Phúc Hắc Vương Gia! Cho Hỏi Ngài Có Muốn Cưới Ta Không?

Chương 2: Tưởng ta là hello kitty?





Vậy là thật sự đã trọng sinh rồi, Dương Tử Nghiên trong lòng vui vẻ, thì ra ông trời cũng không bạc đãi quá ta. Xuyên không về cổ đại thì có sao chứ? Chỉ cần có thể còn sống là được, nàng còn cái gì phải nghĩ nữa.

Lúc này bụng nàng kêu lên cồn cào, thân xác này cũng nhịn ăn quá lâu rồi đi. Dương Tử Nghiên nghĩ có thực mới vực được đạo, nên lên tiếng gọi Tiểu Yên đến.

" Tiểu Yên, ta có chút đói bụng, muội giúp ta lấy đi lấy chút thức ăn đi!"

" Ah, muội quên mất! Tiểu thư hai ngày nay bất tỉnh chưa ăn gì rồi, người nhất định là đói lắm! Tiểu thư chờ muội một chút!" Tử Yên reo lên, nàng lập tức đứng dậy đi lấy thức ăn.

Còn Dương Tử Nghiên ngồi trong phòng suy nghĩ, Nàng phải tìm cách để có thể sống an toàn ở phủ thừa tướng. Nàng bây giờ thân cô thế cô, không thể nào đối chọi với đám người nham hiểm kia.

" Tốt nhất bây giờ ta nên giả vờ mất trí nhớ, để đôi cẩu nam nữ kia không tìm đến ta phiền toái! Cứ tạm tính như thế đi!"


Nàng đang nắm vu vơ suy tư, thì thấy Tiểu Yên lại khóc thút thít đi vào, tay liên tục đưa lên lau nước mắt. Dương Tử Nghiên cảm thấy không ổn rồi, nàng ngồi bật dậy lo lắng hỏi.

" Tiểu Yên, sao muội lại khóc vậy? Ai đánh muội sao? Nói cho ta nghe!"

" Tiểu thư, lúc nãy muội xuống bếp lấy thức ăn cho tiểu thư, thì Lý thẩm bảo đã quá giờ ăn trưa, nên không còn gì để ăn hết! Muội mới xin phép để xuống bếp nấu ít đồ ăn, thì Lý thẩm không cho! Bà ấy lấy một bát cơm nguội với ít rau xanh đưa cho muội..."

" Tiểu thư, người mới vừa hôn mê tỉnh dậy, sao có thể ăn thức ăn như thế được? Muội mới cãi nhau với Lý thẩm, thì Chu quản gia đi đến! Ông ta bảo muội không có quy cũ, nên tát muội một cái! Muội không khóc vì cái tát đó, mà khóc vì không thể giúp tiểu thư lấy được thức ăn!"Tiểu Yên lại khóc nức nở.

Dương Tử Nghiên lúc này đã hiểu ra mọi chuyện, nàng trầm tĩnh nói.

" Tiểu Yên đừng khóc, ta bôi thuốc cho muội! Thức ăn chút nữa ta sẽ xuống bếp lấy, lát nữa ta sẽ giúp muội hả giận!"

" Tiểu thư, ta không nên chọc giận Lý thẩm với chu quản gia đâu! Họ mà tìm đến đại phu nhân mách lẻo thì tiểu thư sẽ chịu khổ, muội không muốn như vậy!" Tiểu Yên hoảng sợ kêu lên.

" Muội cứ tin tưởng tiểu thư của muội là được, không cần lo lắng!" Dương Tử Nghiên không chờ Tiểu Yên nói thêm gì, nàng lấy thuốc bôi giúp Tiểu Yên.

Bôi thuốc cho Tiểu Yên xong, Dương Tử Nghiên thay y phục đi xuống bếp. Vừa đến nhà bếp, nàng đã nghe tiếng Lý thẩm nói chuyện.

" Nhị tiểu thư phủ thừa tướng thì sao? Không thuận mắt đại phu nhân thì chỉ có chờ chết! Ta còn chẳng buồn để trong mắt nữa cơ, lại còn muốn ăn cơm ngon? Nằm mơ giữa ban ngày!"

Tiểu Yên lúc này tức giận muốn xông vào nói lý, nhưng nàng bị Dương Tử Nghiên ngăn lại. Dương Tử Nghiên nhẹ nhàng tiến vào nhà bếp, thanh lãnh âm thanh cất lên.


" Vậy sao? Ta trong mắt Lý thẩm hèn hạ đến nỗi thua cả người hầu à?"

Lý thẩm thoáng giật mình xoay lại nhìn Dương Tử Nghiên, gương mặt liền bình tĩnh trở lại, môi nhếch lên khinh bỉ ngạo nghễ nói.

" Hóa ra là nhị tiểu thư, là đói đến mức không thể chịu nổi mà phải bò xuống bếp sao? Chẳng phải lúc nãy ta đưa cơm thừa của lũ cẩu trong nhà cho Tiểu Yên rồi à? Bây giờ thức ăn cho chó cũng hết rồi, nhị tiểu thư muốn ăn gì nữa?"

"Bang!" Lời vừa nói dứt, Dương Tử Nghiên liền vung tay tát thẳng vào mặt bà ta.

Lý thẩm choáng váng mặt mày, trên mặt đau như bỏng rát. Dương Tử Nghiên xoa xoa bàn tay, nàng đi đến trước mặt Lý thẩm, bộ dáng cao cao tại thượng lớn tiếng nói.

" Lại cho ngươi nói thêm lần nữa! Nói ta nghe xem nào?"

Lý thẩm tức giận mặt đỏ bừng, bà ta không một chút sợ hãi, một tay túm lấy tay của Dương Tử Nghiên ,tay còn lại chỉ thẳng vào mặt nàng, miệng lại tiếp tục hung hăng mắng chửi.

" Tiện nhân, như ngươi cũng dám đánh ta? Ta sẽ nói lại với đại phu nhân, phu nhân nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt! Thức ăn trong phủ đâu phải thứ chó mèo như ngươi muốn ăn là ăn được!"

Dương Tử Nghiên cũng bắt lấy tay của Lý thẩm, nàng thuận thế bẻ một phát." Răng, rắc!"

"Lại tiếp tục nói đi!"

Lý thẩm bị bẻ cổ tay đau quá, bà ấy vội buông Dương Tử Nghiên ra rít lên.

" Ah, ngươi, tiện nhân...."


"Bang, Bang, Bang!"

Lời nói chưa dứt lại bị Dương Tử Nghiên liên tiếp vài bạt tay, Lý thẩm lúc này có chút run sợ. Dương Tử Nghiên lại xoa xoa bàn tay nhỏ của mình, nàng gọi Tiểu Yên đến.

" Tiểu Yên, tiếp tục thay ta đánh!"

Tiểu Yên cười gian xảo tiến đến, nàng ấy hung hăng tát Lý thẩm. Đám người hầu mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, Lý thẩm lúc này vì đã quá đau, nên chắp tay xin Dương Tử Nghiên tha cho.

" Nhị tiểu thư, là nô tỳ sai rồi! Xin tiểu thư hãy tha cho ta!"

Dương Tử Nghiên hơi hơi ngẩng mặt nhìn đám người hầu đang hóng chuyện, nàng lạnh lùng lên tiếng.

" Đây là kết cục cho những kẻ không biết tôn ti trật tự, không biết trên biết dưới, đáng đánh! Hổ dữ lâu ngày không ra oai, các ngươi tưởng ta là mèo hello kitty? Các ngươi sau này nên biết thân biết phận, đâu là chủ, đâu là tớ!"