu, Mạc Túc cũng không dự định trở về tìm hiểu, nơi nổ mạnh là ở ngoại thành, Bạch Phong Hoa cùng Đế Thanh Hàn nếu bảo hộ bọn nhỏ khẳng định cũng là đi theo, cho nên trở về Nguyệt Lâu hỏi thăm tin tức hoàn toàn là vô dụng.

Tìm đến ngoại thành đã là hai tiếng sau đó, Mạc Túc nhìn tứ chi ngang dọc ở khắp nơi, vũ khí cháy sém rơi rụng trên mặt đất, tâm thần hơi rùng mình.

Khắp nơi tuần tra không thấy được người còn sống, nhưng Mạc Túc lại bất chợt thấy được nửa mảnh áo đen còn chưa bị đốt trọi, nàng nhìn chất vải và màu sắc quen thuộc lại xa lạ kia, biểu tình lạnh như băng sương.

Đoán mò là một chuyện, nhưng chân chính thấy được tận mắt lại là một chuyện khác.

Nhan sắc của y phục này, còn không phải giống với một tốp sát thủ giết chết nguyên chủ ở bảy năm trước hay sao?

Nguyệt Ảnh Vệ...

Đối phó hai đứa nhỏ, Nguyệt Dao cư nhiên phái ra nhiều người như vậy.

Thật là để mắt tới nàng.

Mạc Túc có chút nghĩ mà sợ, may mắn trong tay nhi tử có Bạch Pháo, nếu không hôm nay sợ là phải rơi vào trong tay của nữ đế.

Bất quá, Mạc Túc lại nhíu chặt lông mày, manh mối bởi vì Bạch Pháo nổ mạnh mà đến đây liền chặt đứt. Bạch Phong Hoa, Đế Thanh Hàn rốt cuộc đưa bọn nhỏ đi đâu rồi!?