Phúc Mãn Nhân Gian - Bất Hoán

Chương 1: Trùng hợp thật, ngươi cũng đi về hướng này



Trên con đường tơ lụa cũ, vốn là con đường kinh doanh của thời Hán nhưng trăm ngàn năm trở lại đây đã trở nên hoang phế, hơn nữa triều đại này đã mở thêm một con đường chính thức đến biên cương phía Tây Bắc. Con đường nhỏ gập ghềnh này ít người đi bộ vì núi cao rừng rậm, ngay cả vào những ngày hè nóng nực cũng có cảm giác mát mẻ.

"Trong cơn say khêu đèn xem kiếm, mộng hồi thổi giác liên doanh...."

Con đường cũ ít người này truyền đến từng đợt tiếng vó ngựa, từng xe một ngựa đang ngang nhiên tiến về phía trước, rèm xe ngựa bị bàn tay ngọc xốc lên, lộ ra một gương mặt dễ chịu, mỹ nhân này ăn mặc kiểu thư sinh, nhảy nhót ngắm cảnh đẹp, nhịn không được ngâm một bài thơ.

Xa phu "bốp bốp" vung roi ngựa, đối với khung cảnh này, bài thơ này không có đánh giá gì.

"Thiếu gia.... A, không đúng, là huyện thái gia, chúng ta mới đến khu vực Thiên Thủy thôi, còn mấy trăm dặm nữa mới đến biên quan, ngài ngâm thơ hơi sớm rồi!" Trong cửa sổ xe lại lộ ra khuôn mặt của một người, là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, vẫn mang nét hồn nhiên của tuổi thơ, ăn mặc như thư đồng.

"Dốt nát!" Thư sinh liếc mắt nhìn thư đồng, "xoẹt" một tiếng mở quạt gấp ra, tiêu sái quạt hai cái, bỗng sinh ra cảm giác hào phóng: "Mặc dù lần đi trấn Nhạn Hồi này của chúng ta không phải ý định ban đầu của ta nhưng thân là nam nhi tất nhiên cũng có chí mạnh mẽ kiến công lập nghiệp, tất nhiên càng phải chuẩn bị chu đáo, chưa đến biên quan cũng phải có khí thế đã vào biên quan!”

“..... Nhưng hai ngày trước không phải ngài còn khóc và nói không muốn đến đó à." Thư đồng nhỏ giọng lẩm bẩm, đầu lập tức bị thư sinh dùng quạt đánh một cái, thư sinh đỏ mặt tranh luận với y: "Còn không phải do ta cho rằng có thể cho ta và đại ca ta đến một chỗ tốt à, hiện tại ngay cả đại ca ta cũng bị cử đến phía Đông Nam tỉnh Mân mà giờ Mân Nam đsng có chiến sự, so với huynh ấy, ta có gì mà oán giận đây?”

Thư đồng mới bị chủ nhân đánh, lại lập tức thay chủ nhân kêu oan: "Nếu tiên hoàng còn ở đây, tất nhiên sẽ không để cho hai đứa cháu của lão tể tướng chịu loại khổ sở này!”

“Haiz, nói nhiều vô ích!” Thư sinh thở dài, nhìn những đám mây trắng trôi nổi trên bầu trời, trong lòng buồn bã.

Thư sinh này là con thứ sinh từ ba đời chính thất của Nhuận An Lâm gia, Lâm Như Ý. Nhà y có nhiều đời vừa cày ruộng vừa đọc sách, cho dù triều đại có thay đổi thế nào thì Lâm gia vẫn mãi là gia tộc hào môn. Từ lúc khai quốc triều Đại Dung, hơn trăm năm qua nhà họ Lâm đã xuất hiện ba vị tể tướng đã đạt được những vị trí chính thức cao nhất, như thêm dầu vào lừa, hiển hách vô cùng. Lâm Như Ý là con thứ trưởng trong nhà, mới sinh được một năm thì phụ thân đã nhiễm bệnh qua đời, mẫu thân vì thương tâm quá độ nên nằm liệt giường hai năm rồi cũng đi theo, tổ phụ tổ mẫu vô cùng sủng ái y, từ nhỏ y đã trắng nõn đáng yêu giống như tiên đồng, hơn nữa vô cùng  thông minh, ba tuổi đã biết đọc thuộc lòng hơn trăm bài thơ, bốn tuổi đã chính thức phổ cập kiến thức mới, bắt đầu học tứ thư ngũ kinh.

Lâm Như Ý học tập rất giỏi nhưng từ nhỏ được người nhà nuông chiều lớn lên nên có chút kiêu ngạo, hiện giờ đã mười tám tuổi sắp tổ chức quan lễ rồi nhưng vẫn mang dáng vẻ trẻ con ngây thơ, vô cùng đa sầu đa cảm. Vừa nghe thư đồng nhắc tới tổ phụ đã qua đời ba năm, lại nhớ tới tổ mẫu đã sớm qua đời, trong lòng y lại đau đớn thế là lặng lẽ chảy nước mắt.

"Thiếu gia...." Thư đồng lấy trong hộp gỗ lim một cái khăn tay mềm mại, lau sạch nước mắt trên má Lâm Như Ý, nhỏ giọng an ủi y: "Chờ ba năm sau hồi kinh báo cáo công tác, chúng ta lại đi thăm mấy người bạn cũ một chút rồi tranh thủ ở lại trong kinh...”

Lâm Như Ý lắc đầu, tuy y không hiểu đạo lý nhân tình nhưng cũng hiểu được đạo lý người đi trà lạnh. Hai tháng trước, khi tiên hoàng băng hà thái tử vừa mới đăng cơ liền vội vàng giáng chức những cựu thần dòng chính của tiên hoàng còn đuổi các hoàng tử khác đi. Lâm gia là dòng chính của tiên hoàng, ca ca Lâm Như Diệu lại nhờ một tay tiên hoàng đề bạt... Bây giờ tân hoàng mới tuổi ba mươi khi Lâm Như Diệu và Lâm Như Ý còn sống sợ là khó mà được triệu hồi kinh.

Khi Lâm Như Ý còn đang suy sụp, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, âm thanh vô cùng nặng nề cũng vô cùng chỉnh tề. Lâm Như Ý vén rèm lên, thò nửa người ra cửa sổ xem xét thử, không nghĩ tới lại đối diện với một người, người nọ mặc áo vải thô, cưỡi trên con ngựa cao lớn với gương mặt đầy vẻ phong trần nhưng không che giấu được sự phong hoa xuất chúng cùng khí chất cao quý. Lâm Như Ý và người nọ hoàn toàn sửng sốt.

"Tam hoàng tử, không đúng, tam vương gia? Ngươi...."

Người nọ chính là tam hoàng tử Tề Vân Châu, hắn được tân hoàng sắc phong là Vân quận vương, đất phong của hắn ở Tây Bắc, nghĩ đến chuyện hắn cũng bị đuổi đi Tây Bắc như mình. Lâm Như Ý lại duỗi cổ nhìn một chút, ngoại trừ có hai mươi đội người ngựa đi theo phía sau hắn thì không còn gì khác, cứ như vậy mà đi á hả?

“Không phải ngươi đi trấn Nhạn Hồi nhậm chức à, sao lại không đi đường chính?” Tề Vân Châu thấy Lâm Như Ý cũng vô cùng kinh ngạc, hắn cố ý đi đường nhỏ để tách khỏi đội ngũ, muốn Tây Bắc bố trí trước, nào ngờ lại gặp được Lâm Như Ý ở đây?

Lâm Như Ý nghĩ thầm, không phải ngươi cũng không đi à? Nhưng lời nói ra lại không thể nói như vậy, chỉ có thể gãi đầu nói: "Muốn đi lại con đường tơ lụa cũ thôi, muối nhớ lại di tích của tổ tiên…"

Tề Vân Châu gật đầu, hắn và Lâm Như Ý chỉ quen sơ thôi nhưng lại là bạn tốt của ca ca Lâm Như Diệu. Tổ phụ của Lâm Như Ý là thầy của hắn, hắn chỉ biết thầy mình vô cùng cưng chiều đứa cháu Lâm Như Ý, cũng từng nghe bạn tốt nói Lâm Như Ý vô cùng thông minh, là một mầm non tốt. Năm ngoái đã thi đỗ bài thi đình, có xuất thân từ tiến sĩ nhưng bị người nhà chiều đến hư, không bao giờ cử động tứ chi, không phân biệt được năm cây trồng, nuông chiều cứ như một tiểu thư.

(không bao giờ cử động tứ chi, không phân biệt được năm cây trồng (thành ngữ): sống như một ký sinh trùng.)

Nói đến lần này Lâm Như Ý sẽ bị điều đến trấn Nhạn Hồi, cũng là bút tích của mình. Tề Vân Châu nghĩ đến đây thấy hai gò má Lâm Như Ý hồng hồng, không giống như bộ dáng mệt nhọc khi ngồi xe ngựa, tinh thần cũng rất tốt, không có chút nản lòng nào liền vô cùng hài lòng, thầm nghĩ quả nhiên là cháu của Lâm gia, cho dù được nuông chiều cũng có thể không quan tâm thiệt hơn.

Tề Vân Châu sốt ruột đi đường nên cũng không còn lời nào để nói với Lâm Như Ý. Sau khi nói lời tạm biệt khách khí với y thì giương roi giục ngựa, cùng hơn hai mươi người kia chạy nhanh như chớp về phía trước.

Tâm tình u ám của Lâm Như Ý khi thấy Tề Vân Châu cũng tốt hơn một chút, nghĩ thầm có con ruột của Hoàng đế cùng đi Tây Bắc ăn cát cũng rất thú vị.

Không ngờ Tề Vân Châu mới đi được khoảng một chén trà thì phía sau lại có một đội người ngựa đuổi theo. Lâm Như Ý lại thò đầu ra nhìn thử, hàng người cưỡi ngựa ở phía trước trong nháy mắt đồng loạt nhìn về phía Lâm Như Ý, ánh mắt hung ác, giống như sói muốn ăn thịt người, Lâm Như Ý bị bọn họ nhìn chằm chằm đến mức rùng mình.

Nói đến cũng lạ, bọn họ chỉ liếc mắt nhìn Lâm Như Ý một cái rồi lại đồng loạt quay đầu đi, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của Lâm Như Ý, bọn họ cũng nhanh chóng đi ngang qua xe ngựa của Lâm Như Ý chỉ để lại một đống bụi mịt mù.

Lâm Như Ý vốn tưởng rằng không có việc gì, nào ngờ đội người ngựa kia vừa đi qua thì xe ngựa đột nhiên tăng tốc, Lâm Như Ý và thư đồng đều đồng loạt ngã xuống tấm thảm lông cừu dày.

"Làm gì đấy?" Mũi Lâm Như Ý bị dập sắp nát luôn rồi, kêu đau một tiếng, xe ngựa vẫn xóc nảy cực nhanh: "Xa phu! Xa phu! Ngươi đang làm gì vậy!”

Cho dù Lâm Như Ý có hét trong xe như thế nào, xa phu cũng không hề trả lời, Lâm Như Ý và thư đồng muốn trèo ra ngoài xe nhưng khoang xe bị lộn ngược không thể đi được, ngay cả bò cũng không bò được, vừa mới bò đến bên cạnh cửa xe lại bị xóc nảy lắc trở về.

“Ngồi vững!” Xa phu ở ngoài hét lên.

Lâm Như Ý còn chưa kịp mắng thì thư đồng chỉ ra ngoài cửa sổ nói: "... Công tử! Xa phu đang chạy vào rừng kìa! Phải làm gì đây!”

"Xa phu!... Ngươi muốn bạc ta sẽ đưa cho ngươi! Ngươi đừng làm hại bọn ta!” Lâm Như Ý lớn tiếng hét lên, y cho rằng xa phu muốn bắt cóc bọn họ.

Xa phu này cũng không phải nô bộc quen dùng trong nhà, mà là trước khi đi huynh trưởng mới sắp xếp cho y, nói hắn rất thành thật và biết hoàn thành bổn phận của mình, chạy xe cũng ổn định, không nghĩ tới cũng có lúc huynh trưởng của mình nhìn nhầm...

Xa phu không trả lời nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng roi ngựa "vụt vụt" cùng với tiếng hắn mắng ngựa.

Đến khi tốc độ xe ngựa dần chậm hẳn, Lâm Như Ý cũng đã bị lắc lư đến mức bất tỉnh nhân sự trong xe ngựa.

Thư đồng vẫn còn tỉnh táo, dù cho có đẩy hay lắc kiểu gì Lâm Như Ý cũng không tỉnh, xung quanh toàn tiếng hô giết, cùng tiếng lưỡi đao keng keng va chạm. Thư đồng không biết đây là đâu, đã xảy ra chuyện gì, vừa mới mở cửa xe liền thấy bị một cách tay kéo ra ngoài, nhìn kỹ thì người nọ chính là mã phu, cả người hắn đầy máu, đỡ Tề Vân Châu vừa chia tay lên ngựa.

“Vương gia mau đi, chúng ta gặp nhau ở sườn núi cách đây mười dặm!” Mã phu nói xong liền dùng chuôi đao hung ác đập lên mông ngựa, con ngựa kia hí một tiếng giơ vó lên cao, Tề Vân Châu thuần thục cầm dây cương, đồng thời chém một tên trộm đuổi theo, hắn nói với mã phu: "An toàn làm trọng, không nên dây dưa với bọn họ!”

“Vâng!” Mã phu đồng ý, sau đó liền lao vào gia nhập chém giết.

Thư đồng bị dọa đến choáng váng, y té ngã lăn nhào vào bụi cỏ, nhìn đám đạo tặc cưỡi ngựa đuổi theo Tề Vân Châu kia, y liền hận không thể ngất đi, nhỏ giọng nức nở nói: "Thiếu gia... Thiếu gia..."

- ---------------------------

Chào mừng mọi người tới với hố mới. Bộ này bọn mình đã làm xong khá lâu rồi nhưng giờ mới có thời gian up. Mọi người nhớ đọc văn án nhen🌹