Phúc Ninh Điện

Chương 108



Triệu Thế Tông vội vàng chạy về Sở Châu, rồi lại không thể trở về Sở Châu.

Hắn đi nơi khác.

Lúc hắn về Sở Châu, lần thứ hai bị người ngăn cản ở nửa đường, lúc này gặp phải đám người Chuyển vận sứ Lâm Bạch đến từ Dương Châu. Chuyển vận sứ tuy chỉ là quan từ tứ phẩm, cũng đã chức quan cao nhất địa phương rồi, cả Đại Tống chỉ có chừng hai mươi người, ở chỗ quan gia cũng có thể được xếp danh hào.

Hắn ra đường, tình cảnh cũng không nhỏ.

Hoài Nam đông lộ vị trí địa lý vô cùng quan trọng, nhậm chức Chuyển vận sứ ở Hoài Nam đông lộ đương nhiên cũng không phải người thường.

Lâm Bạch năm đó lúc thi khoa cử, quan chủ khảo là Đỗ Dự, tuy Thái tổ kiêng kị giám khảo và học sinh thân thiết quá phận, trăm năm nay, giữa các quan chủ khảo và học sinh mơ hồ còn có chút liên quan.

Triệu Tông cũng không quá kiêng kị liên quan như thế, sử dụng thích đáng, trái lại có thể khiến quan hệ trong triều càng vững chắc, hắn cho rằng rất nhiều hành vi của Thái tổ quá mức tuyệt đối. Lâm Bạch năm đó nhậm chức Chuyển vận sứ Hoài Nam đông lộ, cũng là do Đỗ Dự đề nghị, Triệu Tông thấy lý lịch của hắn đẹp, lại gọi vào cung nói chuyện mất lần, mới chọn hắn.

Ai cũng có ưu khuyết điểm, khuyết điểm của Lâm Bạch chính là quá mức cổ hủ, chính trực. Hắn cho rằng giữa quan viên, phải có phân chia trên dưới, thượng cấp thì phải duy trì tư thái, hạ cấp càng phải tôn trọng thượng cấp. Mà hắn kỳ thực cũng không đồng ý bệ hạ để người của tông thất tham gia chính sự trong triều, hắn thậm chí còn mấy lầ bẩm tấu lên.

Triệu Tông không để ý tới hắn, mà cũng cảm thấy người này có chút thú vị. Không để ý tới, hắn vẫn bẩm tấu như thường.

Cho nên lúc này gặp gỡ Triệu Thế Tông, mặt hắn liền khó coi.

Lúc Triệu Thế Tông và Tiêu Đường đến Sở Châu mới truyền tin cho Lý Chí Thành, Lý Chí Thành mới vội vàng truyền tin cho cho bọn hắn. Lâm Bạch giận lắm, Tiêu Đường tuy người tâm phúc trước mặt bệ, nhưng cũng chỉ là từ lục phẩm, càng khỏi nói đến vị cháu trai kia của bệ hạ, trên người đến chức quan cũng không có.

Bệ hạ lệnh bọn họ đến xử lý việc cải cách, bọn họ còn không truyền tin cho hắn từ sớm!

Hắn dẫn đoàn người chạy tới Sở Châu, vồ hụt, rồi lại nhanh chóng đuổi tới Diêm Thành Huyện, trên đường gặp người chạy tới Sở Châu gọi hộ vệ, vừa nghe muối dân trường muối dám gây sự! Lâm Bạch lại càng giận hơn, hắn cho rằng vị lang quân của Quận vương phủ này thật sự là kẻ hồ đồ! Đâu có đạo lý không thèm thông báo với quan địa phương một tiếng, đã trực tiếp đi tiếp xúc với muối dân?

Quan dân quan dân, quan ở phía trước dân ở phía sau, mặc dù cải cách, đó cũng là nước sông từ đầu nguồn chảy xuống, các muối dân tiếp nhận là được! Còn nói lý với bọn họ?!

Hắn cũng không quá sợ hãi, xuống xe ngựa, còn chờ Triệu Thế Tông hành lễ với mình.

Triệu Thế Tông kiếp trước là kẻ làm Hoàng đế, kiếp này chỉ cúi đầu trước Triệu Tông, chỉ quỳ trước Triệu Tông và mẹ hắn.

Những người khác ở trong mắt hắn chẳng đáng là gì, hắn vừa thấy bộ dạng cổ hủ của Lâm Bạch đã không thích rồi, ngồi trên lưng ngựa, trái lại cúi đầu bễ nghễ nhìn Lâm Bạch một cái.

Lâm Bạch không sợ Triệu Thế Tông, các quan khác lại sợ cực kỳ.

Nếu là người khác, đám Tri châu Dương Châu tri từ lâu đã gào ầm lên rồi, cố tình người trước mặt, bọn họ không dám!

Lâm Bạch đã là trung niên, để chòm râu, tuy mặt không biến sắc, thấy hắn như vậy, chòm râu vẫn tức giận đến run rẩy.

Triệu Thế Tông đã làm tốt chuyện lúc này hắn nên làm, cũng không nhiều lời với bọn hắn, kéo dây cương, dẫn ngựa sang hướng khác muốn rời đi. Lại nghe hướng Sở Châu có tiếng vó ngựa, sau đó nhìn thấy phương xa bụi bặm tung bay, trong tung bay một vị hộ vệ cưỡi ngựa cấp tốc tới đây, chưa tới trước mặt, hắn đã từ trên ngựa nhảy xuống, quỳ trước mặt Lâm Bạch, lớn tiếng nói: “Đại nhân! Dương đại nhân bị đâm! Đã chết!”

Chân mày Lâm Bạch nhướng lên, vừa giận vừa sợ: “Cái gì?!”

“Đại nhân! Dương đại nhân đàng trên thuyền chạy tới Sở Châu đã bị người đâm bỏ mình! Dòng máu nhuộm đỏ mặt nước, mới được bách tính trên thuyền phát hiện!”

Tri châu Dương Châu cũng gấp: “Dương đại nhân đi mừng thọ nhạc mẫu, mấy ngày nay vẫn ở Tô Châu, nghe nói trong kinh có quan tới đây, hạ quan truyền tin cho hắn, hắn mới vội vàng tới Sở Châu!”

“Lập tức phái người đi đón thi thể Dương đại nhân về!” Lâm Bạch giận dữ, mấy ngày nay, Hoài Nam đông lộ liên tục có chuyện, không thể nghi ngờ là khiêu khích năng lực và uy nghiêm của hắn, còn ảnh hưởng thành tích của hắn.

“Đại nhân! Đã có người đi vớt thi thể Dương đại nhân rồi!” Hộ vệ ngay sau đó đã nói cho bọn họ tình hình.

Triệu Thế Tông lại không nghe tiếp, hắn không ngờ tới quan viên nơi này lại thú vị như vậy.

Mục Phù có thẩm vấn Chu Lập, Chu Lập cũng không biết Dương Uyên, Lâm Bạch rốt cuộc đã bàn bạc với vị quan nào trong kinh. Hắn nhìn người cũng chuẩn, Lâm Bạch này, cổ hủ cực kỳ, tư thái kia mặc dù làm người không thích, thật sự cũng không giống loại quan viên mặt dày âm thần nuốt tiền muối, thông đồng cấp dưới nhận hối lộ.

Cái chết của Dương Uyên, là từ tay ai? Dương Uyên đột nhiên chết, hướng về ai?

Hắn nhếch khóe miệng cười lành, vốn cứ tưởng chỉ mấy ngày là có thể giải quyết xong việc, bây giờ sợ rằng phải kéo dài hơn một tháng.

Hắn vung một cái roi ngựa liền đi, Lâm Bạch gọi lại hắn: “Ngươi dừng chân!”

Mấy người Tri châu Dương Châu cũng gọi hắn: “Lang quân! Ngài xin hãy dừng bước!”

Triệu Thế Tông không thèm để ý, cùng ngựa của hắn cấp tốc biến mất trong tầm mắt mọi người.

Lần trước, Mục Phù phái người âm thầm lục soát cả nhà Dương Uyên, nhưng cụ thể tìm ra cái gì, hắn còn chưa biết. Hắn cấp tốc chạy tới Dương Châu, bây giờ lại đi lục soát nhà Dương Uyên lần nữa.

Trên đường gặp Lộ Viễn, hắn thở phào nhẹ nhõm, vốn còn lo lắng không ai dùng được, may là có bọn họ.

Lộ Viễn cũng cưỡi ngựa đến, nhìn thấy hắn, mặt mày kinh hỉ: “Tiểu lang quân! Ngài nói hôm nay về Sở Châu, chúng tiểu nhân làm sao cũng không chờ thấy ngài, Trà Hỷ tỷ tỷ rất lo lắng, lệnh chúng tiểu nhân đi xem sao, may mắn đã gặp rồi!”

Triệu Thế Tông kéo dây cương, nhìn sau lưng Lộ Viễn, không nhiều không ít, cộng luôn Lộ Viễn vừa vặn năm người.

Hắn chỉ hai người trong đó: “Các ngươi đi Hàng Châu một chuyến, trong hẻm Thập Ngũ thành Hàng Châu, Tiêu phủ. Ngươi chỉ cần nói là ta phái ngươi tới, ngươi tìm một vị họ Ngu, ngươi báo cho hắn, Diêm thuế ti Dương Uyên bị người hại chết, hắn sẽ biết nên thế nào. Sau đó ngươi cùng bọn họ đến Diêm Thành Huyện.”

Hai người được dặn dồ sau khi nghe xong, lại học thuộc một lần, Triệu Thế Tông gật đầu, bọn họ mới quay người đi.

Lộ Viễn là thái giám kề cận của Triệu Tông, kiến thức còn nhiều hơn rất nhiều quan viên, vừa nghe vậy, liền biết Diêm Thành Huyện xảy ra vấn đề rồi.

Triệu Thế Tông lại nhìn Lộ Viễn: “Các ngươi theo ta đi Dương Châu.”

Hắn cũng không hỏi đến, lập tức đáp: “Vâng!”

Triệu Thế Tông đi Dương Châu một chuyến tới, cũng có thu hoạch, hắn mang theo thái giám trong cung tự mình quang minh chính đại lục soát nhà Dương Uyên. Mấy quyển sổ sách sáng loáng đặt bên trong thư phòng, chắc chắn đang chờ người đến tìm. Hắn cầm lấy nhìn, cuối cùng đã biết đám người kia muốn hướng vào ai, trên sổ sách, Dương Uyên đem tiến muối lén nuốt và tiền nhận hối lộ, đều đưa cho Lâm Bạch.

Ngoài ra, còn thư khác, nói rằng Đỗ Dự tiết lộ cho Lâm Bạch chuyện muối sao, còn nói chuyện nhận hối lộ bao nhiêu.

Hóa ra người bọn hắn chân chính hướng tới, là Đỗ Dự.

Mà không chỉ như vậy.

Sau khi bọn hắn tìm tới, lúc chạy về thời, Tiêu Đường phái người đến thông báo cho hắn, gã muối dân hắn đâm một đao đã chết rồi.

Hắn lại cười, hóa ra lần này người dính líu, lại còn có hắn.

Là ai ghét hắn như thế? Chuyện thế này, cũng không quên kéo hắn vào.

Hắn chỉ mới hồi kinh được hai tháng mà thôi.

Chuyện phía sau cũng không còn cách nào khống chế, các muối dân vốn đã được động viên vì cái chết của vị nam tử kia, lần thứ hai bnáo động. Nên Triệu Thế Tông âm thầm suy đoán, nhất định là lại có người cố ý xúi giục muối dân bạo động. Mà lần bạo loạn này, có làm sao cũng không áp xuống được.

Hắn vội vàng chạy về Diêm Thành Huyện, Lâm Bạch vẫn bất mãn với hắn.

Triệu Thế Tông cũng không phải kẻ thiện lương gì, mặc kệ Lâm Bạch có thuần khiết hay không, hắn cần gì phải chưa mặt mũi cho người đó? Hắn trực tiếp ném sổ sách lên mặt Lâm Bạch, cười nói: “Đây là ta tìm được từ nhà Dương Uyên, gia quyến nhà hắn tận mắt nhìn thấy, thái giám kề cận của bệ hạ ta dẫn theo cũng tận mắt nhìn thấy. Lâm đại nhân, Chu đại nhân, còn có vài đại nhân ta không biết, các ngươi tỉ mỉ nhìn đi, tên của các ngươi đều viết trên đây!”

Lâm Bạch mặc dù giận, nhưng cũng không sợ, chỉ tức giận đến vểnh râu mép. Những người khác đại khái có điều mờ ám, sợ đến nhanh chóng cầm lấy sổ sách xem.

Bên trên người nào, ngày nào đến bao nhiêu ngân lượng, đều ghi rõ ràng.

Phải nói người làm sổ sách này cũng rất thông minh, trong chín phần thật lẫn một phần giả, khiến mấy người có moi bạc này sợ đến mềm chân quỳ xuống đất. Trong đó có mấy người dồn dập chắp tay nói với Triệu Thế Tông: “Lang quân! Sổ sách này là giả!”

“Ngươi cũng không phải tiên sinh phòng thu chi, ngươi nói giả là giả à?” Triệu Thế Tông lại nhìn mọi người, “Miễn là có tên trên sổ sách, toàn bộ trói lại nhốt lại!”

“Ngươi dám!” Lâm Bạch vỗ bàn. Hắn làm quan nhiều năm, làm Tri châu mười năm, lại làm Chuyển vận sứ, ở địa phương từ trước đến giờ luôn được người nịnh hót, bây giờ lại bị một tên con cháu tông thất không hề có chức quan, mà xưa nay hắn không ưa hành động như vậy, sao hắn chịu được?

Triệu Thế Tông lại cười, người dám nói chuyện với hắn như vậy, đều chết sớm.

Lâm Bạch bất kính với hắn, kỳ thực hắn chẳng hề giận, hắn chỉ ghét loại người cổ hủ này.

Hắn chẳng thèm nhìn một cái nào, thẳng thừng ra hiệu cho Lộ Viễn ra hiệu, Lộ Viễn gật đầu, cầm lấy sổ sách hỏi: “Hà Thanh là ai?!”

Một vị quan viên mặc quan phục thất phẩm run rẩy không dám ngẩng đầu, Triệu Thế Tông hất cằm: “Trói lại.”

Mấy tiểu thái giám lập tức tiến lên trói hắn. Bọn thái giám ở trong cung đều được lão thái giám giáo dục nhiều thứ, những việc này bắt tay vào làm không thể kém hơn bọn thị vệ, thậm chí còn nhanh nhẹn hơn nhiều. Đây đều là quan văn, thuở nhỏ đọc sách, làm quan lâu rồi, cơ thể đã sớm mềm yếu, căn bản không phản kháng được. Lộ Viễn báo danh từng người, bọn thái giám bịt miệng dùng dây thừng trói từng người.

Bọn thái giám xuất từ Phúc Ninh Điện, bình thường là hầu hạ bệ hạ, Lâm Bạch trong mắt bọn họ, chẳng là gì cá, bọn họ vẫn trói như thường.

Đọc đến cuối, chỉ còn lại khoảng chừng năm người còn chưa bị trói, đều là tiểu quan hạng bét là bát, cửu phẩm, phỏng chừng cũng không ai đi hối lộ bọn họ. Bọn họ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng bị dọa, dồn dập quỳ cúi đầu không dám nhìn Triệu Thế Tông.

Triệu Thế Tông nhìn quan viên bị bịt miệng, nói rằng: “Ta không có quyền thẩm tra các ngươi, cũng không có quyền nhốt các ngươi vào đại lao. Hành động lần này, cũng chỉ là không muốn để cá lọt lưới. Thi thể của Dương Uyên, ta cũng đã phái ngỗ tác* thăm dò thử rồi. Chờ ta cùng Tiêu Đường Tiêu đại nhân giải quyết xong chuyện của trường muối, thì sẽ hoả tốc bẩm báo việc này với bệ hạ. Đến tột cùng là lại phái quan viên tới đây điều tra, hay là ngay tại chỗ hái mũ cánh chuồn của các ngươi, hay là trực tiếp lấy mạng của các ngươi, đều xem ý bệ hạ! Các ngươi nếu như thuần khiết, đương nhiên chẳng việc gì.”

*Ngỗ tác: Pháp y ngỗ tác

“Chỉ là trong lòng các ngươi cũng nên có cân nhắc, muối dân không có Tri huyện, không người xúi giục, bọn họ biết bạo loạn? Bọn họ nói những câu kia, không ai dạy bọn họ, bọn họ sẽ nói à? Tiền của các muối dân nhóm đến cùng đi đâu? Các ngươi và trường quan rốt cuộc có cấu kết gì? Vừa hay ta cùng với Tiêu đại nhân phụng mệnh bệ hạ tới đây, các ngươi ai cũng trốn không thoát!”

Triệu Thế Tông dứt lời, quay người đi ra khỏi phòng.

Trên mặt Lộ Viễn cũng lạnh lùng, kêu người trói các quan lại lần lượt tra xét từng người, cuối cùng đối chiếu danh sách, mới cười lạnh nói: “Chư vị đại nhân ở lại vui vẻ!”

Lâm Bạch bị bịt miệng, tay chân lại bị trói, căm tức hắn.

Lộ Viễn cười: “Vị đại nhân này đừng có trừng tiểu nhân, tiểu nhân tuy là thái giám, nhưng cũng biết bách tính khổ. Các người thân là quan, lại hút máu của dân chúng như vậy! Tiểu nhân cũng thấy mất mặt thay các người!”

Hắn dứt lời cũng quay người rời đi, cùng với mấy thái giám còn lại vững vàng trông coi ở bên ngoài.

Triệu Thế Tông làm liên tục, hết bận bên này, rồi nhanh chóng đuổi tới trường muối.

Lý Chí Thành mặc dù đúng quy đúng củ, cũng nhớ phải làm việc, cùng Tiêu Đường động viên muối dân. Tiêu Đường vừa thấy hắn lại đây, lập tức lau mồ hôi: “Tiểu lang quân! Ngài cuối cùng cũng trở về rồi! ——”

Triệu Thế Tông giơ tay, ngăn lại lời của hắn: “Ta đều đã biết, đám người Lâm Bạch đã bị ta trói lại.”

“Hả?!” Tiêu Đường và Lý Chí Thành đều trợn tròn mắt.

Triệu Thế Tông chọn trọng điểm, nói lại cái chết của Dương Uyên và sổ sách nhà hắn.

Lý Chí Thành trung trực nói, “Ôi mẹ tôi ơi!”, Lâm đại nhân lại còn tham tiền muối á! Làm hại gã suốt ngày tin tưởng như vậy, luôn ngước nhìn Lâm đại nhân!

Tiêu Đường thì lại cau mày: “Tiểu lang quân, chức quan của ta dưới hắn, như vậy…”

Triệu Thế Tông không thèm để ý nói: “Vạn sự có ta gánh đây.”

Tiêu Đường ngẫm nghĩ một hồi, trước khi đến, bệ hạ đã nói nếu quan địa phương làm bộ làm tịch, thân phận lang quân vừa vặn đem ra dùng. Lẽ nào bệ hạ đã sớm dự đoán được điều này?

Hắn cũng không khỏi càng kính phục bệ hạ, thầm nghĩ xảy ra chuyện như vậy, chung quy phải truyền tin cho bệ hạ. Bằng không, mặc dù có thân phận tiểu lang quân, bọn họ cũng không xử lý tốt được việc này!

Quay về hắn liền viết thư kêu người truyền vào kinh cho bệ hạ.

Tiêu Đường thì lại sùng bái quá phận rồi, Triệu Tông đoán được quan địa phương khó đối phó, dù sao đều là bọn rắn độc. Hắn cũng biết những trường muối này, chắc chắn có mờ ám, nhưng hắn cũng không nghĩ tới sẽ mờ ám nhiều đến vậy.

Lúc bọn họ đến Hoài Nam, trùng hợp cũng thuận gió, mà Triệu Tông không say sóng, trên mặt nước thân thể không hề không khỏe, thuyền đi cũng rất nhanh. Từ sông Biển đổi đường lại đến sông đào lớn, xuôi dòng nước, sau năm ngày đã tới bến tàu trong thành Sở Châu. Triệu Tông sai người đi hỏi một phen, Tri châu Lý Chí Thành cũng được, Triệu Thế Tông, Tiêu Đường cũng tốt, quả nhiên cũng không ở đây, bây giờ đều đang ở Diêm Thành Huyện.

Hắn cũng không ở lại, trực tiếp ngồi thuyền đi Diêm Thành Huyện.

Triệu Thế Tông cũng không biết Triệu Tông sắp đến Hoài Nam, mấy ngày nay hắn vẫn ở gần trường muối, cùng Tiêu Đường bận việc riêng. Ngày ấy sau khi trói đám người Lâm Bạch, hắn lại phái ngỗ tác đi kiểm tra thi thể bị hắn đâm một đao. Chỗ hắn đâm, quả nhiên ở chỗ vết thương ban đầu bị đâm thêm rất nhiều đao.

Hắn kêu người gọi đại phu và trường quan đến dò hỏi, chỉ biết lúc đó vết thương đã băng bó cẩn thận, nam tử kia cũng không phải quý nhân gì, băng bó cẩn thận xong, bọn họ đều rời đi. Căn bản không tra được, rốt cuộc là ai vào nhà nam tử rồi đâm hắn mấy đao.

Mà người bị máu chảy quá nhiều cũng sẽ tử vong, mặc dù không phải nơi trí mạng.

Nhiều lần khuyên không nghe các muối dân rốt cuộc cũng không thèm nghe giải thích, lấy bạo chế bạo, lần đầu tiên giết một người còn có tác dụng, lúc này lại giết, đã mất tác dụng hù dọa.

Các muối dân để ý cái gì?

Đơn giản là sinh tồn, là tiền muối mà bọn họ dựa vào mà sống.

Lúc này hắn chỉ có thể tìm ra người nuốt tiền của bọn họ rồi giết, mới có thể dọa bọn họ được.

Người phái đến Hàng Châu cũng đi đường thủy, Hàng Châu mặc dù không xa Sở Châu, nhưng cũng không quá gần, trùng hợp bị ngược gió, qua lại mất hơn hai ngày, trại xây dựng trong núi, đi gọi người cũng cần qua lại một ngày hơn. Nhân lúc bọn họ trở lại Diêm Thành Huyện, lại mang người đuổi tới trường muối, Triệu Tông vừa vặn vừa tới Sở Châu, cũng vừa hay không chạm mặt.

Triệu Thế Tông gặp người đã đến đây, hơi yên lòng.

Mặc kệ như thế nào, Triệu Tông là một người hiền lành, đi làm việc cho hắn, Triệu Thế Tông vẫn nguyện ý tận lực ôn hòa xử lý. Giết người đáng chết thì được, người vô tội thực sự không nên bị liên lụy.

Nam tử bị hắn liên lụy mà chết kia, hắn đã sai Lộ Viễn lấy tiền riêng thu xếp.

Hai tên trường quan kia sớm đã bị Mục Phù dạy dỗ, thành thật cực kỳ, khai sạch sành sanh. Chỉ là hai người bọn hắn chỉ là quan đốc thúc bình thường, người bọn hắn khai ra đơn giản chính là vài muối hộ thượng cấp, cùng với các quan nhỏ trong Diêm Thành Huyện.

Lâm Bạch cũng tốt, Dương Uyên cũng được, vẫn không phải là cấp bậc bọn hắn có thể chạm được.

Nhưng cũng đủ rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Thế Tông kêu người lần thứ hai tập hợp muối dân. Trên sân phơi có một bục gỗ, Triệu Thế Tông đứng bên trên, Tiêu Đường và Lý Chí Thành chia ra đứng hai bên.

Triệu Thế Tông nhìn các muối dân bên dưới, cảm thấy bọn họ đáng thương, cũng hận. Nhưng bọn họ không biết chữ, không đọc sách, sao hiểu đạo lý?

Nhớ tới những hậu chiêu của Triệu Tông, Triệu Thế Tông cũng cảm khái, Triệu Tông nhìn xa thật, cũng có chí lớn hướng.

Ngày hôm đó cũng là ngày có thời tiết tốt, gió biển ôn hòa, tiếng sóng biển lưu luyến.

Triệu Thế Tông chắp tay, trầm mặc một lát, nói với các muối dân bên dưới: “Lần trước thấy các ngươi, ta đã nói, sau ba ngày sẽ có câu trả lời. Các ngươi cũng không tin ta, lại càng không tin bệ hạ, rồi gây ra phong ba. Nam tử bị ta ngộ thương, mấy ngày trước ngỗ tác cũng đã kiểm tra một lần, kết quả cũng đã báo cho các ngươi, hắn là bị người đâm thêm mấy đao mới bỏ mình.”

“Ngươi là lang quân trong vương phủ, đương nhiên ngươi nói cái gì thì là cái đấy! Thường dân chúng ta, còn không phải bị các ngươi lừa gạt?! Ngỗ tác nói không chừng cũng là người của ngươi!”

Triệu Thế Tông nghe vậy thì có hơi giận, nhưng hôm nay hắn muốn giải quyết xong, không thể nổi giận.

Sau khi hắn nghe xong, chẳng hề để ý, chỉ tiếp tục nói: “Các ngươi để ý cái gì, bệ hạ trong đầu nắm chắc. Các ngươi hoài nghi cái gì, bệ hạ trong đầu cũng tính toán sẵn! Theo quy tắc triều ta, muối dân mỗi năm tiền muối phải phát đúng hạn, muối hộ thượng cấp mỗi hộ bốn mươi quan, muối hộ trung cấp mỗi hộ ba mươi lăm quan, muối hộ hạ cấp mỗi hộ ba mươi quan. Mấy ngày nay, ta cùng với Tiêu đại nhân, Lý đại nhân tiếp xúc nhiều với các ngươi, cũng đã hỏi các ngươi, cũng biết, các ngươi chưa bao giờ được nhận tiền muối đúng hạn, mặc dù nhận được cũng là khác xa với con số quy định.”

Người bên dưới dồn dập gật đầu, kêu la “Không sai!”.

“Các ngươi cho rằng triều đình không phát tiền cho các ngươi?”

Có người gật đầu, cũng có người do dự nói “Nói không chừng cũng là đại nhân bên trên cướp tiền của chúng tôi đó!”.

Lúc này Triệu Thế Tông gật đầu với Lộ Viễn đứng bên dưới, hai thái giám giải hai tên trường quan lên bục gỗ. Lý Chí Thành và Tiêu Đường cũng dồn dập sững sờ, Triệu Thế Tông lệnh thái giám nâng đầu hai người này lên, hắn chỉ vào bọn họ, hỏi: “Các ngươi có biết không?”

“Đây là quan đốc thúc trong trường muối chúng tôi!” Lập tức có người nhận ra bọn họ.

Triệu Thế Tông gật đầu: “Đúng là như thế. Chỉ là các ngươi biết bọn hắn là quan đốc thúc, có biết kỳ thực bọn hắn cũng nuốt tiền của các ngươi không?”

Người phía dưới lộ ra biểu tình không thể tin, mấy quan đốc thúc này suốt ngày giao thiệp với bọn họ, ở chung một chỗ, ăn chung một chỗ, nghe nói bổng lộc cũng rất thấp, đáng thương giống bọn họ, vợ cũng không cưới nổi, sao lại thầm nuốt tiền của bọn họ?!

Triệu Thế Tông cười lạnh, lại hơi nhấc cằm.

Thái giám rút khăn vải trong miệng hai người bọn hắn, bọn hắn đàng hoàng lại khai một lần, nói ra hết rốt cuộc là liên kết với quan nào, liên kết với hộ thượng cấp nào.

Phía dưới đều xôn xao.

Triệu Thế Tông cũng không ngăn bọn họ, chỉ nói: “Trường muối đã bị bao vây chặt chẽ, muối hộ thường cấp vừa rồi hai người bọn hắn nói, tức khắc có thể bắt lại, ai cũng trốn không thoát!” Hắn lại chỉ hai người kia, “Các vị cũng đều nhìn thấy, cũng không phải là bệ hạ không phát tiền cho các ngươi, thậm chí bệ hạ mỗi năm đều nghĩ đến những chuyện này, thường hỏi đến, trong cung còn được ghi chép tỉ mỉ. Chỉ là bệ hạ thân ở Kinh Thành, phải xử lý rất nhiều công việc, làm sao có thể dễ dàng rời kinh, tự mình xử lý những chuyện này?”

“Bệ hạ biết tình trạng của các ngươi, từ khi thân chính tới nay, vẫn luôn cân nhắc đủ điều vì để cải thiện cuộc sống của các ngươi, mới nghĩ ra biện pháp như thế. Vừa rồi có người xem thường ta là người của vương phủ, ta xuất thân từ vương phủ, nhưng ta còn là cháu trai của bệ hạ. Bệ hạ đích thân phái đứa cháu này là ta tới đây, lẽ nào là để doạ các ngươi, để đối nghịch với các ngươi, để giết người?”

Bọn họ không khỏi lắc đầu. Người ta là quý nhân, sao lại làm chuyện này.

Nhưng Triệu Thế Tông lại nói: “Mà hôm nay, ta đúng là cũng muốn giết người.” Hắn dứt lời, lại nhìn Lộ Viễn một cái.

Lộ Viễn nhận lệnh, đi tới bục gỗ, từ trong tay áo rút ra thanh đoản đao. Lúc mọi người sững sờ, hắn đã giơ tay chém xuống trực tiếp dùng dao cắt cổ họng hai người, chỉ trong phút chốc, hai người đã mất mạng.

Lý Chí Thành lần thứ hai chân run, sao có thể giết người đến đột nhiên không kịp chuẩn bị như thế chứ!

May là Lộ Viễn nhìn thấy, đỡ gã, bằng không gã thật sự muốn quỳ xuống.

Các muối dân không tốt hơn gã chỗ nào, bỗng nhiên thấy tận mắt hai người quen bị cắt yết hầu, có ai mà không hoảng hốt!?

Triệu Thế Tông muốn tình cảnh như thế đó, giết gà dọa khỉ là phải dùng ngay lúc có lực chấn nhiếp nhất.

Mọi người ở đây sợ đến sững sờ, hắn nói: “Người như thế, âm thầm nuốt tiền của muối, đáng chết, đáng chết. Về sau, chỉ cần có gan dám làm việc như vậy, có bao nhiêu, giết bấy nhiêu! Bệ hạ lòng mang vạn dân, cực kỳ căm hận những kẻ nham hiểm như thế. Các vị ở đây, còn muốn hoài nghi ta cùng hai vị đại nhân không có lòng tốt? Còn muốn không rõ dự định của bệ hạ?”

“Không dám hoài nghi!” Bọn họ lớn tiếng trả lời.

Triệu Thế Tông trong lòng cười lạnh, hắn cũng không tin, nhưng lúc này phỏng chừng có thể sợ hết mấy ngày. Hắn nhìn người bên dưới, lại nói: “Bệ hạ tất cả cũng là vì các ngươi! Mấy ngày trước ta đã nói, bệ hạ còn có suy nghĩ khác. Hôm nay không ngại nói cho các ngươi, bệ hạ…”

Triệu Thế Tông cũng không hề biết hắn lại nhẫn nại đến như vậy, còn không ngại phiền phức mà lặp lại với những người này rằng Triệu Tông tốt, còn là tỉ mỉ nói từng dự định của Triệu Tông cho bọn họ biết.

Nhưng hắn không nhìn nổi những người này hiểu lầm lòng tốt của Triệu Tông, từ trước tới nay, Hoàng đế giống Triệu Tông quả thật hiếm thấy.

Triệu Tông thật sự rất để ý bách tính, mà đã để ý, hắn sẽ không thể làm Triệu Tông thất vọng. Mà đã lưu ý, cũng không thể để ý chơi chơi, hắn muốn làm tất cả mọi người biết nỗi khổ tâm của Triệu Tông.

Nếu có một ngày, người trong cả thiên hạ đều biết nỗi khổ tâm và tâm nguyện của Triệu Tông.

Như vậy tâm nguyện của mình chắc cũng có thể hoàn thành.

Triệu Thế Tông nói rất tỉ mỉ, Tiêu Đường lại nghe có chút si mê.

Bắt đầu từ lúc đến Sở Châu, mỗi một việc làm, mỗi một câu nói của vị tiểu lang quân này, tất cả đều làm người khác bất ngờ. Hắn cùng với Lý Chí Thành hai người, bồi hồi giữa tin hay không tin, cực kỳ dằn vặt. Mỗi lần khi bọn hắn cho rằng lần này đi vào tử ngõ cụt, Triệu Thế Tông lại có thể tay không bổ ra một vết thương, tia sáng chói mắt chiếu vào.

Người là kỳ nhân.

Hắn cũng không biết ngoại trừ bội phục, thì nên phản ứng ra sao.

Đoạn đường này quả nhiên là mạo hiểm!

Lý Chí Thành càng thêm si mê, một bên nghe vị tiểu lang quân này nói, một bên nghĩ tới nữ nhi trong nhà. Với chức quan của gã, chính thê không trông cậy nổi. Nhưng vị tiểu lang quân này có bệ hạ bảo vệ, còn có bản lĩnh như vậy, về sau nói không chừng cũng có thể phong vương tước gì đó. Dù làm làm trắc phi vương phủ, vậy cũng mạnh hơn chính thê những gia đình khác! Mặc dù trắc phi, đó cũng là nằm trong gia phả hoàng thất!

Nghĩ đến trên gia phả hoàng thất có Lý thị, trong lòng gã nóng bỏng cực kỳ.

Bên trong trường muối, chỉ có giọng nói trong trẻo của Triệu Thế Tông, nói rõ đủ loại thu xếp của bệ hạ cho mọi người, mỗi người đều lắng nghe, cũng không có thời gian gật đầu.

Người bên trong, ai cũng không nhìn thấy, ngay ở cửa trường muối, cách sân phơi mười thước, có đoàn người đang đứng.

Đứng đầu tiên chính là một vị lang quân, mặc trường sam đỏ nhạt, bên ngoài khoác áo choàng màu tím nhạt, tà áo choàng vì gió biển khẽ thổi, bỗng nhiên bay nhẹ lên.

Hắn lại không để ý chút nào, chỉ là nhìn bóng lưng màu đen cách xa mười thước.

Gió biển nhu hòa, lại không xa lạ gì, vì những gì nó mang đến đều là giọng nói quen thuộc.

Nó mang giọng nói quen thuộc đến bên tai Triệu Tông.