Không đợi Triệu Tông xem tỉ mỉ, Triệu Thế Tông đã đứng dậy, không nói hai lời ôm hắn vào Phúc Ninh Điện.
Mọi người phía sau còn đang ngơ ngác, Phúc Lộc là người đầu tiên hoàn hồn, hắn từ dưới đất bò dậy, vội la lên: “Mau đứng lên! Đi vào!” Mấy người nằm úp sấp dưới đất khác mới đứng lên, chạy vào trong điện.
Nhiễm Đào lại khom lưng nhặt bức tranh và hộp gỗ đen dưới dất.
Nàng cũng kinh ngạc, người trong tranh, là bệ hạ đúng không?
Tranh này là tiểu lang quân vẽ nhỉ?
Bức trang này quả thật là Triệu Thế Tông vẽ, vẽ để Triệu Tông vui, nhưng bây giờ cũng mất hứng thú chọc vui rồi. Hắn sốt ruột ôm Triệu Tông vào nội thất trong chính điện, đặt hắn trên tháp, sốt ruột muốn cởi ủng của Triệu Tông.
Ủng đã cởi được một nửa, Triệu Tông đột nhiên hoàn hồn, hắn lập tức thu chân về.
Triệu Thế Tông nhìn hắn: “Chân của người làm sao vậy?!”
“…” Triệu Tông cũng không biết hắn làm sao, hắn chớp mắt một cái, đột nhiên cũng không dám nhìn mặt Triệu Thế Tông, chân của hắn cũng quên thu về.
Thừa dịp hắn mơ hồ, Triệu Thế Tông nhanh tay cởi ủng trên chân phải của Triệu Tông. Chân của Triệu Tông mát lạnh, Triệu Thế Tông dời chậu than bên kia sang, trên chân của Triệu Tông tràn đầy ấm áp. Hắn cúi đầu nhìn Triệu Thế Tông, Triệu Thế Tông đang cởi chiếc ủng còn lại, chỉ chừa cho hắn một cái cổ.
Triệu Thế Tông nhanh tay, hai chiếc ủng rất nhanh đã bị hắn cởi ra, Triệu Thế Tông đang muốn quỳ xuống.
Phúc Lộc từ sau cách song đi vào, vội la lên: “Bệ hạ ——”
Triệu Thế Tông không vui nói: “Ra ngoài.”
“Tiểu lang quân ——”
“Đều ra ngoài, ai cũng không được tiến vào!”
“…”
Phúc Lộc ở ngoài cách song do dự một lát, cuối cùng thành thật đi ra ngoài, cũng ngăn cản mọi người định tiến vào.
Lúc này Triệu Thế Tông mới quỳ dưới đất, ôm chân Triệu Tông vào trong ngực. Mặt Triệu Tông khó hiểu có hơi nóng, hắn lần thứ hai muốn thu hai chân về, nhưng Triệu Thế Tông ôm chặt lắm, Triệu Thế Tông ngẩng đầu nhìn hắn, gọi hắn: “Bệ hạ.”
Triệu Tông không động đậy nữa.
Giọng nói của Triệu Thế Tông rất oan ức.
“Bệ hạ, ta sai rồi. Ta không phải cố ý không về cung, cũng không phải không muốn tiến cung ở cùng người. Chỉ là ta đã trưởng thành, ở trong cung, người khác sẽ cho rằng ta có ý đồ khác với hoàng vị của người. Sức khỏe người không tốt, còn không có hoàng tử, người khác càng sẽ suy đoán lung tung tâm tư của ta. Nhưng mà ——”
Triệu Thế Tông nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Nhưng mà ta không có những tâm tư đó, ta không muốn bị người khác suy đoán như vậy. Bệ hạ, ta cũng không có ý định chọc người tức giận, chỉ là ta có chút mê man vì chuyện này, mấy ngày nay, cũng không biết nên nói thế nào với người. Hôm qua uống nhiều rượu, sợ người thấy ta uống rượu sẽ giận, nên không trở về, ta thật sự không cố ý.”
“Bệ hạ, người đừng giận ta.”
Triệu Thế Tông ngửa đầu nhìn hắn, nhìn nghiêm túc.
Triệu Tông cúi đầu nhìn hắn, cũng đã nhìn đơ người.
“Bệ hạ…” Triệu Thế Tông kêu một tiếng, ôm chân hắn càng chặt hơn.
Triệu Tông dần dần hoàn hồn, liên tục chớp mắt mấy lần, theo bản năng nói: “Ta không giận ngươi.”
“Bệ hạ tuyệt đối đừng giận ta, về sau ta không bao giờ tùy ý đi nữa, cũng lại không làm ra chuyện chọc giận người. Năm năm trước, người bảo vệ ta. Về sau, ta ở trước mặt người, ta bảo vệ ngươi. Bất kỳ ai chọc giận người, ta giúp người giết kẻ đó. Bất kỳ chuyện gì người ghét, ta thay người làm. Ta từ lâu đã không còn là mười một tuổi, không cần giả ngốc, cũng không dám lừa người nữa, ta có thể vì người làm rất nhiều rất nhiều việc.”
Lúc Triệu Thế Tông nói lời này, trước sau ngửa đầu nhìn hắn.
Hốc mắt Triệu Tông bất tri bất giác đỏ lên.
“Bệ hạ?” Triệu Thế Tông hỏi lại.
Triệu Tông gật đầu.
“Muốn bệ hạ chính miệng nói.” Triệu Thế Tông lại ủy khuất nói.
Gánh nặng trong lòng Triệu Thế Tông rốt cục rơi xuống đất, về sau hắn nhất định sẽ trung thành với Triệu Tông, mọi việc đều lấy Triệu Tông làm đầu.
Hắn cũng sẽ cả đời che giấu bí mật lớn nhất kia.
Hắn cúi đầu cởi tất trên chân Triệu Tông, ấn lòng bàn chân cho hắn.
Triệu Tông từ lâu đã không thèm để ý.
Hắn kinh ngạc nhìn chầu than ở góc tường cách đó không xa, khóe mắt khó hiểu nổi lên một lớp ướt.
Hắn muốn cười, rồi lại không cười nổi.
Hắn rốt cuộc đã biết mình không đúng từ chỗ nào.
Thực sự là quá không ổn.
Hắn thích cháu trai của hắn.
Không phải loại yêu thích kia, mà là loại yêu thích đó.
Buổi tối Triệu Thế Tông ở lại Phúc Ninh Điện, còn là chính điện.
Triệu Tông đi ra ngoài một chuyến, còn tự mình xuống ruộng cày ruộng, cuối cùng thân thể có chút không khỏe. Sau đó ngự y cũng đến xem một phen, ấn huyệt vị trên đùi cho hắn, Triệu Thế Tông luôn ở bên cạnh quan sát học hỏi.
Như lời đã nói với Triệu Tông lúc đầu, Triệu Thế Tông nhất thời liền thanh minh. Các ngự y đi rồi, hắn còn giúp Triệu Tông ấn chân xoa bóp hồi lâu. Triệu Tông đã không còn sức từ chối, lúc này hắn vừa vui mừng, lại vừa chua xót.
Sống hai đời, rốt cục thích một người.
Người này cố tình còn là cháu trai của hắn.
Hắn có chút không cam lòng.
Hắn rõ ràng không phải Triệu Tông, hắn rõ ràng không có liên hệ huyết thống với Triệu Thế Tông, hắn là từ một thế giới khác xuyên đến.
Nhưng hắn thật sự cũng là Triệu Tông, thật sự có liên hệ huyết thống với Triệu Thế Tông.
Kiếp trước ở nơi sinh hoạt của hắn, đồng tính vốn khó có thể được người tiếp nhận.
Thời đại bây giờ, nam phong tuy thịnh hành, nhưng cũng chẳng qua chỉ là phong trào mà thôi, mọi người cuối cùng vẫn phải cưới vợ sinh con. Huống chi đó còn là cháu của hắn.
Tại sao rốt cục hắn có người mình thích rồi, nhưng lại là như thế?
Hắn nhắm mắt lại, không nhìn Triệu Thế Tông.
Chua xót trong lòng rốt cuộc che lấp vui mừng.
Có thích đi nữa cũng chẳng được gì, số trời đã định là không có kết quả, nhất định cũng là vô vọng.
Triệu Thế Tông lại cho rằng cơ thể hắn không thoải mái, không muốn nói chuyện, lại rất biết điều, xoa bóp chân, rồi ngoan ngoãn dựa lên tháp, tự đọc sách, không quấy rầy hắn nghỉ ngơi.
Sau đó Nhiễm Đào rón rén lại đây, nhỏ giọng nói: “Tiểu lang quân, ngài đến trắc điện nghỉ ngơi đi, nô tỳ trông cho.”
“Ta ở đây.”
“Tiểu lang quân ——”
“Các ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta ở đây cùng hắn.”
Nhiễm Đào lại nhỏ giọng khuyên vài câu, Triệu Thế Tông vẫn không muốn trở lại.
Bên trong màn, Triệu Tông mở mắt nghe hết vào tai.
Hắn thở dài, từ dưới gối đầu lấy ra cái phiến trụy kia. Hắn giơ nó lên cao, quơ quơ, giọt nước lay động. Chữ “Bảo” bên trong cũng lắc qua lắc lại.
Hắn cười khổ.
Về sau còn phải tìm vợ cho Tiểu Thập Nhất, còn phải nhìn hắn cưới vợ sinh con.
Hắn cũng tình nguyện chính mình ngu ngốc một ít, tình nguyện chính mình vĩnh viễn không hiểu phần tình cảm này.
Mà chuyện yêu thích này nên nói như thế nào?
Thường thì thông suốt chính là chuyện trong nháy mắt. Lúc Triệu Thế Tông ôm lấy hắn, nhịp tim của hắn đã không đúng, lúc Triệu Thế Tông ngửa đầu oan ức nói chuyện với hắn, trong phút chốc, hắn đã hiểu loại tình cảm hắn chưa bao giờ có này.
Kiếp trước, hắn dạy các học sinh biểu diễn yêu, biểu diễn thích như thế nào.
Hắn cũng thử thích cái người từng đã lừa gạt hắn kia, nhưng chưa bao giờ thành công.
Ai có thể nghĩ tới, xuyên qua nhiều năm như vậy, xuyên qua không gian và thế giới khác, hắn rốt cục hiểu được chữ “Thích”.
Nhưng cố tình là một loại “Thích” vô vọng.
Ai.
Triệu Tông thở dài, thầm nghĩ vẫn phải phái Triệu Thế Tông ra ngoài mới được.
Giữ Triệu Thế Tông ở lại đây, hắn rất sợ mình phá huỷ hắn. Tính cách của hắn vốn thiên về tối tăm, kiếp này còn là Hoàng đế, từ khi thân chính tới nay, nhìn như mềm mại, thực tế tác phong rất cường ngạnh. Chuyện hắn đã quyết, chưa bao giờ thay đổi vì ai, rất nhiều người sợ hắn. Hắn cũng không biết phần yêu thích này, khi càng lún sâu rồi, cố tình lại không chiếm được, có thể khiến hắn làm ra chuyện gì không thể cứu vãn hay không.
Bây giờ vẫn còn khống chế được, tương lai Tiểu Thập Nhất cưới vợ sinh con, hắn phải nhịn như thế nào.
Tuy rằng nhóc vô lương tâm đã lừa gạt hắn, nhưng hắn vẫn hy vọng Tiểu Thập Nhất có thể bình thường đi cưới vợ, đi sinh con.
Tiểu Thập Nhất phải sống tốt hơn tất cả mọi người trong thời đại này.
Hắn lần thứ hai nhét phiến trụy xuống dưới gối, trong lòng cũng đã đưa ra quyết định.
Ngoài cung trong Ngụy Quận vương phủ, Triệu Thế Nguyên vừa về đến nhà, đã bị Ngụy quận vương gọi vào thư phòng hỏi han.
Triệu Thế Nguyên tỉ mỉ kể lại chuyện thân canh hôm nay, Ngụy Quận vương trầm tư một hồi, nói: “Ta mặc dù đã rời xa triều đình, nhưng lại biết, bây giờ các quan trong triều, đa số đều sợ bệ hạ. Lúc Tôn thái hậu thân chính, có Yến quốc công tọa trấn, các quan trong triều ba ngày thì hết hai nổi tranh chấp. Càng khỏi nói khi Tiên đế tại vị, Tiên đế là người tính tình bồ tát, vì đăng cơ cũng giết người. Mà năng lực cũng như nhau, chính sự thường giao cho tể tướng, hắn chẳng quan tâm, hai ba tháng không vào triều đó cũng là chuyện thường có. Nhưng ngươi nhìn trong triều bây giờ đi, Đỗ Dự và Tiễn Thương hai kẻ tính cách chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm, còn chưa bao giờ tranh chấp trước mặt.”
“Bệ hạ hôm nay gọi tôn nhi tới trước mặt hỏi chuyện, trên mặt tuy cười, nhưng quả thực khiến người ta vô cớ sinh ra nỗi sợ hãi, lúc nói chuyện tôn nhi cũng rất thấp thỏm.”
“Đúng là như thế, chúng ta đều bị hắn lừa rồi! Mấy năm qua ta cũng nhiều lần nghĩ, Tiên đế tổng cộng có năm người con trai, thân thể cường tráng, nhưng ai cũng ốm chết. Hắn sức khỏe yếu như vậy, vì sao có thể sống sót?”
“Ý đại đa đa là, những người kia, do bệ hạ làm hại?”
Ngụy quận vương trợn mắt giận dữ nhìn y: “Mau thu hồi tâm tư đó của ngươi đi!”
“Tôn nhi biết sai!”
“Tôn thái hậu mặc dù không phải cực kỳ thông minh, mà từ nhỏ đã tiến cung, còn biết rõ Hậu cung, nàng nhận thứ hai, người khác tuyệt không dám nhận thứ nhất. Bệ hạ từ nhỏ đã ở trong cung, cùng nàng sớm chiều ở chung hơn mười năm, chưa bao giờ lộ ra bộ mặt thật trước mặt Thái hậu, cũng sống đến lúc đăng cơ. Tôn thái hậu mặc dù chính thính, cũng bị hắn lừa chưa bao giờ xuống tay ác độc với hắn, đây mới là điều làm người ta sợ hãi nhất!”
“Vậy vương phủ chúng ta nên làm sao?”
“Nên làm sao? Bây giờ không phải chúng muốn thế nào. Mà là xem bệ hạ muốn cho chúng ta cái gì! Cũng may bệ hạ mặc dù tâm tư sâu đậm, lại niệm tình cũ, năm đó rốt cuộc ta đã từng giúp đỡ vài lần. Nếu không phải tình cũ này, bây giờ còn không biết tình hình sẽ thế nào.”
“Đại đa đa, có một chuyện khác.” Triệu Thế Nguyên lại kể chuyện hôm nay Triệu Thế Tông chặn ngự giá.
Ngụy Quận vương nhíu mày, cũng không biết việc này nên giải thích làm sao.
Chỉ có thể nói là Triệu Thế Tông quả thật có bản lĩnh, ngay cả bệ hạ đều nguyện ý mặc hắn hò hét.
Lúc trước Triệu Thế Tông đột nhiên nói chuyện, cùng một loạt hành động ở Bảo Từ Điện, là người người đều biết. Lúc đó ông còn nghi hoặc, cho rằng Tiểu Thập Nhất bị kích thích. Bây giờ năm năm trôi qua, Ngụy Quận vương lần thứ hai cười khổ. Quả nhiên, Triệu gia sinh ra một Hoàng đế biết diễn cũng không sao, Quận vương phủ vậy mà còn sinh ra một kẻ càng thâm sâu hơn.
Cố tình chỗ chết người nhất chính là, ông phát hiện quá muộn!
Ngụy Quận vương than thở: “Thế Nguyên à, ngươi là đích tử, còn là trưởng tử, về sau Quận vương phủ đều là của ngươi. Tiểu Thập Nhất, bệ hạ coi trọng hắn, cũng muốn trọng dụng hắn, thành tựu tương lai của hắn chỉ sợ sẽ cao hơn huynh đệ các ngươi, ngươi cần phải nhớ, nhà và tài năng mới vạn sự hưng.” Ông lo lắng tâm lý đại tôn tử không cân bằng.
Triệu Thế Nguyên cười: “Đại đa đa yên tâm, thập nhật đệ đệ được bệ hạ coi trọng, cũng là vinh quang của Quận vương phủ chúng ta. Hắn tốt, ca ca như con cũng mừng thay cho hắn.”
Ngụy Quận vương thở phào nhẹ nhõm, con trai không dạy tốt, rốt cuộc cháu trai cũng dạy tốt rồi.
Thế Nguyên tuy tính tình ôn hòa, tương lai khó có thể có tiền đồ lớn, nhưng làm người đứng sau vương phủ, có thể bảo vệ Ngụy Quận vương phủ thì đã trọn vẹn. Bây giờ có Triệu Thập Nhất ở đây, Ngụy Quận vương phủ chỉ cần sống yên ổn, nhất định có thể bình yên thêm mấy chục năm. Lại nghĩ hơi lớn mật một chút, bệ hạ vẫn không có con, nếu nhiều năm sau vẫn không có con, sẽ nhận ai làm con thừa tự trong tông thất đây?
Nhất định là Triệu Thập Nhất hắn yêu thích nhất.
Mặc dù không làm con thừa tự, có thể giống như bây giờ, tương lai ông cũng có thể yên tâm nhắm mắt.
Ông vỗ vỗ vai Triệu Thế Nguyên, quả cân trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Triệu Từ Đức biết đến đại nhi tử của gã hôm nay cùng Triệu Tông đi thân canh, vốn cho rằng nhi tử trở về cũng sẽ nói chuyện với gã một phen. Dù sao phụ thân năm năm qua đã không còn quản nhiều chuyện trong phủ nữa, nào ngờ trở về không gặp gã, mà lại đến chỗ phụ thân.
Trong lòng gã bất bình, cũng đi tới chính viện, lúc đến nơi, Triệu Thế Nguyên đã đi.
Ngụy Quận vương thấy gã thì không có sắc mặt tốt.
Triệu Từ Đức cười xòa một tiếng, hỏi: “Phụ thân, Thế Nguyên đâu? Có nói gì không?”
“Thế Nguyên hôm nay cũng mệt rồi, ta kêu hắn về sớm nghỉ ngơi.”
“Nhưng, nghe nói hôm nay bệ hạ dẫn người cùng xuống cày ruộng, làm ruộng thật ấy! Thế Nguyên nhà ta lại chưa từng ăn khổ này.”
Ngụy quận vương mới vui mừng vì gã rốt cục cũng tôn trọng bệ hạ, không gọi thẳng tên huý nữa, nghe đến câu sau thì lại tức giận.
“Sức khỏe bệ hạ như vậy, đều có thể xuống ruộng, Thế Nguyên lại không được?!”
“Cha cũng đừng giận con, hắn vì thanh danh, tất nhiên là muốn khoe khoang. Chúng ta chẳng được lợi ích gì, tội gì phải làm theo?”
Ngụy Quận vương giận đến mức muốn đánh đứa con trai này.
Triệu Từ Đức lại nói: “Hôm nay bệ hạ có nói giao việc gì cho Thế Nguyên nhà ta?”
“Giao việc bộ dễ dàng vậy sao? Bệ hạ về sau lại triệu Thế Nguyên tiến cung nói chuyện, mới có thể quyết định.”
“Phụ thân, cha cũng đi nói với bệ hạ, cũng giao việc cho con làm với.”
Ngụy Quận vương cả giận: “Việc làm của ngươi là củ cải trắng trong ruộng? Rút một củ là ra một củ?!”
Triệu Từ Đức bất mãn: “Con cũng chưa từng làm ruộng, càng không canh tác mà, chưa từng thấy củ cải trắng làm sao rút. Triệu Khắc Luật cùng lắm chỉ hơn con vài tuổi, tụi con vẫn ngang hàng đó, vì cái gì hắn chưởng quản Đại Tông Chính Ti, con phải ở trong nhà rỗi rảnh thành như vậy?” Triệu Từ Đức còn lý luận.
Ngụy Quận vương càng giận, liên tục vỗ bàn mấy lần: “Triệu Khắc Luật thì biết viết biết vẽ, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, có thể khiến bệ hạ vui, nữ nhi lại thân với Bảo Ninh! Ngươi thfi sao? Ngươi có điểm nào, có thể được bệ hạ trọng dụng? Trong Đại Tông Chính Ti rốt cuộc có chức vị nào ngươi cũng không biết!”
Triệu Từ Đức bị chặn miệng, nửa ngày mới nói: “Thế Tình và Bảo Ninh không phải cũng thân? Là Triệu Tông bất công!”
“Cút ra ngoài!”
“Phụ thân!”
“Ta nhắc nhở ngươi, vất vả lắm Thế Nguyên có thể được giao việc, không cho ngươi phá hỏng chuyện tốt của hắn! Mau cút mau cút!”
Triệu Từ Đức thở phì phò ra khỏi chính viện, nhị quản gia cũng không dám nói chuyện với gã. Gã cân nhắc, quả nhiên cha và con đều dựa vào không được, mọi việc vẫn phải dựa vào chính mình.