"Bảo bối, buổi sáng tốt lành." - Giọng nói trầm thấp mang theo ngái ngủ kéo sự chú ý của Tiêu Hiên lại.
Khi Tiêu Hiên nhìn đến người phát ra tiếng nói bên cạnh, khuôn mặt liên tục đổi màu, cuối cùng chính là màu gan heo, biểu cảm như vừa nuốt phải ruồi nhặng. Nhanh chóng bước xuống giường, mặc vào quần áo, từ đầu đến cuối Tiêu Hiên vẫn chưa nhìn lại Mạc Ngạo.
Mạc Ngạo nằm trên giường quan sát mọi hành động của Tiêu Hiên. Thấy biểu cảm liên tục biến đổi trên khuôn mặt Tiêu Hiên, hắn hơi lo lắng. Lúc thấy Tiêu Hiên tiến lại phía cửa ra vào, Mạc Ngạo ngay lập tức xuống khỏi giường, bắt lại cánh tay của anh, cản không cho anh đi.
Nhìn lại người đang kéo tay mình, Tiên Hiên hơi tức giận. Một phần vì những hình ảnh xấu hổ tối hôm qua hiện về, một phần vì đây là người quen.
-"Tiêu tổng, mời ngài buông." - Nói bằng chất giọng lạnh lùng, ngước lên nhìn kẻ đang chặn đường mình, Tiêu Hiên cố gắng kìm lại cảm xúc của mình.
-"Tiểu Hiên, mới sáng sớm mà em đã muốn đi đâu?"
-"Tiêu tổng, chúng ta chưa thân quen đến mức anh có thể gọi tôi như vậy. Còn chuyện tôi muốn đi đâu là quyền của tôi, không phiền ngài quan tâm." -Nở nụ cười xa cách, Tiêu Hiên lạnh lùng trả lời Mạc Ngạo, vừa dùng sức gỡ tay anh ra khỏi tay hắn.
-"Như thế nào lại không thân quen? Chỗ không được phép nhìn cũng đã nhìn qua, chỉ thiếu chưa làm đến bước cuối. Em nói xem, chúng ta như vậy có thân quen không cơ chứ?"
-"Chuyện tối hôm qua...xem như chúng ta bỏ qua đi." - Nụ cười trên môi Tiêu Hiên hơi cứng lại vì câu nói của Mạc Ngạo. Anh cố gắng kìm lại để không đánh cái tên đang đứng trước mặt mình.
-"Như thế nào lại bỏ qua? Tối hôm qua chính em là người đã quyến rũ anh. Em đáng ra phải chịu trách nhiệm chứ." - Bản tính mặt dày của Mạc Ngạo không hề thấp, chính bản thân mình được lợi còn muốn người ta chịu trách nhiệm.
-"Vậy Tiêu tổng đây muốn tôi chịu trách nhiệm như thế nào?" - Tiêu Hiên bây giờ chính là giận quá hóa cười.
-"Cái đó...bây giờ anh vẫn chưa suy nghĩ ra. Bao giờ suy nghĩ ra sẽ nói cho em biết." - Sờ sờ mũi, Mạc Ngạo hơi sợ biểu cảm của Tiêu Hiên lúc này. Nói vậy nhưng thật ra hắn còn chưa nghĩ đến muốn Tiêu Hiên chịu trách nhiệm như thế nào.
-"Vậy Tiêu tổng, phiền ngài tránh ra, sáng nay tôi còn có một cuộc họp quan trọng."
Trở về nhà, lái xe vào trong gara, Tiêu Hiên định lên thay quần áo rồi liền đến công ty. Lúc vào nhà, Tiêu Hiên hơi bất ngờ vì ba mẹ đều ở nhà, anh vốn nghĩ cả hai người hôm nay đều đã ra ngoài.
-"Cha, mẹ, hôm nay hai người không ra ngoài sao?"
-"Hôm nay cha ra ngoài gặp chiến hữu cũ, nhưng chút nữa mới đi. Tiểu Hiên,sao đêm qua con không về nhà?" - Dù là bên ngoài là một thủ trưởng ngay thẳng, nghiêm khắc, nhưng ở nhà, Tiêu Vĩ Hòa chính là một người chồng tốt, một người cha luôn quan tâm con cái. Cho nên việc ông biết Tiêu Hiên đêm qua không về nhà là chuyện bình thường.
Hơi ngập ngừng trước câu hỏi của cha, Tiêu Hiên vội biện ra một lý do để trả lời.
-"Công ty mới nhận hợp đồng mới, đêm qua con ở lại công ty để giải quyết công việc."
Cao Linh Mỹ lúc này đang xem tivi, nghe Tiêu Hiên nói như vậy liền dặn dò con trai.
-"Bận gì thì cũng phải nhớ nghỉ ngơi. Nếu có chuyện gì rắc rối thì nhớ nói cho cha mẹ biết."
-"Con biết rồi." - Trả lời qua loa, Tiêu Hiên vội lên lầu thay quần áo rồi đến công ty.
Bước vào phòng làm việc, Mạc Ngạo lúc này còn mãi suy nghĩ về chuyện tối qua. Hắn bây giờ còn nhớ rõ thân hình mê người, làn da mịn màng, cả những biểu cảm quyến rũ chết người của Tiêu Hiên. Lo nghĩ mãi về vấn đề đấy nên hắn không phát hiện ra trong phòng ngoài hắn thì còn có một người nữa.
Người đàn ông đang ngồi bên phía ghế sofa thấy hắn không để ý đến mình liền cố ý phát ra tiếng động.
-"Cha? Cha làm gì ở đây vậy? Đến sao không báo trước cho con?" - Lúc phát hiện ra người ngồi trên sofa, Mạc Ngạo ngay lập tức thu lại vẻ mặt động tình của mình.
Mạc Đĩnh tất nhiên đã nhìn thấy vẻ mặt ấy của Mạc Ngạo, nhưng thấy con trai rất nhanh liền che giấu nên ông không nhắc đến.
-"Hôm nay mẹ con ra ngoài với mấy bà bạn. Cha ở nhà một mình không biết làm gì, liền đến thăm con."
-"Cha, có phải mẹ bỏ rơi cha nên người mới nhớ đến con hay không?"
-"Ngươi cái thằng nhóc này, ông đây quan tâm con mà còn dám nói như vậy. Không đùa với con nữa, cha hôm nay có hẹn gặp một số chiến hữu cũ."
-"Cha hẹn ở đâu vậy? Có cần con chở đến đó không?" - Tâm trạng Mạc Ngạo rất tốt, hắn rất vui lòng mà bồi cha già của mình vui vẻ.
-"Thằng nhóc con nếu rảnh quá thì lo kiếm con dâu cho cha mẹ đi. Người ta bằng tuổi cha mẹ đều đã có cháu để bồng bế rồi đấy." - Mỗi lần gặp Mạc Ngạo, Mạc Đĩnh và bà xã đều nhắc đến vấn đề này ít nhất một lần.
-"Cha, chuyện này không thể vội. Con bây giờ còn muốn chuyên tâm làm việc đã." - Tạm che dấu cha một thời gian, Mạc Ngạo cũng không muốn làm cha mình bất ngờ sớm, phải chuẩn bị từ từ.
-"Lo sớm đi. Thôi, bây giờ cũng gần đến giờ rồi, cha đi đây."
Tiêu Hiên lúc đang ngồi giải quyết công việc thì nghe tiếng Liêu Thanh báo có người đến gặp. Ra hiệu cho người đó vào, anh lại tiếp tục chuyên tâm giải quyết công việc.
Nghe tiếng cửa bị đẩy ra, Tiêu Hiên nhìn lên thì thấy người đến là Sở Vạn Thương vừa bước vào, vừa lo đùa bỡn Liêu Thanh. Đóng cửa phòng lại, Sở Vạn Thương liền tiến đến ngồi trên sofa.
-"Tiểu tử, cậu được lắm, hôm qua dám để ông đây ngồi cô đơn một mình ở quán bar." - Hơi chỉnh lại cà vạt, hắn liền trách Tiêu Hiên.
-"Ồ, là như vậy sao. Cậu nếu như cảm thấy cô đơn thật sao lại không sớm tìm mình mà đến tận bây giờ mới đến, còn không phải là do tối qua có một đêm mây mưa tuyệt vời với mỹ nữ hay sao?"
-"Vậy còn cậu thì sao, đêm qua cậu đi đâu không về để bác trai với bác gái mới sáng sớm đã điện thoại cho tớ?"
Tiêu Hiên vốn đã ép mình gạt chuyện tối qua sang một bên, lúc này nghe Sở Vạn Thương hỏi liền tức giận.
-"Cậu không cần biết." - Hơi tức giận, Tiêu Hiên qua loa trả lời hắn.
-"Ô, là như vậy sao. Vậy mà có người nói tối qua cậu rời đi với một người đàn ông đẹp trai đấy."
Đến lúc này nghe Sở Vạn Thương nói như vậy, cơn giận Tiêu Hiên liền bộc phát, anh liền tiện thể trút giận lên đầu hắn.
-"Mẹ nó chứ, là tên nào, là ai nhiều chuyện đến như vậy? Là ai nói cho cậu biết hả?"