Lại nói Mạc Túc, sau khi dàn xếp hết tất cả, nàng đã men theo kí hiệu mà Mạc Vân Long ẩn dấu ở các ngóc ngách để truy tìm. Loại kí hiệu này chính là một loại ngôn ngữ thông dụng của tinh tế đời sau, bất quá nàng chỉ dạy lại cho hai đứa nhỏ và thuộc hạ biết lẫn nhau khi cần.
Trải qua vô số trạm kiểm soát và canh phòng, Mạc Túc đưa mắt nghi hoặc nhìn tòa nhà đấu giá nguy nga trước ngã tư đường, chân mày hơi nhíu lại.
Kỳ quái, dấu hiệu đến nơi đây là biến mất. Chẳng lẽ bọn nhỏ được mang vào nơi này!?
Nhưng cũng không đúng, hôm nay chẳng phải ngày mở bán đấu giá, không có thẻ hội viên là không thể tự do ra vào.
Bất chợt cảm giác được một ánh mắt xoáy sâu lên người mình, Mạc Túc híp lại con ngươi, phóng một tia sắc lạnh nhìn về phía góc khuất ở gần đó, nhưng chỉ kịp bắt được một vạt áo thâm sắc chợt lóe qua.
Ai đang theo dõi nàng!?
Trong lòng dâng lên nghi ngờ, nhưng Mạc Túc không có nhiều thời gian đi truy cứu. Nàng không có do dự bao lâu đã quyết đoán tiến vào Lâu Giang Các, tay phải âm thầm nhéo một lệnh bài màu thuần sắc tím.
Mặt khác, trốn ở nơi góc tối, Phong hộ pháp âm thầm đổ mồ hôi hột, mãi hồi lâu đều không dám lộ diện nhìn trộm.
Ánh mắt thật là sắc bén!
Đây quả thật là nữ tử bất kham như trong lời đồn của bảy năm trước đó sao?
Rõ ràng cảnh giới của hắn đã là Kim Huyền trung giai, mà nàng chỉ là kẻ hèn Mặc Huyền, nàng vậy mà phát hiện ra chỗ ẩn thân của hắn? Sao có thể được?
Có cho Phong hộ pháp nặn hết óc cũng suy nghĩ không ra, sở dĩ Mạc Túc có thể phát hiện ra hắn là bởi vì tinh thần lực của nàng đã sớm viễn siêu người thường, đừng nói là Kim Huyền cảnh giới, kể cả Thần Huyền nếu theo dõi nàng, nàng cũng có thể đủ phát hiện ra.
Mắt thấy Mạc Túc đã đi vào Lâu Giang Các, Phong hộ pháp âm thầm thở ra một hơi, rồi cũng theo đi lên.
"Xin chào! Lâu Giang Các hôm nay không mở cửa, nhưng vẫn có thể giao dịch, quý khách muốn mua hay là bán thứ gì đó sao?" Thiếu niên ngồi sau bàn chống cằm xoay bút, bất chợt thấy được Mạc Túc tiến vào thì nghiêm trang đứng lên và mỉm cười hỏi.
Mạc Túc nhìn hắn vài giây, xoay chuyển lệnh bài trong tay, sau đó lắc đầu:
"Ta không có gì cần giao dịch, ta đến để tìm người!"
Ý cười của thiếu niên hướng dẫn viên chợt tắt ngúm, hắn cố hít thở sâu để khiến mình không lộ ra biểu tình khó chịu, nhưng vẻ mặt vẫn hiện lên một chút mất tự nhiên:
"Xin hỏi ngài muốn tìm ai? Có hẹn trước hay tín vật để làm tin không?"
Chuyện quái quỷ gì thế này, hắn chỉ mới thay thế vị trí của chưởng quầy chưa đầy hai giờ đồng hồ, thế nhưng liên tục gặp phải trường hợp khó đỡ.
Phía trước là tìm y sư trị bệnh, hiện tại lại đến tìm người!?
Mạc Túc chỉ cần nhìn sắc mặt là đã đoán ra thiếu niên đối diện có hơi mất kiên nhẫn, nên nàng cũng không câu giờ, vội vàng nói:
"Không biết ngươi có nhìn thấy một nam, một nữ và hai đứa nhỏ khoảng tầm sáu tuổi tiến vào trong này không? À, diện mạo của bọn nhỏ có phần giống nhau, là song bào thai!"
"Không! Bọn họ đều không có đi, tất cả đều ở tại trên lầu!"
Vừa nói, ngón trỏ của hắn còn vô thức mà chỉ lên trên thang lầu.
Mạc Túc nhận được câu trả lời vừa lòng, âm thầm thu hồi tinh thần lực thôi miên, đồng thời trong lòng cực kỳ kinh ngạc không thôi.
Kết quả thật ra ngoài dự đoán của nàng! Bốn người vậy mà còn ở tại Lâu Giang Các.
Việc này rốt cuộc là thế nào!?
"Có thể đưa ta đi gặp bọn họ được không? Hoặc thông báo cho các chủ của các ngươi một tiếng cũng được." Mạc Túc híp mắt nhìn thoáng qua thang qua, ý nghĩ ở trong đầu khẽ bay nhanh.
"Chuyện này..." không bị tinh thần lực ảnh hưởng, thiếu niên rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, sắc mặt khó coi, ánh mắt ngập ngừng không chừng.
Nữ nhân này rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì để moi thông tin từ miệng của hắn. Hắn vậy mà không chút cảm giác, còn không nhớ được gì cả!?
Người như vậy quá nguy hiểm, hắn sao dám cho nàng tiến vào nội tầng. Càng huống chi, ngay cả hắn còn chưa có tư cách đó!?
Cạch!
Thấy thiếu niên không chịu buông lỏng, Mạc Túc liền đem lệnh bài rời tay, đặt ở trước mặt hắn, phát ra một tiếng vang thanh thúy:
"Ta nhớ rõ quy củ của Lâu Giang Các, người nắm giữ lệnh bài này, có thể tự do giao dịch ở các chi nhánh và có quyền yêu cầu Lâu Giang Các làm một việc trong tầm kiểm soát, không sai chứ!?"
Sắc tím cổ xưa và cao quý ánh vào mi mắt, khiến cho thiếu niên không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin tưởng nhìn Mạc Túc.
Tử Kim Lệnh!
Vậy mà là Tử Kim Lệnh!?
Nhân viên ở Lâu Giang Các, không có ai là không biết cấp bậc từ thấp đến cao của lệnh bài, tượng trưng cho đặc quyền của người nắm giữ.
Thấp nhất Vân Lam Lệnh, tiếp theo là Đồng Văn Lệnh, tối cao nhất Tử Kim Lệnh.
Có thể nói, người nắm giữ Tử Kim Lệnh chính là khách quý trong truyền thuyết, không chỉ ngạch tiêu phí cao mà còn bí ẩn về độ nhất định, không dễ dàng hiện thân.
Hắn thay vị trí không đến một ngày, thế nhưng gặp được một cái?
Thiếu niên vội vã thay đổi sắc mặt, biểu hiện trở nên ân cần nịnh nọt:
"Khách quý đại giá quang lâm! Ngài mau mau, mau đi theo ta, ta dẫn ngài đi gặp Các chủ."
Đối với thái độ biến đổi nhanh như chớp của thiếu niên, Mạc Túc chỉ hơi nhếch môi cười, thu hồi lệnh bài trở về, sau đó chắp tay sau lưng, theo hắn đi lên lầu.
Phong hộ pháp cảm thấy tay cầm kiếm có chút ngứa, trong lòng như có một vạn con thỏ đang lao nhanh.
Chủ mẫu tương lai vậy mà nắm giữ Tử Kim Lệnh!?
Giang Nguyệt - nữ nhân chết tiệt kia, nàng vậy mà còn giả vờ như cái gì cũng không biết.
Tức chết hắn rồi!!!
Ở nơi không ai thấy được, Phong hộ pháp âm thầm nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đen như đít nồi.
Lại nói Đế Thanh Hàn, sau khi đã bị vắt cạn hết giá trị lợi dụng thì rốt cuộc cũng được người nào đó buông tha cho tung tăng nhảy nhót. Mà sau khi biết được Lâu Giang Các còn là gia sản của nhà mình thì hắn càng thêm bành trướng. Không ai dẫn đường, hắn cũng tự huýt gió đi tìm hiểu.
Ngay tại lúc hắn đang hí hửng dạo bước đến nhà kho, vừa đi vừa nghĩ lát nữa mình nên làm điên làm khùng kiểu gì mới có thể moi ra bảo bối từ tay đại ca khó tính, thì bất chợt dư quang nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Chưa tin vào mắt mình, hắn khẽ dụi dụi mắt, sau đó ánh mắt thình lình chính là sáng lên, thì thầm một cách hưng phấn:
"Di? Đại tẩu rốt cuộc tới? Xem ra sắp có trò hay để nhìn. Bảo bối thì có thể từ từ moi tới tay, nhưng náo nhiệt một khi bỏ lỡ thì thật là phí phạm của trời."
Lẩm bẩm lầm bầm xong, Đế Thanh Hàn khẽ cười xấu xa một tiếng, rồi co giò lên ẩn dấu theo sau.
Hắc hắc! Nếu hắn không có lầm thì lúc đại ca đuổi hắn ra khỏi phòng, hình như là chuẩn bị đi tắm?