Hai người bắn một lần xong liền lười biếng ngâm mình, chỉ chốc lát sau hạ thân lại dính sát nhau, Lâm Như Ý nâng mông lên cao bị Tề Vân Châu đặt trên bờ thao, liên tục cao trào hai lần. Vì thời tiết quá oi bức thế là Lâm Như Ý lại ngất đi, Tề Vân Châu không còn cách nào đành vội vàng mặc quần áo, ôm y ra ngoài hít thở không khí.
Nửa đường Lâm Như Ý tỉnh lại trong vòng tay Tề Vân Châu, cảm thấy có chút mất mặt muốn xuống đất, Tề Vân Châu lại ôm y không buông, còn nói: "Sau khi ra ngoài thật sự phải bồi bổ cơ thể cho ngươi, còn phải tìm bộ nội công tâm pháp luyện một chút."
Lâm Như Ý lơ đãng, y không muốn học võ công đồ bỏ kia liền từ chối: "Đều do trong sơn cốc kia quá nóng, không thở nổi.... Còn ngươi nữa, một lần là đủ rồi còn muốn thêm một lần nữa!"
Tề Vân Châu cười ha hả, hắn chỉ liếc Lâm Như Ý một cái, lần thứ hai kia không biết do ai không biết xấu hổ lắc lắc eo nói muốn.
Vẻ mặt ửng đỏ của Lâm Như Ý chưa tan, bức bách không nói lý oán hận nói: "Tóm lại trách ngươi cả!"
"Được được được, đều do ta." Tề Vân Châu tính tình tốt nhận sai, cúi đầu hôn lên trán y một cái, có chút bất đắc dĩ cười: "Tiểu vô lại!"
Hai người cứ như vậy, ngươi một lời ta một câu xuyên qua rừng rậm, khi sắp đến sơn động Tề Vân Châu đột nhiên nghe được từ nơi xa có tiếng vó ngựa cùng tiếng bước chân của người vô cùng hỗn loạn, hắn liền dừng chân nghe kỹ, Lâm Như Ý không nghe được chỉ cảm thấy kỳ lạ: "Sao lại dừng lại?"
"Có người." Sắc mặt Tề Vân Châu trở nên nghiêm trọng, hắn không biết người tới là địch hay là bạn.
Lâm Như Ý cũng trở nên căng thẳng, nhớ tới đám thích khác hung ác kia lại vội vàng đánh tan nó, đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng hô to: "Điện hạ!"
Sắc mặt Tề Vân Châu sắc mặt nhẹ nhàng, cười to nói: "Lý Khác!"
Lý Khác là thân vệ của Tề Vân Châu, là người của nhà mẹ đẻ Tề Vân Châu, Lý quý phi. Vì lúc còn thiếu niên có chút can đảm và khí phách nên được Tề Vân Châu nhìn trúng, hai người không chỉ có tình cảm chủ tớ mà còn có tình huynh đệ. Lý Khác gánh vác trách nhiệm bảo vệ Tề Vân Châu, lần này Tề Vân Châu bị tập kích hắn cũng không ở bên cạnh, mà đi theo quận vương làm như Tề Vân Châu vẫn còn ở trong đội ngũ, nào ngờ Tề Vân Châu lại xảy ra chuyện.
Tề Vân Châu mang theo hai mươi người mà chỉ có bốn người sống sót, bốn người này chia làm hai người báo tin cho hắn, hai người còn lại canh giữ ở sườn núi chờ đợi. Sau khi nhận được tin báo hắn lập tức dẫn theo hơn trăm kỵ binh đến trợ giúp, trên đường đi hao phí không ít thời gian, ba ngày trước mới đến chỗ câu cầu kia, bọn họ đã tìm trong sơn cốc này hai ngày, cũng may chó săn này còn dùng được, chúng nó ngửi mùi tìm được sơn động kia, trước sơn động kia còn có cửa trúc sau có hàng rào, còn có mấy con gà rừng đang bị nhốt trong chuồng, Lý Khác nghĩ thầm chẳng lẽ đây là chỗ ở của người ẩn cư à? Vừa vào trong động liền nhìn thấy mãng bào treo trên cành cây làm bình phong mà mãng bào này là của Tề Vân Châu! Lý Khác lập tức mừng rỡ, đúng lúc này cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân và tiếng cười đùa, từ nhỏ Lý Khác đã tập võ, tai mắt thanh minh, thoáng cái liền nghe ra đây là âm thanh của Vương gia, lập tức dẫn người đi nghênh đón.
Tầm một trăm người quỳ trên mặt đất, miệng hô to: "Vương gia thiên tuế, bái kiến vương gia! "
Lâm Như Ý muốn xuống nhưng vội vàng nghĩ lại, vừa rồi khi y ngất xỉu, Tề Vân Châu vội vàng nên chỉ khoác quần áo lên người y, nếu lúc này xuống dưới nhất định sẽ lộ hết cảnh xuân, y chỉ có thể vùi đầu vào trong ngực Tề Vân Châu, nắm chặt bả vai hắn, Tề Vân Châu trấn an vỗ vỗ eo y, gật đầu nói: "Mau đứng dậy, các huynh đệ cũng vất vả rồi!"
"Thần vất vả ở đâu chứ, ngược lại vương gia có bị thương không?" Ánh mắt Lý Khác quan tâm tỉ mỉ đánh giá sắc mặt Tề Vân Châu một phen, thấy hắn không có gì đáng ngại liền thở phào nhẹ nhõm, lại thấy người trong ngực Tề Vân Châu da trắng tóc đen, quần áo không chỉnh tề, trong lòng thầm oán quả là vương gia, cho dù người đang ở hiểm cảnh, chật vật đến mức này cũng có cô nương nhào vào trong ngực, vội vàng nói: "Mang quần áo cho Vương gia tới đây, ngược lại không có quần áo mà cô nương có thể mặc..."
"Mặc giống ta đi." Tề Vân Châu không thèm để ý, ôm Lâm Như Ý sải bước trở về, vừa đi vừa hỏi Lý Điềm chuyện đã xảy ra trong hơn tháng này.
Lý Khác biết gì nói hết, không giấu giếm nửa lời.
Tin tức Tề Vân Châu xảy ra chuyện bị giấu rất kín, đội ngũ xuất phát quan đạo trước đó đã sắp đến trấn Nhạn Hồi. Trước khi đi Lý Khác đã ra lệnh cho bọn họ đi vòng quanh đã, chờ tìm được Tề Vân Châu mới cùng nhau đi vào trấn Nhạn Hồi. Tề Vân Châu rất hài lòng với sự sắp xếp này, cười nói: "Tính sơ thì chắc sứ giả do hoàng thượng phái đi cũng đến trấn Nhạn Hồi rồi."
Sứ giả này chắc chắn muốn muốn dò xét thực hư chuyện của Tề Vân Châu, xem rốt cuộc hắn chết thật hay giả, nếu chết thật thì tự nhiên tóm được thế lực của Tề Vân Châu, nếu chưa chết cũng phải có một vài hành động.
"Còn có một chuyện." Lý Khác nhíu mày, dáng vẻ có chút ưu sầu: "Ấu đệ của Như Diệu, huyện lệnh Lâm Như Ý của trấn Nhạn Hồi cũng rơi xuống sơn cốc này cùng điện hạ, sinh tử không biết, không biết phải giải thích với Như Diệu kiểu gì đây!"
"..."
Lâm Như Ý hung ác cắn cánh tay Tề Vân Châu một cái, vừa xấu hổ vừa tức giận. Một tháng này cùng Tề Vân Châu trải qua cuộc sống cách ly với thế giới bên ngoài, y cũng đã quên huynh trưởng luôn rồi. Nếu huynh trưởng biết y bị Tề Vân Châu phá thân, không biết sẽ tức giận thế nào, nói không chừng còn dùng gia pháp với y nhưng nếu tách khỏi Tề Vân Châu thì y cũng không tình nguyện. Trong lòng Lâm Như Ý lộn xộn, tâm trạng cáu kỉnh được Tề Vân Châu bế về sơn động.
Sơn động kia bị thị vệ dùng rèm che lại, bên trong thắp đèn lưu ly, so với củi thì sáng hơn rất nhiều.
Lý Khác vốn muốn sắp xếp người vấn tóc mặc áo cho Tề Vân Châu nhưng Tề Vân Châu không cho, khoát tay bảo bọn họ đi ra ngoài, hắn đặt Lâm Như Ý ngồi lên đệm cỏ, an ủi y: "Đừng sợ, bên huynh trưởng ngươi ta sẽ thỉnh tội với hắn."
Sao ngươi biết ta sợ? Lâm Như Ý muốn hỏi nhưng không thể hạ giọng được, y bĩu môi nói: "Ta sợ gì chứ? Người nào làm việc nấy, ngươi cũng vì giải độc rắn cho ta mới... Như thế."
"Lời ta nói vẫn còn tác dụng nha, ta là vương gia ngươi là vương phi, nếu ta có thể thành sự, leo lên vị trí đại bảo thì ngươi chính là hoàng hậu của ta. Những gì ngươi đã nói thì sao, có tính không?" Tề Vân Châu ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt tha thiết nhìn Lâm Như Ý.
Lâm Như Ý bị hắn nhìn không được tự nhiên, giả ngu giả ngơ: "... Ta đã quên những gì mình nói rồi."
"Không nhớ thật?" Tề Vân Châu căn bản không tin, thấy bộ dáng né tránh của Lâm Như Ý, cố ý nói: "Vậy ta nhắc ngươi, ngươi nói muốn gả cho ta."
"Không phải!" Lâm Như Ý đỏ mặt phản bác, thấy Tề Vân Châu cười tủm tỉm liền tức giận nói: "Rõ ràng là ta thú ngươi!"
"Ngươi nhớ kỹ là tốt rồi." Tề Vân Châu cưng chiều ôm eo Lâm Như Ý, tay sờ vào trong cổ áo lỏng lẻo của y, cầm lấy vú nhỏ trơn nhẵn kia, thân mật nói: "Nương tử, khiến ngươi phải tủi thân rồi"
Lúc đầu Lâm Như Ý không hiểu ý hắn, tủi thân này đến từ đâu cơ chứ, mãi cho đến khi hai người buộc tóc, mặc xiêm y, Tề Vân Châu dẫn hắn đến trước mặt hơn trăm kỵ sĩ tâm phúc, trịnh trọng nói: "Cho các ngươi biết, lúc bổn vương ngã vào sơn cốc này cũng nhờ Lâm cô nương liều mạng cứu giúp, Lâm cô nương là con gái trưởng của Nhuận An Lâm gia, sau này sẽ đảm đương ngôi vị vương phi, hiện giờ ở bên ngoài đơn sơ không có cách nào làm lễ, các ngươi phải chi lễ tương đãi* dựa trên lễ của vương phi."
(*đối xử với ai đó với sự tôn trọng thích đáng.)
Tất cả mọi người đều bị tin tức này đánh cho choáng ngợp, có người quỳ xuống hô to "Vương phi thiên tuế, thiên thiên tuế." thoáng cái đánh thức những người khác, hơn trăm người quỳ lạy dưới chân Lâm Như Ý, đồng loạt hô: "Vương phi thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Lâm Như Ý thấy mọi người quỳ gối trước mắt mình, nội tâm chấn động, luống cuống tay chân nhìn về phía Tề Vân Châu, Tề Vân Châu cười nói: "Ngươi nên nói miễn lễ."
"... Miễn, miễn lễ." Lâm Như Ý cuống quít nói.
"Tạ vương phi!" Mọi người đều quỳ tạ.
Mãi đến khi ngồi lên xe ngựa rồi đôi mắt Lâm Như Ý vẫn đăm đăm như cũ, đầu óc choáng váng, Tề Vân Châu cầm tay y dịu dàng trấn an: "Mấy ngày nay ta đang suy nghĩ, nếu để ngươi lấy thân phận đích thứ tử Lâm gia thì sau này, một là sẽ khiến thiên hạ chấn động, nếu có chuyện thiên tai nhân họa gì, không tránh khỏi có kẻ tiểu nhân đổ hết tai họa này trên người ngươi, tranh cãi miệng lưỡi là chuyện nhỏ, ngươi phải gánh tội danh thiên cổ là chuyện lớn. Hai là đem ngươi giấu ở hậu cung, ta cũng không đành lòng. Như Ý, ngươi có tài hoa chính trị bất phàm, ngày nào đó chắc chắn sẽ tỏa sáng trên triều đình... Như Ý, ta thừa nhận ta có tư tâm nhưng cũng có nhiều công tâm. Nếu ta làm hoàng đế, thương sinh xã tắc ta không thể mặc kệ, ta cũng không thể để chuyện ngươi đang mơ màng liền phải bôn ba tứ phương giết thời gian xảy ra."
"Ta..." Lâm Như Ý muốn nói cái gì đó nhưng trong lòng y rất loạn, y chủ động chui vào trong ngực Tề Vân Châu, cái ôm này rất ấm áp và đáng tin cậy, y cũng đã quen với nhiệt độ và chỗ dựa này: "... Vậy sau này ta sẽ có hai thân phận, một là đích thứ tử của Lâm gia Lâm Như Ý, người còn lại là đích nữ Lâm gia..."
"Sau này chúng ta có thể chân chính sớm chiều ở chung, cùng nhau lên triều thảo luận chính sự, cùng nhau ăn ngủ... Như Ý, khiến ngươi tủi thân rồi." Tề Vân Châu áy náy nói, hắn ôm Lâm Như Ý chặt hơn nhưng cũng rất bá đạo: "Ta không buông ngươi ra đâu."
Sao Lâm Như Ý còn chưa hiểu ý tứ của Tề Vân Châu chứ, mềm không được thì cứng rắn, Tề Vân Châu là người có dã tâm bừng bừng, đây là chuyện nhượng bộ lớn nhất mà hắn có thể làm, cũng là sự cân nhắc chu toàn nhất vì Lâm Như Ý.
Nam nhân này vừa vô lại vừa bá đạo, giả dối lại đáng tin cậy, Lâm Như Ý cũng không ngu ngốc. Một tháng ở đáy cốc này với điều kiện gian khổ như vậy một quý nhân như vương gia cũng phải khom người làm mọi chuyện, đồ ăn ngon đều cho Lâm Như Ý trước, cũng không để Lâm Như Ý làm việc nặng, ngay cả khi chân y bị chuột rút hắn cũng sẽ căng thẳng nửa ngày, yêu thương như vậy sao Lâm Như Ý có thể không động tâm?
Càng không cần phải nói đến chuyện cơ thể bọn họ hàng đêm quấn quýt bên nhau, hận không thể hòa làm một, cả thể xác lẫn tâm hồn của Lâm Như Ý đều đã cho hắn.
Nếu ngày nào đó Tề Vân Châu lên ngôi hoàng đế mà không cho y danh phận, muốn độc chiếm y thì có gì khó đâu? Hiện giờ hắn hao tâm tổn trí như vậy, không cắt bỏ đôi cánh của Lâm Như Ý cũng hứa cho y lấy thân phận đích thứ tử của Lâm gia vào triều đình là chuyện mà Lâm Như Ý không ngờ tới.
"Cứ làm theo lời ngươi nói đi." Lâm Như Ý nhẹ giọng nói.
Tề Vân Châu nghe vậy tất nhiên vô cùng mừng rỡ, ôm chặt lấy y, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc cũng nứt ra, hắn cười giống như một đứa nhỏ: "Như Ý ngươi tốt quá, Như Ý, Như Ý..."
Miệng Tề Vân Châu đọc tên Như Ý, hôn lên gương mặt y rồi đặt một nụ hôn sâu lên môi y, ôm Lâm Như Ý vui mừng không biết nên làm thế nào cho phải, Lâm Như Ý cười mắng: "Sao ngươi lại cười ngây ngô như một kẻ ngốc thế."
"Có à?" Tề Vân Châu nghi ngờ sờ sờ mặt, nụ cười trên mặt hắn càng gia tăng, thoạt nhìn càng ngốc.
Lâm Như Ý ngẩng đầu nhìn vào mắt đối phương, y chợt cảm thấy, nam tử trước mắt y vẫn luôn rất thận trọng mà hóa ra cũng có một mặt trẻ con. Đứa nhỏ này là vì mình mới hiện lên, điều này khiến lòng Lâm Như Ý ấm áp, y cũng cười ngốc theo Tề Vân Châu luôn.